Đường Niệm Song vẫn chưa thể với tới được, Phó Nhân Gian nhìn thoáng qua cô, thanh âm hơi khàn, “Đường tiểu thư, tôi dừng xe nhé.”
“Không cần không cần!”
Cô nói lớn, “Tôi sắp lấy được rồi.”
Cô giãy giụa, thân thể càng tới gần anh hơn, hương thơm mềm mại quanh quẩn quanh chóp mũi người đàn ông, tiếng tim đập của anh dồn dập như tiếng trống, càng ngày càng nhanh, cả người căng chặt lại.
Ngay khi cô đụng vào người anh, Phó Nhân Gian nhịn không được ngừng thở, anh như là bị một sợi dây đằng nào đó trói lấy trái tim, lúc sắp thở không nổi, đang muốn mở miệng, Đường Niệm Song cuối cùng cũng lấy được hộp đồ ăn, khoảng cách của hai người bị kéo dãn ra.
Hương thơm nhạt đi, trong lòng Phó Nhân Gian cảm thấy có hơi mất mát, rồi lại bởi vì cảm giác thoát khỏi áp lực như chết đi sống lại làm cho thở phào một hơi nhỏ không dễ phát hiện, thanh âm đã hơi nghẹn lại, “Cô cứ ăn từ từ, nó hơi nóng.”
Đường Niệm Song kỳ quái liếc anh, cô mở hộp đồ ăn ra, quả nhiên vẫn nóng, cô tháo kính râm với khẩu trang xuống, “Phó giáo sư, hôm nay tôi không trang điểm, anh đừng bị mặt mộc của tôi dọa sợ nhé.”
Phó Nhân Gian vốn đang lái xe, nghe cô nói vậy liền quay đầu liếc cô một cái.
Cô quả nhiên không trang điểm, ngay cả son môi cũng không tô, làn da lại sáng bừng trắng nõn như ngọc dương chi, đôi mắt cô là điểm xinh đẹp nhất, giờ phút này lại hoàn toàn tự nhiên không có phấn mắt hay đồ trang điểm gì khác, rõ ràng là trong suốt sạch sẽ đến vậy nhưng không hiểu sao lại có chút quyến rũ ngoài ý muốn.
Phó Nhân Gian nhanh chóng rời mắt đi.
Đường Niệm Song dùng cái thìa anh chuẩn bị sẵn, chậm rãi ăn cháo thịt, tán thưởng, “Ngon thật đó.”
Phó Nhân Gian ừ một tiếng, chuyên tâm lái xe.
Anh lái xe rất ổn định, nhưng vì lo Đường Niệm Song sẽ tới trễ, cho nên hôm nay anh lái hơi nhanh, lúc Đường Niệm Song tới đoàn phim thì còn mười phút nữa là đúng 8 giờ, còn kịp.
Cô xuống xe, cười rộ lên với anh, “Cảm ơn Phó giáo sư đã đưa tôi đi làm, cảm ơn cháo của anh nhé.”
“Không cần cảm ơn.” Anh cũng nhàn nhạt cong môi, khi cười lên thì giống như vẻ quạnh quẽ bị hòa tan đi nhiều, như đang tắm mình trong gió xuân, ôn nhu không ai sánh bằng.
Nhưng câu nói tiếp theo của Đường Niệm Song lại khiến nụ cười của Phó Nhân Gian cứng đờ lại.
Cô nói: “Phó giáo sư, tôi biết anh rất muốn giải trừ hôn ước với tôi, tôi cũng cảm thấy nên để tâm tới chuyện này một chút, sau khi về nhà tôi sẽ thương lượng với ông bà, nhất định sẽ cho anh một câu trả lời.”
Biểu tình của Phó Nhân Gian hơi hoảng hốt, “… Được.”
Đường Niệm Song: “Vậy chào nhé, lúc về anh nhớ lái xe cẩn thận một chút.”
Phó Nhân Gian gật đầu, nhìn Đường Niệm Song đi xa.
Kết quả này rõ ràng là thứ trước giờ anh vẫn luôn nhắm tới, nhưng giờ nghe cô nói vậy, trong lòng anh lại đột nhiên cảm thấy khó chịu.
Phó Nhân Gian suy nghĩ hỗn loạn, có lẽ là bởi vì gần đây gặp mặt Đường tiểu thư quá thường xuyên cho nên anh mới sinh ra một ít tâm tình kỳ quái như vậy, chờ sau khi anh ẩn cư trong Ngọc Minh Sơn rồi thì nhất định sẽ dần dần ổn định lại.
Phó Nhân Gian quyết tâm, ẩn cư vẫn là điều anh muốn làm nhất!
*Đường Niệm Song đang quay đoạn kết cho bộ phim, cô có thể cảm nhận rõ được Lục Dĩ Hàn càng ngày càng biết cách trêu chọc mình, Đường Niệm Song không chịu nổi cảm giác phiền phức này, hơn nữa còn quan trọng hơn là, cô còn có cảm giác như Lâm Miên đang giúp Lục Dĩ Hàn theo đuổi cô.
Ví dụ như để người truyền lời với cô, nói là đạo diễn tìm, kết quả lúc tới lại là Lục Dĩ Hàn đang đợi cô.
Lại ví dụ như sẽ nói cho Lục Dĩ Hàn biết phòng nghỉ của Đường Niệm Song thiếu gì, sau đó anh ta sẽ cho người mang đồ tới.
Tâm tình Đường Niệm Song đã không thể hình dung bằng hai từ phức tạp nữa, cô vốn không nghĩ tới sẽ có một ngày hai người này lại bắt tay với nhau.
Đường Niệm Song đang ngồi để nhà tạo mẫu tóc tạo kiểu cho cô, cô xoa xoa giữa mày xem Weibo, lúc ngẩng đầu lên thì lại thoáng thấy Lâm Miên đang nhìn mình.
Cô tắt điện thoại, hỏi, “Lâm Miên, gần đây cô với Lục Dĩ Hàn rốt cuộc là đang làm cái gì?”
Lâm Miên bày ra bộ dáng “liên quan mẹ gì tới cô”.
Đường Niệm Song, “…”
“Các người vẫn nên bớt gây chuyện đi, đừng để bị chụp được những thứ ảnh hưởng không tốt tới tôi.”
Lâm Miên bĩu môi, “Tôi có làm gì đâu.”
Đường Niệm Song liếc cô ta, “Tốt nhất là thế.”
“Lâm Miên, bộ phim này cũng quay lâu như vậy rồi, chúng ta cũng chung đụng với nhau được một thời gian dài, đừng vì người ngoài giới mà làm hai bên không thể nhìn mặt nhau.”
Thật ra Lâm Miên cũng biết đạo lý này, nhưng cô ta không cam lòng: “Đừng tưởng là cô nói thế thì tôi sẽ nhường Phó giáo sư cho cô.”
Diệp Tuyển đứng bên cạnh cạn lời: “Vị Phó giáo sư của cô hình như có bạn gái rồi.”
“Cô đừng có nhìn tôi bằng ánh mắt đó, Niệm Song của chúng tôi tận mắt thấy đấy.”
“Cho nên, cô tỉnh táo lại đi, tôi cảm thấy Lục Dĩ Hàn khá hợp với cô đấy.”
Lâm Miên cười lạnh: “Lục Dĩ Hàn? Hắn còn không xứng xách dép cho tôi đâu.”
Đường Niệm Song: “…”
Tâm phụ nữ quả nhiên như mò kim đáy biển, rõ ràng trước đó còn thích Lục Dĩ Hàn như vậy, còn vì anh ta mà lên không biết bao nhiêu cái hot search.
Lâm Miên tạm thời ném mâu thuẫn của hai người ra sau đầu, ghé tới bên cạnh Đường Niệm Song hỏi thăm, “Diệp Tuyển nói thật hả?”
Đường Niệm Song nhàn nhạt đáp: “Không rõ lắm.”
Diệp Tuyển dí cho cô ta một đòn trí mạng: “Cô gái kia cũng ôm Phó giáo sư luôn rồi, cô nói xem có thật hay không?”
“Má!” Lâm Miên gào lên, “Tôi còn chưa được ôm, cô ta là cái thá gì mà được ôm chứ?”
Đường Niệm Song liếc cô ta một cái, bị dáng vẻ xù lông của cô ta chọc cười, Lâm Miên chỉ hận không rèn sắt thành thép nhìn chằm chằm Đường Niệm Song, “Cô còn cười nữa, cô tận mắt nhìn thấy cô ta ôm Phó giáo sư, vì sao không xông lên đánh cô ta chứ? Không phải Phó giáo sư là vị hôn phu của cô sao?”
Đường Niệm Song nhíu mày, “Nói bé thôi, đang ở trong đoàn phim.”
Lâm Miên bị ánh mắt cảnh cáo của cô nhìn chằm chằm, đầu rụt lại, nói: “Cô có bản lĩnh chèn ép tôi sao không có bản lĩnh đi đánh đứa ôm Phó giáo sư chứ, cô ta quả thực đã làm bẩn vị Phó giáo sư như thần thánh không thể xâm phạm ở trong lòng tôi đó!”
Đường Niệm Song nhàn nhạt mở miệng: “Lúc này cô còn biết anh ấy là vị hôn phu của tôi à? Không phải cô muốn cướp anh ấy sao?”
“Tôi…”
Lâm Miên nghẹn họng, “Tôi đương nhiên không vui rồi, tôi vốn chỉ có mình cô là tình địch, giờ lại nhiều thêm một người, chúng ta chắc chắn là có chung kẻ địch.”
“Ai có chung kẻ địch với cô.”
Diệp Tuyển trợn trắng mắt, “Song Song nhà chúng tôi không thiếu người thích, tuy Phó giáo sư là vị hôn phu của cô ấy, nhưng lại một lòng muốn làm thế ngoại cao nhân, giờ còn dây dưa không rõ với cô gái khác, loại đàn ông này có cho cũng không thèm, cô mau tới mà lấy.”
Lâm Miên nói thầm: “Tôi cũng muốn lắm chứ.”
Cô ta trầm ngâm một lúc rồi nói, “Không được, tôi phải đi hỏi thăm xem sao, không thể để Phó giáo sư cuối cùng lại chạy theo con ả khác được!”
Lúc quay xong, Đường Niệm Song nhìn Diệp Tuyển: “Sao em có cảm giác hôm nay chị cố ý nói chuyện này cho Lâm Miên thế, muốn dẫn chiến hiềm nghi sao?”
Diệp Tuyển cười, “Cô đoán không sai, tóm lại cô mới là vị hôn thê chính thức của Phó giáo sư, những người khác đều bị coi là chen chân vào, không bằng cứ để Lâm Miên với cô gái kia chó cắn chó, chúng ta đứng bên ngoài xem kịch vui.”
Đường Niệm Song nhíu mày, “Nói không chừng cô gái hôm đó em thấy mới là người yêu chính thức của Phó giáo sư thì sao?”
“Chắc không đâu, Phó giáo sư nhìn qua là biết là kiểu đàn ông ngây ngô chưa từng yêu đương bao giờ, mà cho dù là yêu thì cũng là chuyện trước khi gặp cô, không thể nào có bạn gái rồi mà còn đi đính hôn với cô làm gì, nếu đây mà là sự thật thì chỉ có thể nói Phó giáo sư là một tra nam, hẳn là càng nên để Lâm Miên xáo xào cho bọn họ không được yên ổn mới đúng, cách của chị đây gọi là một cục đá bắn hạ ba con chim.”
Đường Niệm Song cười nhạt: “Lâm Miên liệu có đi gây chuyện với cô gái kia không?”
Diệp Tuyển: “Cô quản làm gì chứ, cũng chả có người nào tốt cả, để bọn họ gây sự với nhau đi, chị còn rất muốn nhìn xem Phó giáo sư sẽ giải quyết thế nào đây.”
*
Phó Nhân Gian tan tầm về nhà, vẫn như cũ tiến hành sinh hoạt đơn giản như thường ngày, xem sách, uống trà, chăm hoa, dọn cỏ.
Lúc ra cửa đổ rác, anh ngoài ý muốn phát hiện ở trong thùng rác có một cái bánh kem còn nguyên, cái bánh mà Hứa Thần Vân mang tới lúc trước đã sớm bị anh vứt ra cách xa nhà, vậy thì cái này là của ai?
Không thể trách anh nghi vấn như vậy, ở gần đây cũng chỉ có mình anh ở, có rất ít người sẽ đi qua chỗ này.
Phó Nhân Gian nhìn thấy trên bánh kem có cài một tấm card, còn nguyên chỉnh, viết: [Phó giáo sư, chúc mừng anh nha ~]
Là chữ hoa, rất đẹp, giống như chữ của con gái, giờ anh đã có thể xác định, đây không phải bánh kem Hứa Thần Vân mang tới, Hứa Thần Vân cũng không gọi anh là Phó giáo sư.
Nhưng là ai mà lại cố ý chuẩn bị một cái bánh kem đưa tới đây, còn ném vào trong thùng rác?
Trong lòng Phó Nhân Gian như có điện giật, trong đầu đột nhiên hiện lên một cái tên.
Đường Niệm Song.
Là cô sao?
Anh kiềm chế sự nôn nóng cùng chờ mong đột ngột dâng lên trong lòng, cẩn thận lấy cái bánh từ trong thùng rác ra, mở tấm card, nhìn thấy hàng chữ bên trong…
Phó giáo sư:
Đầu tiên, lại lần nữa chúc mừng anh đã đưa được văn vật quan trọng của chúng ta về nước.
Tôi tin là mỗi một người dân trong nước đều rất hy vọng những thứ đồ quý giá của quốc gia đang lưu lạc ở bên ngoài có thể trở về với vòng tay ấm áp của tổ quốc, có thể được nằm trong viện bảo tàng quốc gia của chúng ta.
Công việc của Phó giáo sư vừa khiến tôi cảm phục cũng vô cùng kính trọng, tôi cũng cảm thấy có thể quen biết với Phó giáo sư là vinh hạnh của tôi.
Hy vọng Phó giáo sư có thể ngày ngày vui vẻ, sau này dù cho có tới Ngọc Minh Sơn rồi cũng phải nhớ tới ngày hôm nay đã trải qua cùng tôi đó nha ~
Ký tên: Đường Niệm Song.
Phó Nhân Gian ngẩn ra.
Quả nhiên là Đường tiểu thư.
Ngày đó cô rõ ràng đã tới, nhưng vì sao lại không nói cho anh biết, còn vứt bánh kem đã chuẩn bị cho anh đi?
Chẳng lẽ là bởi vì nhìn thấy Hứa Thần Vân ôm anh?
Tay Phó Nhân Gian run lên, trong lòng lập tức trở nên hoảng loạn.
Vậy cô có nhìn thấy anh đẩy Hứa Thần Vân ra không? Hẳn là không thấy đi, nếu thấy được thì cũng sẽ không tức giận tới mức ném bánh kem đi, trách không được ban đêm cô không có trả lời tin nhắn của anh.
Phó Nhân Gian chỉ cảm thấy tâm loạn như ma, trong đầu chỉ có một suy nghĩ, muốn lập tức tìm được Đường Niệm Song, muốn giải thích với cô.
Anh với Hứa Thần Vân căn bản không thân quen, anh không có bất cứ quan hệ gì với cô ta cả, lúc ấy khi mở cửa anh còn chưa kịp nhìn rõ là ai thì đã bị ôm lấy rồi.
Thật ra trong nháy mắt anh còn còn cho rằng đó là Đường Niệm Song, còn từng có chút mừng thầm, nhưng khi ngửi thấy mùi hương khác với mùi trên người Đường Niệm Song, anh đã lập tức đẩy Hứa Thần Vân ra.
Đêm đến, Phó Nhân Gian còn bởi vì bị người khác ôm mà tắm đi tắm lại rất nhiều lần, luôn có cảm giác rất chột dạ, cảm thấy rất có lỗi với ai đó, không nghĩ tới thế mà lại bị Đường tiểu thư thấy được!
Anh cưỡng ép tâm thần không yên cùng suy nghĩ lộn xộn của mình xuống, yêu thích không buông tay lau khô tấm card, lại trân quý bỏ vào trong cái bóp da của mình.
Nhưng tiếc là bánh kem đã bẩn, không thể ăn nữa, Phó Nhân Gian còn hơi luyến tiếc bỏ bánh vào trong thùng rác, nhất định phải đi mua cái bánh mới bồi thường cho Đường tiểu thư mới được.
Anh nhanh chân chạy về nhà, lấy chìa khóa xe lái xe ra, lập tức đi tới đoàn phim tìm Đường Niệm Song.