Cha ta vì tiền đồ mà đưa ta vào tiến cung, lại không biết rằng, ta với Hoàng Thượng Lục Vân Giản vốn có thù oán. Buổi tuyển tú ngày hôm đó, hắn không do dự mà chọn ta. Lúc ấy ta liền bật khóc
Lần này xong đời rồi.
Hắn muốn dùng chức vị mà quan báo tư thù.
Qủa nhiên ta đoán không sai, sau khi chọn ta tiến cung xong hắn liền phong cho ta chức vị thấp nhất –Thường Tại.
Trong khi đó, những người cùng tiến cung không được phong phi thì cũng được phong tần, có mỗi mình ta là Thường Tại.
Sau đó bỏ quên ta ở một bên, không thèm đoái hoài đến ta nữa.
“Cô nương đừng vì Hoàng Thượng mà buồn lòng, người bận chuyện quốc sự, triều chính. Nghe nói các nương nương khác cũng không được thị tẩm. Chờ khi Hoàng Thượng xong việc có thể sẽ đến tìm cô nương."
Nha hoàn Thúy Nhi muốn an ủi ta, ta buồn rầu khẽ liếc nhìn nàng ta một cái. Nàng ấy còn nhỏ tuổi, chưa hiểu chuyện, chỉ ta mới biết lý do vì sao Lục Văn Giản không thị tẩm bất kì người nào, bởi vì trong lòng hắn đã có người hắn thích.
Đó là con gái của tướng quân uy võ Lâm Thăng, tên của nàng là Lâm Uyển. Lục Vân Giản là vì nàng ta mà thủ thân như ngọc.
Năm đó Lục Vân Giản tranh đoạt ngôi vị hoàng đế cũng là lúc cha nàng ta Lâm Thăng đứng về phe địch.
Sau khi Lục Vân Giản lên ngôi vị hoàng đế, quần thần yêu cầu đưa cả nhà bọn họ xử trảm. Nhưng hắn lại một mực kháng nghị, chỉ phạt Lâm Thăng cùng gia quyến đầy đi biên ải một năm. Hắn cũng căn dặn mọi người để mắt chiếu cố Lâm Uyển. Có thể thấy được hắn đối với nàng ta rất thâm tình.
Hiện giờ thời hạn một năm sắp hết, Lâm Uyển cuối cùng cũng sẽ trở về.
Ta đoán rằng hắn muốn hạ triều phải đi ngang qua con đường này, thấy hắn đi tới, ta chạy nhanh hai bước chân đến trước mặt hắn.
Ta vốn chỉ định hành lễ bình thường với hắn, không ngờ chân vướng phải viên đá "ạch" ta ngã sóng soài trên mặt đất.
“Là kẻ nào! Bệ hạ cẩn thận!”
Công công bên cạnh giật mình, dùng thân mình che chắn cho hắn.
Ta run rẩy không nói nên lời, liền quỳ trên mặt đất.
Hắn dùng tay đẩy nhẹ các cung nhân xung quanh, vừa nhìn đã nhận ra ta: "À… hóa ra là ngươi, đã lâu không gặp."
Ta đương nhiên chẳng mấy vui vẻ, lập tức nói ra những lời trong lòng: "Bạch Nguyệt quang của người đã về, ta muốn thoái vị."
Hắn nhìn ta một lúc lâu, ta không biết hắn đang nghĩ gì, lại không nghĩ đến việc hắn quay sang hỏi cung nhân bên cạnh: "Hiện tại Ninh Hân là chức vị gì? "
“Hồi Hoàng Thượng, là Thường Tại.” cung nhân kia đáp.
Hắn thở phào nhẹ nhõm, vỗ vỗ ngực: "Làm ta sợ muốn chết, nghe lời nàng nói ta còn tưởng rằng mình không cẩn thận phong nàng làm hoàng hậu rồi chứ."
Nói rồi hắn nhìn về phía ta, tiếp lời: "Ngươi chỉ là một Thường Tại thì có gì mà thoái vị?"
CMN!!!
Ta nắm chặt tay.
Ai nói với người là ta muốn đòi hỏi chức vị?
Ta hít thở sau hai cái, hạ giọng nhỏ nhẹ với hắn: "Ý của ta là nếu người thương của người đã trở lại, hay là người hãy trả tự do cho các phi tần hậu cung bọn ta, để hai người có thể [Trọn đời trọn kiếp, bách niên giai lão].”
Hắn cau mày: "Ngươi muốn xuất cung? Sau khi xuất cung, ngươi muốn làm gì tiếp theo?
Ta nói: "Tất nhiên là kiếm một nam nhân khác để thành thân rồi.”
Hắn trầm tư một hồi lâu, bỗng nhiên đi tới, xoa xoa đầu ta rồi thở dài: "Đừng mơ mộng nữa, mau về cung tắm rửa nghỉ ngơi đi.”
Nói rồi hắn vòng qua phía sau ta, dẫn theo đám người rời đi. Ta ngây ngốc, đứng lặng một lúc lâu.
Hồi lâu, ta mới nhận ra bản thân bị hắn trêu chọc, lửa giận trong lòng hừng hực bốc lên.
Ta nhanh chân chạy đến trước mặt hắn, hắn ngạc nhiên nhìn ta, ta nhắm vào cẳng chân hắn đá một cái. Tiếp theo, ta chạy mất hút.
“Ninh Hân! Ngươi chờ đó cho ta!” Hắn ở phía sau gào thét tên ta.
***
Sau khi trở lại tẩm cung, ta lại hối hận. Lẽ ra lúc đó ta không nên đá vào chân hắn như vậy.
Sảng khoái thì có sảng khoái thật, nhưng sau khi hắn nói câu đó, ta sợ rằng sau này ta sẽ không còn được ăn ngon ngủ yên nữa.
Đặc biệt là khi mối quan hệ của ta với hắn từ trước tới nay vẫn luôn không tốt, chưa biết hắn sẽ chỉnh đốn ta bằng cách nào
Trước khi tiến cung, ta luôn dặn dò mình, phải luôn hạ mình, không bao giờ tùy tiện nổi nóng.
Nửa năm nay tiến cung, mọi sự đều bình an.
Nào ngờ đâu hôm nay xúc động, còn xem hắn như tên nhãi nửa đêm trèo tường vào nhà ta ngày nào.
Ta nhất thời quên mất hắn là hoàng thượng.
“Tiểu thư, Hoa tần tới.”
Trong lúc suy tư, Thúy Nhi bỗng lên tiếng khiến ta giật mình.
“Sao vậy A Nhi? Bình Hoa?” Ta vô tình thốt lên mà không kịp nghĩ ngợi.
Thúy Nhi ở bên cạnh kéo kéo vạt áo, nháy mắt ra hiệu cho ta, môi mấp máy khẽ nói: “Là Hoa tần nương nương……”
Không cần nàng ta nói nữa, ta đã thấy rồi.
Hoa tần là con gái của Hoa Thị, Lục Vân Giản có được chức vụ hoàng đế như bây giờ, công của Hoa thị cũng không nhỏ.
Nàng đang đi về phía ta, những lời ta nói lúc nãy chắc chắn nàng đã nghe thấy.
Ta đành giả vờ như không biết gì, tươi cười chào hỏi: "Ồ, Hoa tỷ tỷ, sao lại rảnh rỗi có thời gian thăm ta thế này!”
Tại hạ bất tài, ưu điểm khác thì không có nhưng da mặt so với người thường thì dày hơn không ít. Ta hành lễ với nàng ta, dù gì chức vị của nàng vẫn cao hơn ta. Hơn nữa, ta cũng không biết con người nàng ta thế nào, lỡ như vì việc nhỏ này mà đắc tội với nàng ta, sau này có mệnh hệ gì là tự ta hại mình.
Nghĩ đến đây ta lại thở dài, kỳ thật cũng là không sao cả, ai bảo kẻ thù của ta là Lục Vân Giản đây, đắc tội ai còn nghiêm trọng hơn đắc tội hắn chứ?
Nói đi cũng phải nghĩ lại, từ khi nàng vào cung chưa từng giao hảo gì với ai, quan hệ rộng rãi, sao Hoa tần lại vô duyên vô cớ đến?
Trong lúc ta suy nghĩ, Hoa tần đã tới trước mặt ta.
“Muội muội, tỷ tỷ không mời mà đến, muội sẽ không không chào đón ta chứ.” nàng ta cười nói.
Lời nàng ta vừa nói ra, ta liền hiểu.
Kỳ phùng địch thủ.
Ta cười nói: “Tỷ tỷ quá lời rồi, Hân Nhi vui mừng còn không kịp ấy chứ.”
Ta thân mật nắm lấy tay nàng, quay đầu nói với Thúy Nhi: "Mau dâng trà, lấy loại trà ngon nhất!"
Nói thật, ta cũng không biết nơi ta đang ở có cái gọi là trà ngon hay không, nhưng cứ nói vậy thì nhất định sẽ không sai.
Nàng ta nhìn ta có chút sửng sốt, sau lại hồi phục dáng vẻ bình thường, đưa tay nắm lấy tay ta, vỗ về nói: "Muội muội thật khách khí quá."
Ta tươi cười đáp: "Lâu lắm mới có dịp được tỷ tỷ ghé thăm, đây là điều nên làm mà."
Lời qua tiếng lại, hai chúng ta không ai chịu nhường ai.
Nàng ta đột nhiên đến đây, hẳn là có mục đích, ta cũng không nóng vội, lẳng lặng phối hợp diễn với nàng.
Nhìn thấy nàng nâng chén nhấp một ngụm, lòng ta mới yên, đột nhiên nàng nhìn ta có chút do dự: "Nghe nói muội muội hôm nay… đã được gặp hoàng thượng?
Ta sửng sốt.
Trong cung truyền bá tin tức nhanh như vậy sao?
Chuyện mới xảy ra cách đây không lâu mà nàng ta đã biết!
Đến mức này ta cũng không phủ nhận, buông chén trà, khễ gật đầu: "Đúng vậy, muội có một số việc riêng nên đã tìm gặp hoàng thượng."
Ta cố tình nói như vậy để đề phòng nàng ta hỏi ta đi tìm Lục Vân Giản vì lý do gì, ta dứt khoát nói là có việc riêng.
Không ngờ rằng nàng ta vội tiếp lời: "Tỷ nghe nói muội cùng hoàng thượng là người quen cũ, không biết…không biết…hoàng thượng là người như thế nào? "
Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng, e lệ ngượng ngùng của nàng, ta cũng đã hiểu ra nàng ta tới đây vì lý do gì rồi.
Nàng ta đến đây là muốn tìm hiểu thông tin tình báo.
Cũng đúng, Lục Vân Giản thu nhiều người vào như vậy nhưng lại chẳng hề ngó ngàng tới, không phải là đem mấy tiểu thư có lòng toan tính kia làm cho nghẹn hỏng rồi sao.
Hơn nữa các nàng không giống ta, ta vốn hiểu rất rõ về Lục Vân Giản
Các nàng không dám trực tiếp đi tìm hắn, sợ rằng sẽ biến khéo thành vụng.
Bởi vì ta là người quen cũ của Lục Vân Giản mà còn muốn tránh xa hắn, huống hồ các nàng chứ gặp hắn lần nào, lại càng không dám tìm hắn.
Nghĩ đến đây, ta không khỏi cảm thấy các nàng rất đáng thương. Bởi vì người trong lòng các nàng lại không để các nàng ấy vào lòng.
Một khi Lâm Uyển tiến cung, nhất định sẽ được độc sủng.
Những người còn lại phải sẽ bị đưa đến thâm cung lạnh lẽo, cô đơn tịch mịch trong thâm cung đến già.
Ta càng nghĩ càng thấy Lục Vân Giản không phải người.
Tuyệt đối không thể để hắn chà đạp các nàng.
Ta suy tư một lúc liền giả như chân tâm thật ý, đào tim móc phổi nói với nàng ta: "Vừa gặp tỷ tỷ, muội đã thấy tâm đầy ý hợp, nếu tỷ đã hỏi ta như vậy, ta thật lòng không dám nói dối tỷ nửa lời, nhưng mà… mong tỷ tỷ đừng nói cho người khác biết."
Nàng vội vàng gật đầu: “Chuyện đó muội muội yên tâm.” Trong giọng nói có chút khẩn trương.
Ta cao giọng nói: “Hoàng Thượng thân hình cao lớn, dung mạo tuấn lãng, trước kia khi vẫn còn là Vương gia thường xuyên ra trận giết địch, tự nhiên là uy vũ bất phàm. Chỉ là……”
Ta ngừng nói, liền thấy đôi mắt nàng ta ngày càng sáng rực: “Chỉ là cái gì?”
“Tỷ tỷ, người không thắc mắc vì sao Hoàng Thượng chậm chạp không triệu kiến chúng ta thị tẩm sao?” Ta vội lấy tay bịt miệng, dường như muốn che đi bí mật không tốt của hoàng thượng. Tay đưa tới bên miệng, giống như muốn che lại cái gì bí mật không mấy tốt đẹp của hoàng thượng
Nàng không còn tươi cười nữa, thần sắc khẩn trương: “Vì, vì cái gì?”
Ta nghiêm túc nói: “Bởi vì khi hoàng thượng xuất chinh, không cẩn thận đã khiến mình bị thương.”
Trong giọng của ta có ý hướng đến chuyện đó.
Nàng không còn biểu tình khẩn trương nữa, khuôn mặt cứng đơ hoảng loạn, một lúc lâu sau mới ấp a ấp úng: “Ý của muội là…… Hoàng Thượng…… Không được?”
Ta cao thâm khó đoán gật đầu.
Không tồi không tồi, đây chính là hiệu quả mà ta muốn.
Nàng ta vẫn không thể tin đây là sự thật: “Hoàng Thượng…… Không được!?”
Chính là phản ứng này.
Nhìn thấy nàng choáng váng, dường như ngồi không vững, ta liền biết nàng đã tin điều ta nói là sự thật.
Ánh mắt lóe lên ý cười mãn nguyện.
Kể từ bây giờ, các nàng không cần vội vội vàng vàng đi tìm Lục Vân Giản nữa.
Lục Vân Giản chỉ có thể cùng Lâm Uyển ân ân ái ái, các nàng đều giữ được sự trong sạch.
Đến lúc được ra khỏi cung, các nàng có thể tìm được lương duyên như ý.
Chỉ là ta hơi cảm thấy có lỗi với Lục Vân Giản.
Có điều cũng không sao, thứ nhất suy nghĩ của hắn không quan trọng, thứ hai mình vốn đã bất hòa với hắn, thứ ba hắn đã có Lâm Uyển, lời đồn đãi nho nhỏ này thì tính cái gì.
Hơn nữa, điều quan trọng là việc này không mấy hay ho, sẽ không ai dám bàn tán trước mặt hắn.
Hắn chắc chắn sẽ không biết được.
Nghĩ đến đây, lòng ta càng thêm rạo rực, không khỏi nghĩ rằng bản thân mình quá thông minh.
Bỗng nhiên, ta nghe được tiếng ai đó gầm lên tức giận ngay trước cửa:
“Ninh Hân! Ngươi muốn chết sao!”