Có người đến tìm Đoàn Tư Phỉ để xác nhận an nguy của hắn.
Nếu để vị giáo sư Đoàn này xảy ra chuyện bất trắc gì thì viện nghiên cứu sẽ buộc phải đóng cửa, lúc đó tất cả thí nghiệm đành phải tạm hoãn lại hết.
Không biết tại sao Trần Liễu cũng đi theo qua đây, đôi mắt đỏ ửng như là mới khóc.
Đường Hi để ý thấy trên người cậu ta có vết tích đánh nhau, trên mặt và vùng da lộ ra cũng có vài vết trầy xước.
Có lẽ là do ánh mắt của Đường Hi quá mức thẳng thắn, Trần Liễu có chút chật vật, lúc ánh mắt hung tợn chạm phải đôi mắt trong veo không pha chút tạp chất của cậu, rõ ràng cậu ta có một chút hoảng hốt.
"Tò mò à?" Đoàn Tư Phỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn cậu ta, "Có từng nghe câu tục ngữ này chưa?"
"Con mèo chết vì tò mò." Thanh âm hắn đều đều như là đang nói một sự thật hiển nhiên.
Đường Hi thu hồi tầm mắt hiếu kỳ của mình, trốn sau lưng hắn.
Không biết là bị câu nói của hắn hù hay là bị ánh mắt của Trần Liễu dọa sợ.
Trần Liễu trầm mặc xoay người đi lên lầu hai, cậu ta biết bây giờ bộ dáng của mình vô cùng khó coi nên càng tăng nhanh tốc độ.
【, cậu ta bị gì vậy?】
lay động cơ thể tròn vo của nó:【Tôi cũng không biết.】
Có vẻ cậu ta có liên quan đến vụ án lần này.
Đoàn Tư Phỉ và cậu cùng đi đến đại sảnh để lấy lời khai.
Đường Hi vẫn luôn ở trong phòng nghiên cứu làm thí nghiệm, vì tính bảo mật nên trong phòng không lắp camera nhưng mà hành lang bên ngoài vẫn có.
Hình ảnh phát trên màn hình cho thấy từ lúc cậu đi vào cho đến khi án mạng xảy ra thì cậu một bước cũng không có đi ra ngoài.
Nhưng Đoàn Tư Phỉ lại không có chứng cứ ngoại phạm, lúc ấy bên cạnh hắn không có ai nên cũng không có người nào có thể làm chứng cho hắn.
Nếu dựa theo quy định thì người không có chứng cứ ngoại phạm thì không thể rời đi, nhưng Đoàn Tư Phỉ trời sinh chính là người có mị lực khiến người ta tin tưởng, hắn chỉ cần trao đổi với cảnh sát một lát là đã có thể thoát thân.
Đường Hi yên lặng suy nghĩ, không hổ là boss phản diện giết liên tục bảy tám người mới bị phát hiện.
Tố chất tâm lý thật cao.
.
Truyện Trinh Thám
Án mạng chết người xảy ra ngay bên cạnh mà hắn dường như không bị chút ảnh hưởng nào, lạnh nhạt hờ hững đến nỗi cậu nghi ngờ liệu hắn có lừa gạt được máy phát hiện nói dối hay không.
Cậu đi theo người đàn ông ra ngoài, ánh mắt lén lút nhìn qua ngó lại.
Cậu là người muốn biết ai là hung thủ hơn bất kì người nào, việc này không có trong cốt truyện nên rất có thể sẽ làm cho nhiệm vụ cứu vớt của cậu thất bại.
Sau khi biết Đoàn Tư Phỉ chính là nhân viên dọn phân của mình, mức độ quan tâm nhiệm vụ của cậu đã tăng lên theo cấp số nhân.
Nhìn như thế nên cậu cũng thấy được một vài vài thứ, cậu thấy Hoàng Lại Hàn cũng ở trong đám người, hình như hắn vừa nộp chứng cứ ngoại phạm xong nên muốn rời đi.
Hắn vừa ngẩng đầu thì cũng thấy Đường Hi, lập tức lộ ra hàm răng trắng với cậu.
Đoàn Tư Phỉ như có mắt sau lưng, hắn lên tiếng nhắc nhở: "Tò mò sao?"
Đường Hi sợ hết hồn, ngoan ngoãn quay đầu lại nhìn đường.
Vừa về đến phòng thí nghiệm, Đoàn Tư Phỉ lập tức đóng cửa, vươn tay cởi nút áo trên cùng làm lộ ra xương quai xanh, khí tức cấm dục nhanh chóng tản ra, hắn tiện tay tháo cặp kính gọng vàng, cả người tỏa ra khí tức nguy hiểm.
So với vị giáo sư Đoàn đáng tin kia thì cứ như hai người khác nhau.
Đường Hi rụt rè lùi về sau hai bước.
Cậu có hơi hoảng sợ khi đối diện với con người thật của vai ác.
Mà Đoàn Tư Phỉ dường như muốn cậu quen với hắn như vậy nên không hề che giấu cậu.
"Em biết sợ sao?" Đoàn Tư Phỉ vươn tay bắt lấy cái gáy của cậu không cho lùi nữa: "Lúc nãy còn lớn gan chạy lung tung khắp nơi mà?"
Đường Hi bị hắn nắm lấy gáy liền phó thác mặc người an bài, tay chân mềm nhũn không lùi về sau được nữa.
"Phản ứng y hệt mèo con." Giọng Đoàn Tư Phỉ nhàn nhạt.
Giống như là hắn chỉ thuận miệng nói thôi.
Nhưng Đường Hi lại bị giật mình, đôi mắt mở to nhìn hắn.
Cậu nhỏ giọng mở miệng: "Tôi muốn biết ai là hung thủ."
Đoàn Tư Phỉ bất ngờ, rất tốt, cuối cùng đứa nhỏ này cũng bắt đầu biết biểu đạt ý muốn của bản thân.
Tuy rằng ý muốn này hơi nguy hiểm.
"Chuyện này em không cần quan tâm." Đoàn Tư Phỉ vuốt ve sau gáy cậu: "Em sợ sao?"
Đề tài xoay chuyển hơi nhanh, Đường Hi không kịp phản ứng ngơ ngác gật đầu.
Hung thủ giết người ở bên cạnh mình, cậu làm sao không sợ hãi cho được.
Đoàn Tư Phỉ vô cùng hài lòng với câu trả lời này, đúng như ý muốn của hắn: "Vậy thì bắt đầu từ hôm nay em chuyển đến nhà tôi ở đi."
Hai việc này có liên quan đến nhau à???
Tuy rằng Đường Hi cũng không cự tuyệt sống chung với hắn nhưng lúc này nhân viên dọn phân không có ký ức về thế giới đầu, hơn nữa ở thế giới này hắn còn là một nhà nghiên cứu khoa học thuộc cấp bậc đại lão().
()Đại lão: ở đây có nghĩa là giỏi, nổi bật trong một lĩnh vực, chuyên ngành nào đó, khác với lão đại.
Sự sợ hãi khi bị cắt thành miếng lần thứ hai xuất hiện trong đầu cậu.
Nếu như ở chung với hắn thì cậu không thể tùy tiện biến thành mèo...!
Bộ dạng im lặng suy nghĩ của cậu lại làm Đoàn Tư Phỉ hiểu lầm, sắc mặt của hắn không đổi, giọng nói mang theo nguy hiểm: "Tên hung thủ đó thích nhất là đứa nhỏ tay trói gà không chặt như em đó, em có biết không?"
Đường Hi sốt sắng hỏi: "Anh, anh có biết hung thủ là ai không?"
Nhưng dường như vai ác cũng không biết.
Nhưng nghĩ lại cũng hợp lý, hắn chính là trùm phản diện biến thái ở thế giới này, nếu bên cạnh có hung thủ giết người thì làm sao hắn không biết được.
Đoàn Tư Phỉ không trả lời câu hỏi của cậu: "Bây giờ gan lớn hơn nhiều nhỉ?" Còn nói nhiều hơn so với trước đây.
Đường Hi vô cùng gấp, hận không thể dùng Miêu Miêu quyền để ép hắn nói ra, nhưng lại bị vướng bởi thiết lập tính cách nên cậu cũng không có cách nào.
Hôm nay lắm miệng nói hai câu đã là ngoại lệ rồi.
Đoàn Tư Phỉ không tiếp tục chủ đề này, hắn chở cậu về nhà để thu dọn đồ đạc.
Hắn muốn đem bảo bối mình tìm được mang về nhà, đặt dưới mí mắt mới an tâm được.
Nhân tiện có thể lật tẩy bí mật nhỏ của nhóc lừa đảo này.
Đường Hi rất sợ bí mật của mình bị phát hiện, cậu nhanh chóng thúc giục hệ thống cất hết những quả cầu lông mà cậu đã mua trong cửa hàng hệ thống đi.
Trong nhà khôi phục lại bộ dạng sạch sẽ vốn có.
Cậu vốn tưởng là mình đã an toàn nhưng không ngờ đến một đống mì gói với đầy đủ hương vị lại nhảy ra từ trong bếp.
Sau khi bị Đoàn Tư Phỉ phạt gõ đầu, cậu ủ rũ cúi đầu lẽo đẽo theo sau nhìn hắn thu dọn hành lý.
Thật ra ngoài quần áo thì cũng chẳng có gì để thu dọn.
Trong tủ quần áo của nguyên chủ, ngoài trừ đồng phục nghiên cứu màu trắng thì cũng không có thứ gì khác.
Sau khi thu dọn thì đồ đạc còn chưa đựng đủ nửa vali.
Đoạn Tư Phỉ đột nhiên mở miệng: "Em có nuôi mèo không?"
Hôm nay vai ác có chút kỳ lạ, Đường Hi cố gắng duy trì giọng nói bình tĩnh của mình: "Không nuôi."
Đoàn Tư Phỉ ý tứ sâu xa ồ một tiếng, ánh mắt mắt nhàn nhạt lướt qua nhúm lông vàng trên sàn nhà.
...!
Không biết vì sao chuyện cậu và Đoàn Tư Phỉ ở chung đã truyền đi khắp viện nghiên cứu.
Lãnh đạo bên trên ra lệnh không cho mọi người trong viện bàn tán về sự kiện chết người, nhà vệ sinh lầu hai cũng tạm thời bị phong tỏa.
Vậy nên nhân viên ở viện nghiên cứu cũng cần một đề tài khác để giải tỏa tâm tình.
Lúc Đường Hi và Đoàn Tư Phỉ cùng đến viện nghiên cứu liền phát hiện mọi người đều đang nhìn hai người họ.
Mặc dù bình thường Đoàn Tư Phỉ cũng hay đón nhận ánh mắt của mọi người nhưng hôm nay có chút lạ, ánh mắt nhiều hơn ngày thường.
Có một số người can đảm thì vẫn đến chào hỏi nhân vật phản diện như bình thường, còn Đoàn Tư Phỉ, người luôn rèn luyện tốt gương mặt đối ngoại cùng nhân khí cực cao, vẫn cứ như bình thường gật đầu đáp lại bọn họ.
Cứ như không biết mình là trung tâm của cuộc bàn tán vậy.
Đường Hi không bình tĩnh được như Đoàn Tư Phỉ, cậu rụt rè níu lấy vạt áo của hắn lẽo đẽo theo sau như một con mèo nhỏ.
Bộ dáng này của cậu vậy mà đã gợi lên tấm lòng người mẹ của vô số nữ nghiên cứu viên ở đây.
"Đáng yêu quá, sao trước đây tôi không phát hiện ra."
"Đứa nhỏ này sao lại gầy vậy, đó giờ không được ăn ngon sao?"
"Hình như lúc trước không thấy giáo sư Đoàn đến căn tin ăn cơm, sao hôm nay lại đến?"
Thậm chí còn có một nữ nghiên cứu viên đưa cho cậu một túi bánh quy.
Đường Hi xấu hổ muốn trốn sau lưng vai ác nhưng túi bánh quy đã bị cậu rụt rè nhận lấy.
Tuy yếu đuối bất lực nhưng vẫn muốn ăn.jpg
Đoàn Tư Phỉ như một vị phụ huynh: "Nói cảm ơn."
"Cảm ơn chị Tạ." Đường Hi ngọt ngào mở miệng.
Cậu không biết rõ tuổi tác của cô nên chỉ có thể gọi là chị.
Gương mặt nhỏ nhắn của nữ nghiên cứu viên vô cùng vui vẻ khi được cậu gọi là chị.
"Con trai của tôi cũng đã lên đại học rồi, gọi chị cái gì chứ, nhóc gọi dì là được rồi."
Đường Hi chớp chớp mắt lộ ra vẻ nghi hoặc, vừa nhìn đã thấy đáng yêu vô cùng.
Có nhiều nghiên cứu viên cũng muốn đến cho cậu đồ ăn.
Dường như tất cả mọi người trong viện đều biết nghiên cứu viên nhỏ thiên tài này.
Có tên nghiên cứu viên cấp thấp lúc trước từng nói xấu cậu bây giờ lại ghen tị, lén lút muốn nói xấu cậu thêm lần nữa.
Kết quả vừa mới nói ra đã bị người khác mắng.
"Người ta rõ ràng là vô cùng đáng yêu, chỉ là sống hướng nội thôi, bộ cái này ảnh hưởng gì đến cậu sao?"
Nghiên cứu viên châm biếm quay đầu lại nhìn hắn.
Người này có chức vị cao hơn hắn nhiều, hắn không chọc tới được nên đành ngậm miệng nín thinh.
Trần Liễu núp trong bóng tối nghiến răng tức giận.
Lời đồn này chính là do cậu ta truyền đi, nhân duyên của cậu ta ở viện nghiên cứu vô cùng tốt, tùy tiện tán gẫu cùng người khác vài câu lại "vô ý" để lộ ra chuyện này.
Nhưng sự việc lại không phát triển theo hướng như cậu ta nghĩ.
Vốn dĩ cậu ta muốn làm cho mọi mọi người biết được bộ mặt thật của kẻ giả vờ ngoan ngoãn này.
Chẳng qua chỉ dựa vào dáng vẻ ngoan ngoãn mà đã được giáo sư Đoàn và mọi người yêu mến, dựa vào cái gì mà ai cũng thích cậu ta?
Lòng đố kỵ dâng trào mãnh liệt, Trần Liễu cảm thấy những thứ mà Đường Hi có bây giờ đáng lẽ phải thuộc về cậu ta.
Ngay cả người theo đuổi cậu ta nhiệt tình, Giang Cảnh Thừa, bây giờ cũng không đến tìm cậu ta nữa, điều này làm cho cậu ta vừa bất mãn nhưng cũng nổi lên lòng ham muốn với Đoàn Tư Phỉ.
Đường Hi không biết những suy nghĩ của Trần Liễu, cậu ôm một đống bánh quy quay về phòng.
Đây đều là tấm lòng của các nữ nghiên cứu viên cho cậu.
Trần Liễu thừa dịp Đoàn Tư Phỉ vắng mặt chạy vào phòng thí nghiệm của cậu.
Ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn cậu, cũng không thèm giả vờ nữa.
"Anh có việc gì sao?" Đường Hi ở trên địa bàn của Đoàn Tư Phỉ nên dũng khí cũng tăng thêm mấy phần.
"Ngày hôm qua cậu cố ý phải không?" Trần Liễu cười lạnh.
Cố ý cái gì?
【, đứa con vận mệnh này của chúng ta đầu óc có bệnh hả?】 Mèo nhỏ nghi hoặc.
ghét bỏ:【Cũng không phải của chúng ta, là của thế giới này.】
Với lại do sự can thiệp của người làm nhiệm vụ nào đó mà bọn họ cũng không còn là đứa con vận mệnh nữa.
Người chân chính được thế giới này sủng ái chính là cậu đó con mèo ngốc.
Có lẽ khi Đường Hi được sinh ra vốn là kỳ tích của đất trời, khi kết thúc thế giới đầu tiên ý thức được khả năng mèo nhỏ này được sủng ái có thể chấn động đến toàn thế giới.
Trần Liễu thấy cậu không để ý đến mình, cũng không nói lời nào, cậu ta càng tức giận: "Hôm qua nếu không phải tại cậu thì giáo sư Đoàn cũng sẽ không chú ý tới vẻ chật vật của tôi, có phải cậu nghe nói tôi suýt chết trên tay hung thủ nên đến để cười nhạo tôi phải không?"
"!"
Lượng thông tin trong câu này quá lớn, Đường Hi vô thức nắm bắt mấy từ mấu chốt.
Thì ra dáng vẻ hôm qua của cậu ta là do suýt bị hung thủ giết chết...!
Chờ chút, vậy mà cậu ta đã tiếp xúc với tên sát nhân, đây là điểm đột phá mới!.