Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Trần Định Ninh trắng bệch như tờ giấy, nhưng vì do làn da ngăm đen nên cũng không có ai nhìn ra.
Lúc đầu chủ nhiệm của hắn vẫn còn hoài nghi sự việc này, nhưng lúc nhìn đến thái độ của hắn thì trong lòng cũng sáng tỏ, không muốn giúp hắn bao che nữa, yên lặng đưa người đến trước mặt Hạ Vọng.
Hạ Vọng cũng không mở miệng, chỉ dùng ánh mặt lạnh băng xoáy sâu vào người hắn, như đang nhìn một vật thấp kém hèn hạ nào đó.
Người trưởng thành còn không chịu được huống chi là một học sinh, Trần Định Ninh, người muốn giả ngây giả dại không chịu thừa nhận, bắt đầu run lẩy bẩy.
Hiệu trưởng vươn tay chỉnh tóc giả sắp rớt do mới chạy một đường, gương mặt nghiêm túc: "Em lấy điện thoại ra rồi xóa bài đăng ngay đi.
Phải làm sáng tỏ chuyện này trước mặt mọi người, còn phải xin lỗi bạn học nhỏ này nữa."
Hạ Vọng lấy di động từ trong túi ra, thanh âm hờ hững: "Không cần, nếu muốn làm sáng tỏ thì để tôi là được." Đối với lọai người này thì hắn luôn có cách để xử lí, còn thái độ cố gắng cứu vớt khi chuyện đã xảy ra rồi thì thật là vô nghĩa.
Hắn giơ di động chụp một bức tay đan tay của hắn và Đường Hi.
Vừa chụp xong lập tức đăng lên, còn ghi trạng thái —— chỉ đưa bạn trai đi học mà thôi.
Chỉ cần một động tác thôi đã làm mọi người choáng váng.
Bây giờ Đường Hi mới phát hiện ra, lúc nãy do cậu quá lo lắng nên đã vô thức nắm tay Hạ Vọng.
Cậu muốn buông ra nhưng đã bị Hạ Vọng nắm chặt hơn.
【, sao vai ác lại làm như vậy?】 Đường Hi hoảng sợ.
Đây cũng là lần đầu tiên gặp trường hợp này, giọng nói cũng hoảng loạn y hệt Đường Hi:【 Muốn làm sáng tỏ chuyện này thì sao lại đăng lên Weibo? Sao lại khác với tiểu thuyết tôi từng đọc vậy?】
【Đây là trọng điểm à?】
Đường Hi tức giận thở phì phì, quyết định không để ý đến hệ thống nữa.
Sau khi ầm ĩ với hệ thống, Đường Hi cũng quên tránh khỏi bàn tay đang nắm của Hạ Vọng.
Cho nên lúc Diệp Kỳ An và Thẩm Thần Tư cùng nhau đến đây đã thấy một màn cẩu lương chói mù mắt này.
Diệp Kỳ An kìm nén tâm tình chua xót của mình, đồng thời cũng ngăn Thẩm Thần Tư đang muốn xông lên tách hai người kia ra lại.
Thẩm Thần Tư gằn giọng: "Cậu ngăn tôi làm gì, chẳng lẽ cậu không biết Hạ Vọng là người như thế nào sao?"
"Nếu biết thì sao? Cậu có thể làm gì hả?" Giọng Diệp Kỳ An bình tĩnh, chỉ có đôi tay hơi run run đã vạch trần nội tâm hoảng loạn của cậu ta.
Thẩm Thần Tư dần dần buông lỏng.
...!
Hắn chỉ lên diễn đàn trường làm sáng tỏ, nhưng chỉ vỏn vẹn một ngày, tin tức đã bị lan truyền tới trên mạng.
Rõ ràng có thể dập tắt độ hot ngay lập tức, nhưng Hạ Vọng lại lựa chọn mặc kệ, để sự việc càng ngày càng lan rộng.
Cốc cốc cốc.
"Mời vào."
Đường Hi ló đầu từ khe cửa quan sát, thấy hắn không bận mới chạy vào.
Hạ Vọng nhíu mày nhìn đôi chân trần trắng nõn của cậu, đợi người đi tới liền kéo cậu ngồi lên đùi mình.
Còn chưa kịp nói chuyện đã bị hắn đột ngột kéo xuống, Đường Hi mở to đôi mắt mèo, cảm nhận được cơ bắp rắn chắc phía dưới, mặt cậu bỗng đỏ ửng lên, vặn vẹo eo nhỏ muốn nhảy xuống.
"Đừng nhúc nhích." Hạ Vọng nắm lấy bàn chân không mang vớ của cậu, "Sao em lại không mang giày vào?"
Cảm giác lành lạnh, một tay cũng có thể bao hết, lòng bàn chân không có một vết chai, xúc cảm lúc sờ vô cùng mềm mại.
"Ò, quên mất." Đường Hi bày ra vẻ mặt vô tội, cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay hắn, cậu không nhịn được rụt rụt chân.
Lúc còn là mèo thì cậu không thể mang giày, sau này biến thành người lúc ở nhà cậu cũng không thích mang.
Hai chân Hạ Vọng hơi chuyển động, ước lượng một chút, bất mãn nói: "Vẫn còn nhẹ như vậy, so với mèo thì cũng không nặng hơn bao nhiêu."
Đường Hi cao m, dáng người mảnh khảnh, được Hạ Vọng bao bọc ở trong lồng ngực.
Phản kháng không thành công, cậu dứt khoát duy trì tư thế này.
Cảm nhận được nhiệt độ ấm áp của cơ thể vai ác, Đường Hi thoải mái đến híp mắt, đến khi hệ thống nhắc nhở cậu mới nhớ mình muốn đến đây để làm gì.
"Bây giờ ở trên mạng đều nói chúng ta là một đôi." Thanh âm mềm mại biểu đạt sự bất mãn của mình.
Mèo con như cậu thì không thể để mất bình tĩnh được.
Hầu kết Hạ Vọng giật giật, một tiếng cười trầm khàn gợi cảm khẽ thoát ra: "Bọn họ nói sai rồi sao?"
Đâu chỉ là sai, quả thật là mười phần sai.
Có lẽ là do Đường Hi trợn tròn đôi mắt nhìn quá đáng yêu, Hạ Vọng thoáng dùng lực ôm chặt cậu: "Em xem có phải chúng ta đang cùng ăn cùng ở không?"
Đường Hi ngoan ngoãn gật đầu
"Có phải hay có cử chỉ thân mật không?" Bàn tay Hạ Vọng nhẹ nhàng dạo quanh nơi eo cậu.
Né tránh xúc cảm kỳ diệu trên eo, Đường Hi bị ôm trong lòng, không có cách nào phản bác lại những lời này.
"Có phải em thích anh không?" Hạ Vọng nhẹ giọng hỏi.
Đường Hi nghiêng đầu nghĩ ngợi.
Hắn cho cậu ăn ngon, còn làm cho cậu vui vẻ, quả thật cậu thích nhân viên dọn phân này.
Hoàn toàn không nhận ra mình đã rơi vào cái bẫy của tên thợ săn giảo hoạt, cậu lại gật gật đầu.
"Anh cũng thích em, vậy nên chúng ta không phải là người yêu của nhau sao?" Ánh mắt Hạ Vọng tối đi vài phần.
Bản năng cảm thấy có chút không thích hợp, Đường Hi lắc đầu: "Không, không đúng."
Cậu bị hắn xoay đến mức choáng váng.
Đã dụ con mồi bước vào bẫy rập, tên thợ săn vô cùng kiên nhẫn, thấp giọng hỏi: "Không đúng chỗ nào?"
Chậm rãi thu chặt dây thừng thì con mồi mới có thể hoàn toàn sa lưới.
Đường Hi nhớ lại cuộc đối thoại vừa nãy của bọn họ, nhất thời không thể tìm ra lời phản bác.
Nghẹn nửa ngày liền nghẹn ra một câu: "Người yêu còn phải làm chuyện khác."
Quả thật bản thân bị bán mà còn giúp người ta đếm tiền, còn chủ động tắm rửa sạch sẽ dâng đến tận cửa.
"Chuyện khác là chuyện gì? Chuyện này sao?
Vừa dứt lời, hắn nắm lấy cằm cậu, hôn lên.
Vì quá mức kinh ngạc, Đường Hi quên cả chống cự, khiến hắn thuận thế cạy mở khớp hàm cậu.
Rõ ràng đều là lần đầu tiên, Hạ Vọng không cần thầy dạy cũng hiểu, thẳng tắp tiến công.
Trêu đùa đầu lưỡi nhỏ đến tê dại, sau đó lại luyến tiếc khẽ liếm.
Lần đầu tiên, mèo nhỏ cơ hồ không có sức chống cự, bị hôn đến thở không được, rên rỉ nhẹ nhàng như bông, tay chân vô lực dựa vào Hạ Vọng, gương mặt đỏ bừng.
"Bây giờ chúng ta đã là người yêu của nhau rồi." Giọng Hạ Vọng quả quyết, cứ như chuyện này vốn dĩ phải như vậy.
Đường Hi muốn lắc đầu, nhưng ánh mắt Hạ Vọng như kiểu nếu cậu dám lắc đầu thì hắn hắn sẽ hôn thêm lần nữa.
Mèo nhỏ miễn cưỡng gật đầu.
Mãi cho đến khi bị ôm về phòng ngủ, cậu mới mơ màng ý thức được sự việc đang phát triển sai hướng rồi.
...!
【 Trần Định Ninh thôi học rồi.】 đột nhiên mở miệng.
Đêm qua nó đi kiểm tra định kỳ của thẩm phán, đến khi trở về mới phát hiện con mèo ngốc và nhân vật phản diện đang hôn nhau, thân là hệ thống vị thành niên, nó chỉ có thể bị nhốt trong không gian hệ thống.
Bầu không khí buổi sáng hôm nay đã thay đổi rồi.
Đường Hi đang ăn sandwich, nghe hệ thống nói nên dừng lại một chút, sau đó đáp lại một tiếng rồi tiếp tục ăn.
Người này đã xóa bài đăng, cũng đã bị nhà trường nghiêm phạt, những chuyện sau này cũng không có liên quan đến cậu nữa.
Hoàn toàn không quan tâm.
Cậu vừa ăn vừa đưa tay kéo cổ áo.
Sáng nay, lúc soi gương, cậu thấy trên cổ mình có vài nốt đỏ rất lạ, giống như bị muỗi đốt vậy.
Hạ Vọng nói không cần để ý, nhưng lúc ăn sáng lại liên tục nhìn qua, ánh mắt mang theo tia quái dị.
Làm cậu có chút sợ hãi không giải thích được.
Đường Hi nhịn không được rụt rụt cổ.
Sau khi ăn xong, cậu theo Hạ Vọng đến công ty.
Đây là lần đầu tiên cậu dùng hình người đến công ty hắn, để chứng minh những suy đoán linh tinh trên mạng, Hạ Vọng không hề sợ bị hiểu lầm, thân mật cùng cậu đi vào công ty.
Vì thế, công ty lại một lần nữa nổ tung, so với lúc cậu dung nguyên hình đến đây còn chấn động hơn.
Thiếu niên cùng Hạ Vọng vô cùng thân mật, thân phận không cần nói cũng tự hiểu.
Bọn họ sôi nổi suy đoán con mèo nhỏ kia là do thiếu niên nuôi.
Bí ẩn về mèo đã được giải đáp, nhưng xong rồi thì lại còn một bí ẩn lớn hơn nữa.
Tại sao vị tổng tài hung hãn kia lại dụ dỗ được một thiếu niên vừa xinh đẹp lại vừa ngoan ngoãn như vậy???
Đường Hi không biết nghi ngờ của bọn họ, cậu cũng không phải lần đầu đến công ty, thoải mái ngồi trên sô pha cầm máy tính bảng chơi game.
Thư ký Hoàng đem bánh kem và nước chanh lại cho thiếu niên, sau đó cô thu hoạch được nụ cười ngoan ngoãn và tiếng cảm ơn lễ phép của cậu.
Cô nở nụ cười chuyên nghiệp, nói cậu đừng khách sáo, nhưng trong lòng đã gào thét như marmota().
Hận không thể xông lên xoa xoa gương mặt trắng nõn của cậu.
Ngay cả trợ lý Vương, người luôn điềm tĩnh khắc chế, giờ đây cũng nhịn không được lên trên diễn đàn hóng chuyện.
Sau đó anh ta bị gọi đến văn phòng, tiếng thông báo tin nhắn chưa kịp tắt liên tục vang lên.
"Tôi xin lỗi." Trợ lý Vương bình tĩnh lấy di động ra bật chế độ yên lặng.
Ngoại trừ có hơi khẩn trương, nhưng một chút cũng không nhìn ra đây là người mới đi hóng chuyện bát quái trên diễn đàn.
"Chờ đã." Hạ Vọng đưa tay chỉ vào di động.
Trợ lý Vương lập tức hiểu ý, gật đầu: "Tôi sẽ bảo bọn họ không nói nhảm nữa, một chút tiếng gió cũng sẽ không lọt ra..."
Thanh âm Hạ Vọng đều đều cắt ngang anh ta: "Nói bọn họ truyền đi"
"Dạ?" Trợ lý Vương bị cắt ngang, xém chút nữa là đã cắn trúng đầu lưỡi của mình.
Là một người có tố chất tâm lý vững vàng, anh ta chỉ cho phép mình hoài nghi nhân sinh trong vài giây, sau đó nhanh chóng sửa miệng: "Vâng, Hạ tổng."
Vì thế, còn chưa đến nửa ngày, một bộ ảnh đã chễm chệ nằm trên hotsearch.
Người đàn ông có thân hình cao lớn cùng thiếu niên nhìn nhau mỉm cười, hai người cùng mặc đồ đôi, nhìn vào đúng là mỹ cảnh nhân gian.
Nhất thời, những âm thanh nghị luận nghi ngờ đều nhỏ đi, bởi vì những ảnh chụp này đều là do nhân viên Hạ thị lan truyền ra.
Nhưng vẫn có một số ít người ngoan cường bình luận, đơn giản là cắn chặt lấy giới tính và thân phận không xứng đôi của hai người không buông.
Lại có một ít tài khoản tiếp thị không sợ chết mà thêm mắm dặm muối, hướng gió của câu chuyện đột nhiên bị chệch đi, Đường Hi lại trở nên danh không chính, ngôn không thuận so với Hạ Vọng.
Cuối cùng, tài khoản chính thức của Hạ thị đã phát ra thông báo, xác nhận đây là bạn trai nhỏ của tổng giám đốc.
Lại còn chọn mấy tên giang tinh để trả lời, để bọn họ tự vả sưng mặt mới thôi.
Nguyên một bộ muốn sủng người lên tới trời.
Những tài khoản tiếp thị đó biết Hạ Vọng không dễ chọc vào, sợ bị báo cáo nên xóa sạch hết video, thay vào đó là đăng bài ngưỡng mộ tình yêu thần tiên quyến lữ của bọn họ.
Còn chưa đến một ngày, cả nước đều biết đến tình yêu của hai người.
Hạ Vọng hài lòng đặt điện thoại xuống, nhìn thiếu niên bên cạnh đang say mê ăn bánh, khóe miệng dính đầy kem, hắn không kìm lòng được khom lưng hôn lên bờ môi ngọt ngào ấy, muốn nếm thử vị kem trên môi cậu
Gương mặt nhỏ của Đường Hi đỏ hồng, muốn chôn mình vào ghế sô pha.
"Đừng ăn nhiều quá, buổi tối anh đưa em đi dự tiệc."
Hắn không chỉ muốn cho cư dân mạng biết mà còn muốn cho người trong giới biết thái độ của hắn.
"Tiệc tối thì sẽ có gì?" Đường Hi mềm mại hỏi.
"Có rất nhiều điểm tâm." Hạ Vọng như con sói xám to lừa gạt bạn nhỏ.
Bạn nhỏ bị lừa gạt hai mắt sáng rực: "Em cũng muốn đi!" Không hề có một chút do dự nhảy vào hố do con sói đào sẵn.
Sau đó cậu ngoan ngoãn đặt ly nước chanh xuống, muốn để dành bụng tham dự tiệc tối.
Hạ Vọng cho người làm mang lễ phục đến, kiểu dáng đều giống nhau, màu sắc lại là một đen một trắng, vừa nhìn đã biết là một đôi.
Tây trang màu trắng khoác trên người Đường Hi càng khiến cậu như một tinh linh không vương bụi trần.
Bọn họ tham dự một bữa tiệc từ thiện, thông thường khi dự loại tiệc này, mọi người đều có đôi có cặp, chỉ có Hạ Vọng trước giờ đều đi một mình.
Đây là lần đầu tiên hắn dẫn theo người đến.
Vào khoảnh khắc Đường Hi lộ mặt, ánh mắt mọi người dường như đều dừng trên người cậu.
Không giống như nhân viên công ty và bạn học, ánh mắt này càng nhiều thêm vài phần trần trụi.
Nhưng do e ngại Hạ Vọng, cho dù bọn họ có tò mò thì cũng không dám thì thầm bàn tán ở đây.
Đường Hi:【, tôi bị lừa QAQ.】
Cậu rụt rè nép sau lưng Hạ vọng.
trầm mặc một chút rồi nói: 【Thì hắn cũng đâu có nói nơi này chỉ có bánh ngọt, con mèo ngốc.】
Đường Hi đang muốn miêu thân công kích để phản bác hệ thống, nhưng cậu lại thấy được một bóng dáng quen thuộc đang đi đến gần mình.
Chú thích:
()Marmota là con này nè
.