Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sau bữa tối, Đường Hi được cho thêm một miếng phô mai, trông y hệt miếng phô mai trong phim Tom&Jerry.
Cậu lại gần thì mới phát hiện miếng phô mai này được làm từ bí đỏ và thịt gà.
Đường Hi xoay quanh cái đĩa, móng vuốt nhỏ uy vũ chỉ huy Hạ Vọng đem miếng phô mai đến trước TV.
Từ lúc Hạ Vọng biết Đường Hi nghe hiểu được tiếng người, cậu càng ngày càng lớn gan, Hạ Vọng cũng tùy ý chiều theo cậu.
Hắn còn giúp cậu bật TV lên, trên đó đang phát phim hoạt hình về một con mèo đang đuổi bắt một con chuột.
Con chuột thành công trốn vào trong hang, con mèo không dừng lại kịp, trực tiếp đâm bẹp vào cửa hang.
Đường Hi tức giận thay Tom, hung hăng cắn một miếng phô mai, chăm chú nhìn TV không chớp mắt.
Quản gia cũng không thấy ngạc nhiên, đối với ông thì mèo con chỉ đang tò mò với ảnh động trên TV mà thôi.
Bởi vì chuyện của Thẩm Thần Tư nên Đường Hi đã hai ngày rồi không đi học, nghe nói ngày mai y sẽ đi học lại, do không cẩn thận phá hủy một mắt xích quan trọng của cốt truyện nên cậu cũng không thể không đến trường.
Não nhỏ nhanh chóng xoay chuyển, muốn tạo ra một chút tia lửa giữa Thẩm Thần Tư và Diệp Kỳ An.
Tuy người bị thương không phải Hạ Vọng mà là Thẩm Thần Tư, nhưng nếu để Thẩm Thần Tư thấy được mặt ôn nhu dịu dàng của Diệp Kỳ An khi chăm sóc người bệnh, nói không chừng hai người sẽ nhanh đến với nhau hơn.
Bàn tính nhỏ của Đường Hi lại lạch cạch vang lên không ngừng.
Hạ Vọng ngồi trên sô pha cạnh mèo nhỏ, hứng thú nhìn cậu vừa mải mê ăn phô mai vừa dán mắt vào TV, thỉnh thoảng còn thất thần không biết đang suy nghĩ cái gì.
Xem ra cái đầu nhỏ rất bận rộn.
Bị làm lơ một hồi, hắn cố ý bưng đĩa phô mai lên, giọng nói có chút tiếc nuối: "Ta thấy nhóc hình như đã no rồi."
"Meo!" Tôi chưa no mà!
Đường Hi không thể tin được ngẩng đầu nhìn hắn, không nghĩ hắn sẽ cướp đi thời gian ăn điểm tâm vui vẻ của mình.
Chân nhỏ phẫn nộ chụp vào Hạ Vọng, nhưng không có vươn móng vuốt ra, chỉ dùng đệm thịt mềm mại không ngừng đánh lên người hắn.
Động tác này kết hợp với tiếng kêu ngọt ngào như sữa, thật không có một chút lực uy hiếp nào.
Giọng nói Hạ Vọng mang theo ý xấu: "Nhóc chưa no thật sao? Ta thấy bụng nhóc đã tròn rồi mà."
Đường Hi cúi đầu nhìn thoáng qua bụng nhỏ mềm mại của mình, hợp tình hợp lý nói: "Meo meo meo!" Đó là túi bụng() của loài mèo chúng tôi! Không phải mỡ bụng đâu!
Vì để chứng minh lời nói của mình, cậu còn cố ý vỗ vỗ bụng nhỏ.
Hạ Vọng: "Để ta xem thử." Hắn thản nhiên đưa tay xoa xoa bụng mèo nhỏ.
Mặc dù rất muốn trốn thoát khỏi bàn tay to lớn kia, nhưng Đường Hi luyến tiếc nhìn miếng phô mai trên tay vai ác, dặn lòng kìm xuống, nhu thuận cho hắn sờ bụng nhỏ.
Ngón tay Hạ Vọng nhẹ nhàng ấn lên bụng mèo con, xác định quả thật cậu còn có thể ăn thêm nữa, biểu tình có chút tiếc nuối đem đĩa phô mai bí đỏ thịt gà trả lại cho cậu.
Sau khi bán đứng bụng nhỏ để đổi điểm tâm về, Đường Hi cảnh giác nhìn hắn, trong miệng phát ra tiếng rừ rừ, giấu miếng phô mai vào trong lòng.
"Ha." Hạ Vọng nhìn thấy bộ dạng này của cậu, nhịn không được cười khẽ.
"Tiên sinh, cậu Diệp đến tìm ngài." Quản gia đột ngột xuất hiện ở sau sô pha, cúi người nhỏ giọng nói.
Lỗ tai Đường Hi giật giật, ngẩng đầu lên từ đĩa phô mai: "Meo?" Diệp Kỳ An?
Tại sao Diệp Kỳ An lại đến tìm Hạ Vọng? Bình thường ở trường không có việc gì thì cậu ta cũng sẽ không đến đây nha.
Lại là tình huống không có trong cốt truyện.
Hạ Vọng đem mèo con đột nhiên bồn chồn khó hiểu đặt lên đùi mình, thuận tay vuốt xuôi lông cho cậu, giọng nói bình thản: "Cho cậu ta vào."
Quản gia gật đầu, nhanh chóng dẫn Diệp Kỳ An đến đây.
Đường Hi chứng kiến cuộc gặp mặt đầu tiên của Hạ Vọng và Diệp Kỳ An, cậu rất sợ hai người sẽ va chạm thành tia lửa gì đó, cái đuôi bất an vẫy tới vẫy lui.
Đi cùng bất an là một cảm giác rất thần kỳ, thật giống như chứng kiến hai hành tinh va vào nhau.
Hạ Vọng nhéo nhéo cái đuôi nhỏ: "Có việc gì sao?"
Hắn biết cháu trai của người bạn cũ này cố ý đến tìm hắn là có việc, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Diệp Kỳ An không kiêu ngạo cũng không nịnh hót: "Tôi muốn nhờ chú giúp tôi một chuyện." Tuy rằng trước giờ cũng không quá thân thiết, nhưng đối với người đã luôn giúp đỡ mình bấy lâu nay, cậu ta luôn tôn kính và cảm kích, vậy nên cậu ta mới có thể tìm đến cửa nhờ hắn giúp đỡ mình.
Đường Hi mở to mắt nhìn Hạ Vọng, không dám lơ là dù chỉ một chút, cậu rất sợ Hạ Vọng sẽ nảy sinh phản ứng hóa học không nên có với Diệp Kỳ An.
Ngay cả cái đuôi nhỏ bị niết tới niết lui, cậu cũng không buồn thu về.
Diệp Kỳ An cũng chú ý đến mèo con trên tay Hạ Vọng, ánh mắt lộ ra một tia kinh ngạc nhưng nhanh chóng thu lại.
Loại ánh mắt này mấy ngày nay Đường Hi đã chứng kiến rất nhiều, tựa hồ đối với việc Hạ Vọng nuôi mèo, mọi người đều nhất trí phản ứng cùng một kiểu như vậy.
Là kinh ngạc, cũng thật khó hiểu.
Hạ Vọng lơ đễnh dùng tay che khuất mèo con, nhàn nhạt nói: "Nói đi."
Không hổ là vai ác, đối mặt với đối tượng theo đuổi trong tương lai cũng thật lạnh nhạt.
Hy vọng hắn sẽ tiếp tục như vậy.
Nghĩ đến đây, Đường Hi lặng lẽ kéo bàn tay to lớn đang che khuất cậu xuống dưới, tiếp tục cảnh giác nhìn hai người nói chuyện.
"Tôi với, ừm, bạn học bị người khác bắt nạt, hy vọng chú có thể ra tay cảnh cáo đám lưu manh đó một chút, nếu không bọn chúng sẽ còn đến trả thù." Diệp Kỳ An ngưng lại một chút, không nói là bạn cùng bàn mà nói là bạn học.
Muốn giải quyết chuyện này thì chỉ cần một câu nói của Hạ Vọng.
Hạ Vọng cũng không ngẩng đầu lên: "Bạn học của cậu?"
Hắn hiếm khi bị khơi dậy hứng thú, cho dù bản thân Diệp Kỳ An bị lưu manh bắt nạt thì cũng không nhất định sẽ tìm đến hắn, vậy mà bây giờ lại đến chỉ vì một bạn học.
Cậu ta nói người bạn học này, cùng với thiếu niên bị bắt nạt mà ngày đó hắn vô tình gặp được, có quan hệ gì với nhau?
Nhắc đến bạn cùng bàn, ánh mắt Diệp Kỳ An nhu hoà đi vài phần: "Vâng, cậu ấy tên là Đường Hi, rất ngoan, bị một tên trong trường tôi tên là Thẩm Thần Tư dụ trốn học ra ngoài mới không cẩn thận bị cuốn vào chuyện này, đã hai ngày rồi mà cậu ấy vẫn chưa đi học."
Cậu ta nghe thầy giáo nói thật ra Đường Hi không có bị thương, có lẽ là do vẫn còn sợ hãi nên mới không dám đến trường, nghĩ đến đây, trong lòng Diệp Kỳ An bỗng nổi lên vài phần vô lực cùng chua xót.
"Đường Hi." Hạ Vọng chậm rãi lặp lại hai chữ này, tựa như đang nghiền ngẫm.
Nghe tên của mình bị vai ác nhắc đến, lông mao trên người Đường Hi đều xù lên, vùi đầu nhắm thẳng chui vào ngực hắn, chỉ lộ một cái đuôi xù nhỏ ra ngoài, còn tự lừa mình dối người nghĩ rằng sẽ không có ai phát hiện ra mình.
Cậu không biết mọi hành động của mình đều bị Hạ Vọng thu vào trong mắt.
"Thật trùng hợp, hôm qua có người ở Thẩm gia đến tìm tôi." Hạ Vọng nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói.
Lý do là đến để cảm ơn hắn đã cứu con trai họ, không nghĩ đến cháu trai của bạn cũ cũng biết thiếu niên kia, còn cố ý đến cầu hắn giúp đỡ.
Thật đúng là...!tên nhóc nhỏ đi trêu chọc nơi nơi.
Đôi mắt mèo quen thuộc của thiếu niên cứ lởn vởn quanh tâm trí hắn, những phản ứng của mèo con trong lồng ngực càng khẳng định những những hoài nghi hoang đường của hắn.
Hạ Vọng cười hai tiếng không rõ ý, cúi đầu vuốt thuận lông cho mèo nhỏ đang run bần bật trong lòng.
Diệp Kỳ An ngây ngẩn cả người, đối với Thẩm gia thì cậu ta cũng biết một chút, nhưng không ngờ cái tên cà lơ phất phơ Thẩm Thần Tư kia lại là người Thẩm gia.
Nghe nói Thẩm gia có một người con trai độc nhất, vô cùng cưng chiều.
Nếu như vậy thì chuyện này cũng không cần cậu ta nhọc lòng, bởi vì Thẩm gia tuyệt đối sẽ không tha cho những tên lưu manh đó.
Nhưng điều làm Diệp Kỳ An không ngờ đến là Hạ Vọng vẫn đáp ứng cậu ta ra tay trừng trị đám lưu manh kia.
Được Hạ Vọng đồng ý giúp đỡ, Diệp Kỳ An mang tâm tình nhẹ nhàng trở về, lúc đi còn liếc mắt muốn nhìn mèo nhỏ đáng yêu trong lòng Hạ Vọng.
Hạ Vọng luôn xử lý mọi việc nhanh lẹ gọn gàng, hắn cố ý ở trước mặt Đường Hi gọi điện thoại, còn nhấn mạnh là muốn đám lưu manh kia không dám đặt chân bước vào thành phố này nữa.
Nếu để Thẩm gia ra tay thì nhiều nhất cũng chỉ là đe doạ hoặc tìm người đánh một trận để đám đó không dám nữa, mà nếu để Hạ Vọng ra tay thì hiển nhiên đám lưu manh đó sẽ càng thê thảm hơn rất nhiều lần.
Sau khi nghe lén nội dung của cuộc gọi, biết kẻ xấu sẽ bị trừng trị, Đường Hi có chút cao hứng, hơn nữa Diệp Kỳ An đã đi rồi nên tâm trạng Hạ Vọng lại trở về như cũ.
Vậy nên cậu rất nhanh đã quên rằng mình đang sợ hãi cái gì, uốn éo mông nhỏ trở về ăn miếng phô mai còn dư lại.
Hoàn toàn không chú ý đến người đàn ông ở sau lưng dùng ánh mắt như sói đang đi săn mà chăm chú nhìn cậu.
Tác giả có lời muốn nói:
Cảm ơn mọi người rất nhiều, mình sẽ cố gắng chăm chỉ hơn.
Chú thích
()Túi bụng nguyên thủy ở mèo: Nó là một phần mô da lỏng lẻo (vạt bụng) phát triển trên bụng dưới của mèo và kéo dài đến mặt trong của chân sau.
.