.
Khí đen như có thực thể, vây quanh tất cả nhân loại ý đồ tổn thương Presco. Tiếng quát tháo, khóc lóc bị hắc ám cắn nuốt. Xung quanh yên ắng tới mức có thể nghe thấy kim rơi.
Presco cuộn tròn phát hiện dị thường, ngẩng đầu quay lại.
Veronica không mỉm cười như mọi hôm, khuôn mặt cô lạnh băng. Hai chiếc sừng to lớn mọc lên từ trán cô, hai cánh tay, đầu, cổ phủ kín ma văn đỏ tươi.
Ma văn và ma sừng, đây là dấu hiệu nhận biết Ma Vương.
Presco trợn tròn mắt.
Anh biết Veronica không phải nhân loại bình thường, nhưng anh không ngờ cô là Ma Vương.
“Nếu biết ta là quái vật, các ngươi không nên tới đây.” Veronica nhìn họ như nhìn con kiến.
Cô cúi đầu, mọi người không dám gào thét, nước mắt giàn giụa.
Veronica nghiêng đầu, “Các ngươi cảm thấy dạo gần đây ta hiền lành, vậy nên các ngươi được đà lấn tới?” Bóng đen dày đặc điên cuồng gào thét, buộc chặt cơ thể mọi người.
“Đừng nói ta không làm, cho dù có ăn…” Veronica ngạo mạn hếch cằm, “…Các ngươi có năng lực làm gì ta? Phiền phức.” Veronica nhíu mày.
Vừa dứt lời, bóng đen bốn phía ngửi thấy sát khí của cô. Sương mù dày đặc hóa thành lưỡi hái sắc bén, nhằm về phía mọi người.
Thời khắc mành treo chuông, Presco đánh bạo dùng đỉnh đầu dụi thắt lưng Veronica.
“Tôi tin tưởng không phải em… Ý tôi là…” Presco nhỏ giọng nói với Veronica, “Không phải em luôn muốn hòa thuận với mọi người sao? Ừm… Tôi không có ý khác, không phải tôi cố ý hỏi chuyện em… nhưng em quá nổi tiếng, tôi nghe được chút tiếng gió. Trước kia em không thích xã giao, hiện tại thường xuyên ra ngoài, có phải em có nỗi khổ không?” Presco giải thích: “Đương nhiên những kẻ bắt nạt em phải bị trừng phạt. Tôi nhớ nếu phỉ báng người ta, nhẹ nhất cũng giam cầm phạt tiền. Em… giao cho lãnh chúa giải quyết được không?” Với thân phận Ma Vương của Veronica, chắc chắn lãnh chúa sẽ xử lý. Quan trọng hơn cả, dù bọn họ chịu phạt hay không, nếu tay Veronica nhuốm máu, Thần Hắc Ám sẽ để ý cô.
Veronica yên lặng nhìn Presco, nhìn tới mức Presco chột dạ.
“Cút.” Veronica nói.