"Có lẽ chúng mình nên bàn bạc lại đã..."
"Bàn với chả ghế gì, chính miệng y nhận là gay, chứng cớ rành rành đấy mà?"
"Truyện không viết y đoạn tụ."
"Nhưng có bảo là không gay đâu. Vậy nên thế giới này tự bổ sung thêm đó. Á à bổ sung à, vậy nhất định trong truyện có manh mối!"
Để thuyết phục , Hàng Tiểu Thời tìm toàn bộ những trích đoạn có Ninh Hồng, soi xét thật kỹ càng.
Do tâm trạng khác xưa, bộ truyện mà trước đây Hàng Tiểu Thời thấy nhạt toẹt giờ trở thành kho báu cất giấu vô số vật quý. Hàng Tiểu Thời đọc vài dòng thôi đã đỏ bừng mặt từ khi nao.
Hắn đeo kính lọc màu hồng, chọn những đoạn chỉ có nam chính và Ninh Hồng rồi nghiền ngẫm.
Chỉ là nét mực trên nền giấy trắng thông dụng, ấy nhưng Hàng Tiểu Thời cảm thấy từng con chữ đang toát ra hơi thở của sự dan díu, mỗi từ khóa đều có ngụ ý khác.
Hắn bấm tay đếm: ba lần nắm tay, năm lần ôm eo, mười lần bá vai và hai lần ngủ chung...
Hàng chữ trước mắt nhảy nhót bắn ra tim hường che kín tầm nhìn, vẽ nên viễn cảnh viển vông.
Thấy vẻ mê trai của ký chủ, dở khóc dở cười bèn lên tiếng: "Ê, đó là đập tay không phải nắm tay, ôm chào không phải ôm eo, dã ngoại không ngủ chung giường ở chung chuồng thì phải làm sao?"
"Mặc kệ." Hàng Tiểu Thời giơ tay che mặt, cứ khăng khăng: "Ta bảo đúng là đúng. Đừng ngắt lời, quên mất đếm đến đâu rồi."
Hắn thò tay, lần lữa mãi mới kéo thanh cuốn.
Nhưng... chẳng mấy chốc đã đọc xong mấy đoạn trích.
Lúc vuốt đến cuối trang giao diện, Hàng Tiểu Thời thấy trống trơn, khó mà tin nổi: "Sau đó thì sao? Sao không có gì hết?"
lắc đầu nói: "Vậy đã nhiều lắm rồi, cậu coi các vai ác khác có ai sống quá mười trang không?"
Hàng Tiểu Thời hụt hẫng gật đầu.
Hắn tắt giao diện, ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Hồng rời đi, ngơ ngác ngắm nghía bóng cây loang lổ, tự nhủ: "Ngài ơi, hình như ta vừa... vuột mất cơ hội đáng quý."
Aizz, rõ ràng Ninh Hồng đang thả thính mình.
Sao tự dưng chạy mất dép thế?
"Cậu đừng sốt ruột." nằm phè phỡn ở vai hắn, lẩm bẩm: "Đây chỉ là lần đầu gặp gỡ trong truyện, còn đầy rẫy cơ hội cho y và cậu mà. Cậu cứ nuối tiếc chuyện này, chẳng thà tính xem xúc tiến sự kiện tiếp theo như nào. Ví như... vòng thi thứ hai?"
"Phải ha!"
Hàng Tiểu Thời ngẩng phắt đầu, đôi mắt sáng rực, hân hoan nói: "Lỡ keo này ta bày keo khác!"
Ý tưởng này vừa nảy mầm trong đầu hắn, lớn nhanh như thổi thành gốc đại thụ che rợp trời, cành lá sum suê phân nhánh vươn cao.
Hàng Tiểu Thời lòng vòng mãi tại chỗ, nhịp bước ngày càng nhanh, đôi mắt cũng ngày càng sáng hơn.
Một kế hoạch đang dần thành hình rồi hoàn thiện trong đầu.
Quá trình trộm thể chất được tác giả nhắc đến không?
Công pháp tà tu được tác giả viết tường tận không?
Không! Không hề luôn!
Nếu đã vậy thì tại sao mình không tự tin khoe cá tính? Tự giác hiện thực hóa phép thải bổ... theo ý mình he!
Cứ như thế, chỉ cần Ninh Hồng còn ham tu thành công pháp, thì chắc chắn phải...
Í hí hí, hí hí hí hí!
Khóe môi không nén được nét cười gian manh, Hàng Tiểu Thời ôm con tim đang đập tưng tưng, hạ giọng hỏi nhỏ: "Ở vòng sau, hình như y giành được công pháp trộm thể chất trong bí cảnh gì gì đó phải không?"
"Đến lúc đó, mình lén lút đổi bí tịch thành "Long Dương Hợp Hoan Đại Pháp". Sau rồi, trai đơn trai chiếc sẽ bén lửa thôi..."
"Long Dương Hợp Hoan Đại Pháp?"
Nom ký chủ kích động đến độ vui mừng ra mặt, bất đắc dĩ lắc đầu, im lặng tủm tỉm cười.
Nó nhanh nhẹn mở danh sách rồi lướt đến mục đổi đồ bằng điểm tích lũy, có vẻ nghĩ ngợi: "Tiểu Thời ơi, tuy ta rất thoáng nhưng vẫn là một hệ thống đứng đắn. Ta không đổi được sách như thế, nên..."
Hàng Tiểu Thời hiểu ngay tắp lự, giơ tay phát biểu: "Chúng mình tự soạn sách!"
"Thông minh lắm." cười nói: "Ta cưng ký chủ lanh lợi như cậu nhất."
Hàng Tiểu Thời toét miệng cười ha ha: "Ngài ới ời, ta cũng cưng hệ thống già không nên nết như ngài nhất."
"Quá khen quá khen."
"Cậu cũng thế."
Trên đỉnh núi xanh đen, sâu tít trong rừng cây, một người và một hệ thống đối diện nhau dưới ánh trăng mờ ảo, chốc chốc rộ lên tràng cười sung sướng.
Tiếng cười bay cao bay xa. Cách đó mấy dặm, thanh niên áo đen đang rảo bước đột nhiên lạnh sống lưng, giơ tay ngoáy ngoáy lỗ tai.
—Lạ ghê, hình như mình bị bám đuôi?
...
Sự xuất hiện bất ngờ của Ninh Hồng hiển nhiên là sắc màu tươi mới trong cuộc sống buồn tẻ của hắn.
Trong lòng có người thương, tương lai có chốn về nên Hàng Tiểu Thời sắm vai Long Ngạo Thiên nhiệt tình hơn hẳn.
Thoắt cái vài ngày trôi qua, cuối cùng Hàng Tiểu Thời tạm biệt cha, lên đường đến thành Thiên Cơ để tham dự vòng hai mà hắn mong ngóng bấy lâu.
Trước khi đi, Hàng thiên đứng cạnh xe ngựa, đôi mắt hơi đục rơm rớm nước, vết chân chim ở đuôi mắt nheo lại.
Ông cầm tay Hàng Tiểu Thời, đầu ngón tay run run nhưng vẫn cố nghiêm mặt: "Bước chân vào đời rồi, con chính là mặt mũi của Hàng gia. Cấm bôi tro trát trấu vào mặt cha, nghe chưa?"
Hàng Tiểu Thời vịn xe kéo bạch ngọc, mặt mũi thư thái dịu giọng đáp: "Vâng thưa cha, con hứa không khiến cha thất vọng."
Ngó con trai mình hiền lành hòa nhã, Hàng Thiên chun mũi, không ngớt lời dặn: "Trưởng lão bảo con có thánh thể thuần dương, trước khi tu vi đại thành phải né xa nữ sắc, con nhớ chốt cửa cho chặt đấy. Nha đầu Thanh Nhi hầu hạ con từ tấm bé, là đứa đoan trang đúng mực nhất. Lần này để nó đi theo săn sóc con nhé, chớ có quậy phá lung tung."
Hàng Tiểu Thời: "???"
Đoan trang đúng mực hả?
Chúng mình có quen nhau hông?
Hắn nửa tin nửa ngờ, nghển cao cổ liếc qua phía trước xe ngựa thì bắt gặp đôi mắt ngây thơ, yêu kiều như biển hồ thu.
Thiếu nữ níu yên ngựa ở ngay gần đó. Sau khi chạm mắt, nàng thẹn thùng mỉm cười, bèn cúi đầu ra vẻ biết thân biết phận.
Đây rồi, lại là sao diễn đỉnh cao nữa.
Hàng Tiểu Thời dở khóc dở cười lắc đầu ngán ngẩm.
Hàng Thiên bên cạnh thấy thế càng hài lòng, giơ tay vuốt râu.
Ngay sau đó, ông giả bộ lơ đãng nhắc nhở như thể vừa sực nhớ ra: "À, đừng quên tiểu tử Mạnh gia nhé."
—Cha à, đây mới là điều cha muốn dặn nhất phải không?
Tuy hơi buồn cười nhưng Hàng Tiểu Thời vẫn ngoan ngoãn gật đầu, nghiêm túc đáp: "Con nhớ rồi ạ. Nhất định con sẽ áp đảo hắn trên mọi mặt trận, gia chủ Mạnh gia sẽ không dám vênh mặt với cha nữa."
"Tiểu tử con nói linh tinh gì đấy?"
Hàng Thiên quắc mắt, hơi hung dữ lườm Hàng Tiểu Thời một cái, nói to: "Hàng xóm láng giềng nên hòa thuận, yêu thương, giúp đỡ nhau."
"Con quan tâm người ta nhiều chút, bớt sinh sự cho cha, nghe chưa?"
Hàng Tiểu Thời nhất thời ngạc nhiên.
—Cha ơi, cha còn mơ ngủ hỏ?
Khi nghiêng người, hắn nhác thấy chiếc xe ngựa khác đậu ở ven đường cái, gió mát vén mảnh rèm trắng, voan mỏng tung bay lộ ra gương mặt hốc hác của gia chủ Mạnh Gia.
—Sắc mặt ông vốn xanh xao nghiêm trang. Nhưng sau khi nghe Hàng Thiên nói thế, ông mới thôi chau mày, ra vẻ "lẽ ra phải thế", "cố mà làm đi".
Gia chủ Mạnh gia vẫy tay gọi Mạnh Thanh Hà tới, trỏ Hàng Tiểu Thời ở cạnh xe ngựa đằng xa rồi ghé đầu chẳng biết bảo ban điều chi.
Hàng Tiểu Thời chợt vỡ lẽ.
Mũi hắn cay cay nhưng ấm lòng khôn tả, cảm thấy ngọn gió xung quanh cũng ấm áp hơn nãy, tựa như bàn tay từ ái đang dịu dàng xoa má mình.
Hàng Tiểu Thời khịt mũi, ngẩng đầu sang sảng nói: "Chuyện nhỏ thôi cha, con trai nhất định sẽ vâng lời căn dặn. Từ hôm nay trở đi, Mạnh Thanh Hà là đại ca của con, chúng con tất sẽ thật lòng thật dạ với nhau, có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu!"
Vừa dứt lời, hắn cúi đầu thì thầm với Hàng Thiên: "Có vấn đề thì nhất trí đối ngoại, khi rảnh rỗi con sẽ đè đầu hắn. Hắn lớn hơn nên bây giờ con gọi hắn một tiếng đại ca. Chờ năm sau, đảm bảo hắn phải lon ton gọi con là đại ca."
Hàng Thiên liếc xéo hắn, đột nhiên thò tay ấn dúi đầu con trai còn đang hí ha hí hửng xuống, sau đó cốc nhẹ vào trán hắn.
"Hỗn láo." Ông lầu bầu.
Có điều khóe môi cong cong.
Hàng Tiểu Thời túm dây cương, cười gian xảo nháy mắt với Hàng Thiên.
Bầu trời bao la quang đãng, sắc xuân ngập tràn khắp muôn nơi.
Đám đông chen chúc trên đường xá, tiếng ngựa Đằng Vân hí vang, đồng thời hai chiếc xe được khắc trận phù chầm chậm lăn bánh, vút lên trời cao cưỡi gió mà đi.
Ở ngoại ô thành Hoa Ổ, mảnh rừng xanh biếc trên núi Nhạn Y dập dờn, suối nóng Lăng Thủy lóng lánh ánh vàng. Hết thảy tựa như dáng hình cố hương lặng lẽ đưa tiễn người con xa xứ.
...
Cảnh xuân trên đường phơi phới, cỏ mọc xanh rờn chim oanh chao liệng.
Chạng vạng ngày thứ ba, rốt cuộc họ gần đến thành Thiên Cơ.
Trung tâm nam đại lục là vùng đồng bằng bát ngát. Tuy Thiên Cơ được gọi là thành nhưng nó rộng gần hết đại lục. Trong thành, núi non trùng điệp sông suối cuồn cuộn, đặc biệt là khu vực sát tường thành, đồi núi ở đây cao ngút ngàn cực kỳ oai phong.
Ngựa Đằng Vân dừng vó trước cổng thành, xe ngựa đáp đất phát ra tiếng ngân dài.
Ngoài thành là đệ tử gác cổng, họ luân phiên trực ca ngày và đêm nên chưa hề sơ xuất. Trông thấy hai chiếc xe ngựa, lập tức có người tới hô to: "Xin hãy xuất trình thẻ thông hành."
Hàng Tiểu Thời lục trong tay áo một hồi, lấy lệnh bài dự thi Tinh Hà Tông ra đưa cho họ.
Thấy lệnh bài lóe lên ánh sao, đệ tử nọ hòa hoãn hẳn.
Gã trả lệnh bài cho Hàng Tiểu Thời, đoạn cười nói: "Hóa ra là đi thi. Đánh xe sang bên trái, ở đó có quán trọ được tông môn bao trọn, chuyên phục vụ các thí sinh ạ."
Hàng Tiểu Thời chắp tay đáp: "Đa tạ sư huynh."
"Ầy, chớ gọi thế, xui lắm." Gã gác cổng khoát tay.
Đa số bọn họ đều trượt kỳ thi năm ngoái, không bén duyên vào tông tu hành nhưng chẳng cam lòng rời đi, tình nguyện làm việc cho Tinh Hà Tông.
Nếu năm nay Hàng Tiểu Thời trượt thì quả thực phải gọi họ là sư huynh.
Nhưng nếu Hàng Tiểu Thời đậu, dẫu là đệ tử ngoại môn xoàng nhất vẫn ăn đứt đám gác cổng này.
Tuy miệng chối đây đẩy nhưng đệ tử nọ thân thiện hơn nhiều, nhiệt tình giúp Hàng Tiểu Thời bố trí trận pháp mới cho lệnh bài xong, lại dẫn hắn đi cất xe.
Hàng Tiểu Thời nhìn mặt biết lòng, dọc đường gọi sư huynh ơi sư huynh à ngọt xớt, gọi đến nỗi gã đệ tử đỏ mặt sờ sờ gáy.
Sau khi vào thành, chẳng mấy chốc đã đến quán trọ.
Hàng Tiểu Thời dừng bước trước cánh cửa son, ngửa cổ nhìn hai chữ vàng "Tinh Hà" to đùng chễm trệ trên biển hiệu gỗ lim, bỗng dưng mỉm cười.
Giống như bao thí sinh khác, Ninh Hồng cũng ở tại quán trọ này.
Theo nguyên tác, sau đây sẽ là cuộc gặp gỡ in đậm dấu ấn lịch sử giữa hai người.
Hàng Tiểu Thời hít một hơi thật sâu, không nén được vui mừng, háo hức nói với hệ thống: "Ngài thấy ta nên làm gì mới khơi dậy thú tính trong y?"
___