Edit: Chovay-HVHT
“Vậy……” Bác sĩ nghe vậy không khỏi đưa mắt nhìn người trên giường bệnh, sau đó vẫn là gật gật đầu, dặn dò vài câu xong liền cùng mấy người bác sĩ còn lại rời đi.
Thẳng đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, Thẩm Huyên nhịn không được kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, có chút không vui nhìn ông Thẩm nói: “Ông không còn là một đứa trẻ nữa, làm kiểm tra cũng chỉ vì tốt cho ông, ông còn thường xuyên đi uống rượu, cái dạ dày này còn muốn hay không!”
Nghe cô lải nhải một đống, ông Thẩm xem báo, cũng không ngẩng đầu lên, “Kiểm tra có cái gì tốt, sống chết có số, cháu thấy lão Mục kia không phải nói đi là đi, mỗi ngày đều uống thuốc có ý nghĩa gì, còn không phải là cái xác không hồn.”
“Ông....” Thẩm Huyên bị chọc tức, bởi vì chính là không nghĩ muốn chết đi như vậy, ông của nam chính mới có thể chọn tự mình tháo bình dưỡng khí ra, mọi người đều có lựa chọn của riêng mình.
“Trừ khi cháu sớm một chút sinh chắt ngoại cho ông ôm một cái, đến lúc đó ông khẳng định còn yêu tính mạng này hơn bất kỳ ai khác!” Ông Thẩm bỗng nhiên cười tủm tỉm nhìn cô.
Vành tai đỏ lên, Thẩm Huyên nhịn không được trừng mắt nhìn ông rồi xoay người sang chỗ khác lấy hồ sơ bệnh án trên bàn, có điều chữ của bác sĩ cô nhìn không hiểu lắm, chỉ có thể xem báo cáo nội soi dạ dày.
“Chuyện của chú chắc cháu không nói ông cũng biết đi.”
Ngẩng đầu, biểu tình Thẩm Huyên phức tạp nhìn về phía người trên giường bệnh, người sau tay cầm tờ báo run lên, bất đắc dĩ thở dài, “Thật ra việc này ông đã sớm biết, có điều cũng là mở một con mắt nhắm một con mắt mà thôi, rốt cuộc đều là người trong nhà, chính là hắn lại có thể hại chính cháu gái của mình, đúng là súc sinh!”
Ngữ khí ông Thẩm đột nhiên mãnh liệt, “Ông nói rồi, nên làm thế nào liền thế ấy, ông sẽ không nhúng tay, tên súc sinh đó sống hay chết đều không liên quan đến ông!”
Thẩm Huyên chạy nhanh đi rót ly nước ấm qua, trong lúc nhất thời cũng không nói gì, cô hiện tại càng thêm khẳng định đây là do nam chính động tay, bằng không ông cùng Bạch Tư sẽ một chút hoài nghi đều không có, hiển nhiên cũng không biết chuyện gì xảy ra.
"Tính tình của anh họ cháu xúc động, ông đã kêu ông ngoại hắn dạy dỗ, hai ngày sau sẽ đưa hắn ra nước ngoài, miễn cho ở đây lại gây rắc rối,” Nói đến đây, ông Thẩm bỗng nhiên cô đơn thở dài.
Gắt gao nắm chặt bàn tay ông, cái mũi Thẩm Huyên đau xót, ánh mắt sáng quắc, “Ông nội…… Cháu vẫn sẽ luôn ở bên cạnh ông, ông không muốn cũng phải muốn ở bên cháu.”
Nhìn cô gái duyên dáng yêu kiều trước mắt, cũng không biết đã trưởng thành từ khi nào, từ sau khi kết hôn liền không thường xuyên nhìn thấy nha đầu này, ở bên ngoài khẳng định cũng ăn không ít khổ, bằng không như thế nào sẽ trở nên hiểu chuyện như vậy được.
Vỗ vỗ mu bàn tay cô, ông Thẩm mỉm cười, “Ông cũng không cần cháu chăm sóc, cháu sinh cho ông vài đứa chắt ngoại là được rồi.”
Thẩm Huyên: “……”
Cô cũng không ở lại bệnh viện lâu, bởi vì sau đó lại có liên tiếp thân thích lại đây thăm bệnh, ngược lại so với Mục gia, Thẩm gia các cô dù ít hay nhiều vẫn là có chút tình cảm, rốt cuộc ông cô đối với những người khác đều rất chiếu cố, cũng không phải tất cả mọi người đều giống như chú cô vì tiền mà không từ thủ đoạn.
Ra khỏi bệnh viện, Thẩm Huyên liền về thẳng nhà, thật ra cô vốn đang tính mấy ngày nữa đi biển chơi cùng Lục Tố Tố, có điều nếu sức khỏe của ông không tốt, cô khẳng định là muốn ở lại bệnh viện chăm sóc ông.
Thật ra điều khiến cô bất an chính là Mục Dịch, đã một thời gian dài đối phương không có tới tìm mình, có chuyện khác thường tức có nguyên nhân, hơn nữa đến một cuộc điện thoại cũng không có, nếu nói vai ác từ bỏ cô, đó đương nhiên là chuyện tốt, chỉ sợ là đối phương giở trò sau lưng, cô thật sự chịu không được nỗi sợ hãi thêm một lần nào nữa.
Buổi tối Mục Đình vẫn quay về đúng giờ như cũ, đột nhiên nhớ tới sáng nay cô không có dậy sớm để chạy bộ, Thẩm Huyên chỉ có thể trước đặt đồng hồ báo thức, cô luôn nói được thì làm được, có điều cô chưa nói nhất định phải chạy bộ, cô cưỡi xe đạp đi hai vòng cũng coi như là rèn luyện.
Món chính của bữa tối là món ăn Quảng Đông, nhìn món gà luộc và bát canh suông đơn giản, nhưng thật ra hương vị cũng không tệ lắm, vực dậy tinh thần, cô lập tức gắp một cái chân gà đặt vào trong bát nam chính, cô biết đối phương không phải là không ăn thịt, chỉ là không thích ăn đồ quá mức dầu mỡ mà thôi.
“Ngày mai anh muốn xuất ngoại một chuyến, qua mấy ngày nữa sẽ về.” Thanh âm Mục Đình lạnh nhạt.
Nghe vậy, Thẩm Huyên chỉ “Nga” một tiếng, đã lâu rồi cô chưa thấy nam chính đi công tác.
Đột nhiên một miếng rau xanh được đặt vào trong bát, cô sửng sốt, không khỏi ngẩng đầu đưa mắt nhìn người bên cạnh, bỗng nhiên thò đầu qua nói: “Nghe nói người tài xế lái xe tải đâm anh tìm được rồi, vậy hắn…… Có nói người sai khiến hắn là ai hay không?”
Hay là, thật ra vai ác đã bị bắt rồi, chỉ là cô không biết mà thôi?
Mi mắt vừa nhấc, khóe môi Mục Đình khẽ nhếch, “Sao em biết người đâm là anh mà không phải em?”
“Em....” Thẩm Huyên đột nhiên hoảng hốt, dường như là sợ chính mình nói lỡ miệng, vội vàng ra vẻ trấn định lên tiếng giải thích, “Đó là xe của anh, vậy chắc chắn là đến đâm anh, hơn nữa em lại không có kẻ thù, mà có thì cũng chỉ một mình chú em mà thôi.”
Cảm giác chính mình không thể cùng người này nói tiếp, không chừng không quá hai câu đã bị lộ ra sơ hở, đến lúc đó hậu quả không dám tưởng tượng, Thẩm Huyên lập tức buông đũa cầm lên một quả táo liền hướng trên lầu chạy, “Em ăn no rồi!”
Nhìn bóng dáng vội vàng kia, Mục Đình chỉ tiếp tục cúi đầu ăn, giống như không phát hiện ra sự khẩn trương của cô.
Trở lại phòng, Thẩm Huyên một mình ngồi xem sách tâm lý học, từ sau khi gặp bác sĩ, cô liền say mê điên cuồng với môn học này, quả thật giống như là có siêu năng lực vậy, cô quyết định lần sau nếu gặp vai ác, nhất định phải khuyên bảo hắn đi gặp bác sĩ tâm lý, nói không chừng có thể trị tốt bệnh cố chấp của hắn cũng không chừng.
Nghĩ đến lần trước còn giữ lại đề hỏi đáp của bác sĩ, cô có chút do dự, vốn dĩ tính hôm nay ngủ một mình, nhưng lại không thể không cầm theo bút một lần nữa vào phòng nam chính, có điều đối phương còn đang ở thư phòng, cô liền một mình ở trong phòng đối phương tham quan, bỗng nhiên cô phát hiện trong phòng còn có một mật thất, sau khi mở ra cô liền sợ đến ngây người, bởi vì bên trong tất cả đều là những hàng đồng hồ, ngay cả cà vạt cũng có vài hàng, cô trợn mắt há hốc mồm đi vào một hàng ở bên ngoài, sau đó lập tức nhìn thấy cái đồng hồ lúc trước nhờ Lục Tố Tố mua.
Nếu cô nhớ không nhầm, cái đồng hồ này hẳn là bản giới hạn chỉ có duy nhất ba cái trên thế giới mà Lục Tố Tố đã nói, đều nói nghèo chơi xe, phú chơi biểu,quả nhiên sự nghèo túng làm hạn chế suy nghĩ của cô, mệt cô còn ở đó vì tám trăm vạn mà lòng đau như cắt, chính mình khi nào mới có thể hào phóng một chút.
(Nghèo chơi xe, phú chơi biểu: ai có câu nào dễ hiểu thì để lại cmt để mình sữa nha)
Nghe được bên ngoài có tiếng bước chân, cô lập tức đóng cửa lại đi ra ngoài, giả bộ như không có việc gì quay lại giường, sau đó kéo chăn lên che lại chính mình.
Anh trông thấy cô, liền cầm quần áo đi vào phòng tắm, nghe bên trong có tiếng nước chảy tí tách tí tách, trái tim Thẩm Huyên không tự chủ lại đập nhanh hơn, đối phương nói sẽ không chạm vào cô, vậy chắc chắn sẽ không chạm, có lẽ cô nên tin tưởng nam chính.
Chính là…… Có thể đem người nghẹn đến hư hay không nha?
Thẩm Huyên đột nhiên rối rắm lên, cuối cùng vẫn là xốc chăn lên trở về phòng ngủ, cô cũng là vì muốn tốt cho nam chính, sức khỏe là quan trọng nhất.
Nhưng lúc này cửa phòng tắm đột nhiên bị người đẩy ra, chỉ thấy đối phương cầm một cái khăn lông đi ra, khi nhìn thấy người đã chạy tới cửa, ánh mắt không khỏi tối sầm lại: “Em đi đâu?”
Thẩm Huyên: “……”
“Vừa nãy em ăn chưa no, muốn đi tìm gì đó ăn.” Cô ra vẻ bình tĩnh cười một cái.
Nghe vậy, Mục Đình bình tĩnh nhìn cô không nói gì, chỉ lại bàn cầm laptop đi ra ban công, Thẩm Huyên cuối cùng vẫn là thành thành thật thật đi xuống dưới lầu cầm vài quả quýt đi lên, không biết nghĩ đến cái gì, lại cầm câu hỏi kiểm tra đi đến ban công.
“Anh điền vào cái này nhanh một chút, nghe nói là kiểm tra xác xuất đàn ông ngoại tình lớn bao nhiêu, là một bác sĩ uy tín đưa.” Cô nghiêm túc đẩy qua một tờ giấy.
Nghe vậy, Mục Đình lại chăm chú nhìn cô một lúc, tiếp theo mới lấy tờ giấy “Câu hỏi kiểm tra” kia của cô không chút để ý điền vào.
Thẩm Huyên nín cười ở một bên khẩn trương nhìn đối phương điền đề, ngày mai cô liền đem cái này đưa cho bác sĩ Trịnh kia xem, luôn miệng nói cô có bệnh, ngược lại cô muốn xem xem trong lòng nam chính rốt cuộc suy nghĩ cái gì.
Chờ đến sau khi tờ giấy được điền xong, cô lập tức cười tủm tỉm nhận lại cất kỹ, tiếp theo lại lấy khăn lông qua, đứng phía sau thay anh lau đầu tóc chưa khô.
“Anh cảm thấy cái cô Tô Họa kia thế nào?” Cô cầm khăn lông nghiêm túc xoa tới xoa lui trên đầu đối phương.
Gió đêm hơi lạnh, thanh âm anh mang theo lạnh nhạt, “Không quen biết.”
Thẩm Huyên: “……”
Lần trước không phải còn gặp qua rất nhiều lần sao? Như thế nào có thể không quen biết đây!
“Nhưng mà trước đây không phải anh đã gặp qua cô ấy sao? Sao có thể không nhớ rõ!” Giọng nói của cô mang theo nghi ngờ.
Buông bút ra, Mục Đình bỗng nhiên trở tay đem người kéo vào trong lòng ngực, bàn tay to xoa eo cô, đôi mắt sáng rực, “Gặp qua liền phải nhớ rõ?”
Mình như vậy còn khiến cô không có cảm giác an toàn sao?
Nhìn nhau, Thẩm Huyên không tự giác đỏ mặt, một bên ấp úng nhìn anh nói: "Còn em thì sao?”