"Cô cho rằng ông ấy nhìn thấy trên phát sóng trực tiếp cô chảy một thân đầy máu, còn có thể ngồi yên? Cô là con của ba cô, nếu có chuyện gì xảy ra ba cô cũng có thể sống không nổi."
Lời Tô Mạn nói thật đúng là đạo lý này, Nguyễn Danh Thành tuy rằng không đáng tin cậy, phương thức yêu con cũng cực kỳ có hạn, nhưng đúng là rất yêu Nguyễn Đào.
Vừa nghe lời này Nguyễn Đào liền hoàn toàn không lời gì để nói, lại cúi đầu nhìn trên chiếc váy vốn thanh xuân xinh đẹp của mình đều là vết máu từng mảng từng mảng lớn, chỉ là nhìn đã cảm thấy rất thấm người, Nguyễn Danh Thành nhìn quả thật sẽ phát điên.
Nàng há hốc miệng không nói nên lời, chỉ có thể đi theo sau Tô Mạn, cô nói cái gì chính là cái đó.
Tô Mạn nhìn Nguyễn Đào hứng thú không cao, trong lòng có chút không đành lòng, nhưng lại cảm thấy nàng vừa rồi thật sự là quá liều lĩnh, phải cho nàng một chút giáo huấn mới phải.
Bằng không về sau gặp phải chuyện như vậy cũng không quan tâm nhào tới, nàng cho rằng mình là Miêu Yêu chín mạng gì đó sao?
Cũng may là vừa rồi mấy tên lưu manh kia thật sự không có ý muốn động thủ, chỉ cần dao nhỏ hơi lệch về một bên một chút, là có thể đâm đến chỗ hiểm.
Tô Mạn cũng không biết chính mình vừa rồi là ý nghĩ gì, một cái chớp mắt vấn an kia giống như đầu óc lập tức đều bị trống rỗng, sóng triều sóng lớn gì đó đều vọt vào, để cho cô ngay cả bước chân đều hư, đứng trên mặt đất cũng không biết mình giẫm ở nơi nào.
Cảm giác như vậy thật sự là không tốt, Tô Mạn không muốn trải qua lần thứ hai.
Lại cùng mấy cảnh sát nói rõ một ít tình huống, hơn nữa các nàng bởi vì quay chương trình tạp kỹ dọc theo đường đi đều có camera làm đảm bảo, còn có mấy cư dân trên đảo đi ra hỗ trợ, cảnh sát cũng không khó xử, mang theo mấy cái lưu manh liền dẫn đi.
Tô Mạn lại nói với đạo diễn Ninh sắp xếp người đưa thuốc cho ông Điền, "Cứ nói tôi và Đào Đào có việc đi trước, đừng nói với ông bà chuyện Đào Đào bị thương."
Người già tâm thiện, nghe được chuyện như vậy nhất định sẽ buồn bã lo lắng, đạo diễn Ninh cũng nhanh chóng gật gật đầu.
"Được tôi biết rồi, cô đừng lo lắng, tôi sẽ xử lý tốt, cô đưa Đào Đào đến bệnh viện xem thử trước, có vấn đề gì sau đó chi phí trị liệu tổ tiết mục chúng ta đều sẽ chi trả, Đào Đào cần thực phẩm dinh dưỡng gì đều được hết!"
Đạo diễn Ninh cũng rất áy náy, tình huống như vậy tuy rằng chuyện xảy ra đột ngột, nhưng ít nhiều cũng là trách nhiệm của tổ tiết mục.Đạo diễn Ninh thậm chí còn suy nghĩ, nếu không suy xét nhiều như vậy, không áp dụng phương thức quay phim mới, vẫn dùng máy quay truyền thống, ít nhất gặp phải loại chuyện này bên cạnh còn có mấy nhân viên công tác đi theo.
Hơn nữa nhiều người, vừa nhìn liền biết là đang quay chương trình, cũng sẽ không bị những tên lưu manh kia theo dõi.
Đạo diễn Ninh tự trách tới cực điểm, tự tay đưa Tô Mạn và Nguyễn Đào lên thuyền chạy bằng điện, lại nhìn chằm chằm Nguyễn Đào đang nghỉ ngơi, kiểm tra toàn thân một lượt.
Lúc Nguyễn Đào ngồi lên thuyền chạy bằng điện cười với đạo diễn Ninh, nụ cười xinh đẹp kia rực rỡ giống như đóa hoa sứ cài trên đầu nàng.
"Đạo diễn, cô không cần tự trách, những lời này cô đều nói đi nói lại rất nhiều lần có phải hay không? Tôi không sao, coi như là bị va va đập đập đi, lúc trước phương thức này không phải là vì cô không muốn đến quấy rầy cư dân nghỉ ngơi và sinh hoạt sao? Điểm xuất phát là không có sai, tôi hôm nay bị thương đều là do bản thân không cẩn thận, thật không trách cô."
Đạo diễn Ninh có chút ngượng ngùng, mới ý thức được hôm nay mình quả thật có chút dong dài, chỉ để Nguyễn Đào làm kiểm tra cũng nói đi nói lại bảy tám lần.
Không nghĩ tới ở giới giải trí lăn lê bò lết sống nhiều năm như vậy, thế mà còn để cho một tiểu cô nương mới ra mắt an ủi được.
Đạo diễn Ninh gật đầu: "Haizz! Tôi biết rồi, mọi người mau đi đi, ông Điền bên này còn có tôi đây!"
Nguyễn Đào quả thật lo lắng ông Điền và bà Điền, thế nhưng nàng và Tô Mạn hiện tại cả người đều là máu, Tô Mạn mặc quần áo đỏ ngược lại còn tốt, trên người nàng mới là đáng sợ, bộ dáng quỷ quái này cũng không thể chạy tới, thế nào cũng phải dọa đến ông bà.
Nghe xong lời cam đoan của đạo diễn Ninh, Nguyễn Đào liền yên tâm thoải mái đi theo Tô Mạn cùng rời đảo.
【Hu hu hu Đào Đào nhất định không có chuyện gì nha!】
【Tôi thấy tinh thần Đào Đào còn có thể, nhanh đi bệnh viện xem thử đi!】
【Chỉ là xem phát sóng trực tiếp nhìn thấy Nguyễn Đào trực tiếp nhào tới tôi đều lo lắng theo, Mạn Mạn phải lo lắng biết bao chứ?】
【Có nên nói Nguyễn Đào thật sự rất dũng cảm hay không, thế mà lại trực tiếp nhào tới!】
【Hu hu hu Nguyễn Đào tiểu thiên sứ!】
Đạo diễn Ninh trong lòng có chút áy náy, nhìn thấy những dòng bình luận này cũng cố ý dẫn đường, còn lên Weibo mua mấy cái hot search về Nguyễn Đào, để cho nàng ngắn ngủi vài phút đi theo tăng thêm triệu fans.
Di động của Nguyễn Đào đã sớm bị rơi trong một trận va chạm hỗn loạn, không mở máy được, không nhìn thấy gì trên Weibo, có điều cũng vừa vặn không nhìn thấy tin nhắn oanh tạc của Nguyễn Danh Thành.
Họ mới từ trên thuyền điện xuống đã có xe chờ, sau khi Nguyễn Đào lên xe phát hiện người lái xe có vài phần quen mắt.
"Chị Diệp? Sao chị lại lái xe?"
Đường Diệp cũng biết đã xảy ra chuyện gì, một khắc cũng không dám trì hoãn đi về phía bệnh viện.
"Tên hỗn cầu em này, cũng quá bốc đồng, không phải tôi nói chứ, cho dù mấy tên lưu manh kia thật sự động thủ, lấy bản lĩnh chị Tô Mạn của em còn chưa chắc khống chế được, em xông lên xem náo nhiệt cái gì hả?"
Đường Diệp cố nén xúc động muốn trợn trắng mắt, nhưng lại thật sự đau lòng cho Nguyễn Đào.
Cô nàng Nguyễn Đào này, là loại trẻ con sau khi ở chung với nàng một thời gian sẽ thích, Đường Diệp sau khi ở chung với nàng đều cảm thấy nội tâm của mình được chữa lành rất nhiều.
Càng miễn bàn đến nội tâm Tô Mạn đều là lở loét, Đường Diệp ước chừng biết một ít chuyện trên người Tô Mạn, nói là tuổi thơ bi thảm tuổi thơ đáng thương cũng không quá.
Lúc mới ra mắt cũng không ít lần bị Tô gia trong tối ngoài sáng chèn ép, thiếu chút nữa không xuất đầu được, chỉ có thể ngoan ngoãn trở về dập đầu nhận sai.
Người như vậy, gặp được tiểu thiên sứ ấm áp lại có thể đâm trúng vị trí mềm mại nhất trong lòng người như Nguyễn Đào, sẽ nguyện ý buông tay vậy mới kỳ lạ.
"Hả? Cô Tô biết công phu sao?"
Tô Mạn cầm một cái gối ôm đặt ở sau lưng Nguyễn Đào, để nàng có thể ngồi trên xe thoải mái một chút, vừa trả lời: "Không tính là công phu, hồi cấp 3 tôi chỉ giành được quán quân TaeKwonDo vài lần mà thôi."
Chỉ giành được quán quân TaeKwonDo vài lần mà thôi.
Quán quân mà thôi.
Đây là lời gì! Cái gì gọi là mà thôi!
Tô Mạn nhìn Nguyễn Đào vẻ mặt mở to hai mắt, đi theo tức giận nói: "Cô đó, lỗ mãng hấp tấp xông lên, cũng không suy xét đến hậu quả?"
Hậu quả? Nàng lúc ấy quả thật không có suy xét, trên thực tế căn bản cũng không có thời gian đi suy xét, đợi đến thời điểm chính nàng phản ứng lại cũng đã vọt tới trước người Tô Mạn, vì cô chặn dao gập xẹt qua.
Chính mình cũng không biết tại sao lại có xúc động và dũng khí lớn như vậy, có thể là trong nháy mắt đó chính mình hỏi hồi tưởng lại lúc bà Chu rời đi.
Khi đó bà Chu hơi thở mong manh nằm ở trên giường bệnh, khuôn mặt xinh đẹp đã không còn như trước, tóc đều rụng hết, trên người cắm dụng cụ và ống dẫn Nguyễn Đào đếm không rõ.
Khi đó trong lòng Nguyễn Đào chính là cảm giác vô lực, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà Chu rời đi, nhưng cũng không thể làm gì.
Mãi cho đến nhiều năm trôi qua như vậy, Nguyễn Đào đều sẽ nghĩ, nếu mình có thể làm chút gì đó thì tốt rồi, làm nhiều hơn một chút, có phải sẽ cứu vãn được bà Chu hay không?
Chính nàng cũng biết rõ đối mặt với bệnh tật, ngay cả các bác sĩ cũng bó tay không biện pháp, nàng muốn làm gì cũng phí công.