Thanh âm dịu dàng triền miên như vậy, thật giống như gió ấm áp thổi qua gò má người vào mùa thu.
Nguyễn Đào nói ra những lời muốn lên án trong đầu mình ngược lại có chút xấu hổ.
Nàng thế mà lại bị mẹ kế ôm khóc thành chó?!
Mất mặt, quá mất mặt.
Nguyễn Đào gần như theo bản năng liền vùi đầu xuống, muốn biến mình thành đà điểu giấu đi.
Nhưng nàng vốn tựa đầu vào vai Tô Mạn, tư thế như vậy chẳng những không giấu nàng đi, ngược lại là đầu trực tiếp cọ lên ngực Tô Mạn.
Cơ hồ là trong nháy mắt, xúc cảm mềm mại như tầng mây lại giống như kẹo bông gòn bao bọc lấy Nguyễn Đào.
Nguyễn Đào lập tức muốn giãy dụa ra, lại không ngờ Tô Mạn cho rằng nàng lại muốn nói cái gì, trực tiếp ôm chặt nàng.
Lần này mặt của nàng cơ hồ đều chôn ở trước ngực Tô Mạn, có thể cảm thụ phạm vi lớn nhất dáng người xinh đẹp ngạo nhân của đối phương.
Thậm chí có thể ngửi thấy mùi sữa tắm lan tử la trên người cô.
Mặt Nguyễn Đào "Oanh" một tiếng liền đỏ bừng, cả người giống như một con tôm chín.
Nhưng Tô Mạn còn đắm chìm trong tự trách không nên để Nguyễn Đào đạp xe đạp trở về trường học, căn bản không ý thức được có chỗ nào không thích hợp, ngược lại còn bởi vì cảm nhận được Nguyễn Đào cuối cùng không khóc nữa, ôm càng chặt người hơn.
Hiện tại trong đầu Nguyễn Đào có thể nói là thiên nhân giao chiến.
Mùi hương trên người mẹ kế thật sự rất dễ ngửi, Nguyễn Đào không thích mùi nước khử trùng trong bệnh viện, cũng không thích bệnh viện, bây giờ lại khó hiểu cảm thấy có chút an tâm.
Bệnh viện sẽ làm cho nàng liên tưởng đến thời điểm bà Chu qua đời, mỗi lần tới bệnh viện nàng đều sợ hãi, gần như là trình độ bóng ma tâm lý.
Cái ôm của Tô Mạn làm cho người ta cảm thấy vừa ấm áp vừa an tâm.
Tay cô còn vuốt vuốt lưng Nguyễn Đào, giống như mẹ đang trấn an con mình.
Vốn là dịu dàng như vậy, Nguyễn Đào lại lần đầu tiên từ trên người Tô Mạn cảm nhận được thứ khác.
Tô Mạn giống như đang trấn an bảo bối của mình, nhưng bảo bối này cũng không phải là con.
Gần như là mê luyến, cũng gần như là mệt mỏi, khiến Nguyễn Đào luyến tiếc đẩy cô ra.
Nhưng tư thế này...... Thật sự là quá xấu hổ.Đầu của nàng liền vùi ở trước ngực đối phương, cơ hồ là hô hấp cũng không dám hô hấp, mỗi một tấc da thịt trên mặt đều có thể cảm nhận được xúc cảm mềm mại như mây.
Tô Mạn thấy Nguyễn Đào nửa ngày không nói lời nào, tưởng nàng còn oán giận mình.
Cô lại sờ sờ sau lưng Nguyễn Đào, dịu dàng nói: "Cô muốn đi quán bar cũng có thể, lần trước cô đi cái kia không tốt lắm, có chút loạn. Cô cũng không muốn gặp phải người quấy rầy mình phải không? Lần sau cô muốn chơi thì cứ đi quán do bạn tôi mở kia, muốn chơi như thế nào đều tùy cô, nhé?"
Ngữ khí dịu dàng này có thể nhỏ ra nước.
Cho dù Nguyễn Đào là người ngày thường gọi Tô Mạn là "Mẹ kế ác độc", cũng không nhịn được lỗ tai giật giật theo.
Điều kiện quá hấp dẫn, Nguyễn Đào lập tức đẩy Tô Mạn ra, trên mặt đều là nụ cười thực hiện được.
"Đây là dì nói, cũng không thể đổi ý! Đến lúc đó đừng lại tới chỉnh tôi!"
"Ừ, là thật."
Quán bar Tô Mạn nói kia chính cô cũng có đầu tư, muốn mặc kệ Nguyễn Đào chơi thế nào cũng sẽ không xảy ra nhiễu loạn quá lớn.
Nguyễn Đào dù sao vẫn là một đứa trẻ, nếu cưng chiều như vậy đối với đứa trẻ có thể làm cho nàng cảm thấy vui vẻ.
Vậy cũng rất tốt.
Tô Mạn lại vươn tay sờ sờ mặt Nguyễn Đào, có chút nghi hoặc: "Không phải hạ sốt rồi sao, sao mặt còn đỏ như vậy?"
Nguyễn Đào gần như là trốn tránh dời đi ánh mắt, trực tiếp nằm xuống dùng cái ly ngăn đầu của mình lại.
Tô Mạn kinh ngạc cũng ý thức được vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Cô nhìn nước mắt trước ngực mình, lại nhìn Nguyễn Đào đã giấu mình giả làm đà điểu.
Cơ hồ là khó có thể khống chế một nụ cười trực tiếp tràn ra, Tô Mạn cảm giác giữa răng môi chính mình đều nhiều hơn một chút ngọt.
Trong những năm tháng lẻ loi độc hành trước mặt cô, gần như là không thấy được một tia gì có thể làm cho cô cảm thấy ngọt ngào.
Nguyễn Đào chính là vị ngọt xuất hiện trong cuộc đời cô.
Ở một năm kia không nói đạo lý xâm nhập sinh mệnh lực của cô, lại không nói đạo lý để cho cô đi ra mảnh bóng tối kia.
"Được rồi, lát nữa tự kìm nén mình nghẹn thành mắc lỗi."
Tô Mạn đưa tay kéo chăn trên đầu Nguyễn Đào xuống, nhìn đôi mắt to lộ ra của nàng.
Khóc xong hai mắt thật đúng là đáng thương, làm cho người ta nhịn không được muốn thỏa mãn hết thảy nguyện vọng hiện tại của nàng.
Nhưng Tô Mạn lại khắc chế tốt ý niệm như vậy, đầu ngón tay của cô uốn lượn cọ qua khóe mắt Nguyễn Đào.
Không có nước mắt, rốt cuộc cũng không khóc nữa.
"Ai dạy cô phải khóc như vậy? Cô không biết kiểu khóc này không cẩn thận liền dễ dàng không thở nổi, rất dễ dàng nghẹn chết chính mình?"
Nguyễn Đào mở to hai mắt.
Nếu bộ dáng đáng thương hề hề làm không thành, ngược lại đem chính mình bởi vì khóc một hơi không kịp đưa đi, vậy cũng quá nghẹn khuất đi!
"Mẹ tôi dạy, bà nói Lâm Đại Ngọc chính là khóc như vậy."
Lâm Đại Ngọc? Cái kiểu khóc này của Lâm Đại Ngọc là người bình thường có thể làm được sao?
Đó là trình độ có thể làm cho người ta khóc đến đứt từng khúc ruột, thút tha thút thít nghẹn vài cái là có thể làm cho người ta ước gì cũng khóc theo cô ấy.
Tô Mạn không tiện bình luận về hành động của bà Chu.
Lão gia của Chu gia là giáo sư đại học đã nghỉ hưu, bà Chu cũng là học vị tiến sĩ của Học viện Văn Học, Tô Mạn đối với phương thức giáo dưỡng trẻ nhỏ của loại văn nhân này cũng không dám gật bừa.
Tô Mạn có chút mệt mỏi nhéo mi tâm.
Trong lúc nhất thời lại không thể tưởng tượng được cuộc sống ở bên nhau của loại người thần kinh to như Nguyễn Danh Thành, và bà Chu một lòng muốn bồi dưỡng một đứa con gái giống như Lâm Đại Ngọc sẽ là cảnh tượng như thế nào.
Nhưng không hiểu sao cảm thấy người một nhà như vậy, đúng là người một nhà ông trời đã định trước.
Đều không đáng tin cậy.
Cô có chút một lời khó nói hết liếc mắt nhìn Nguyễn Đào.
"Nếu nói Lâm Đại Ngọc âm dương quái khí cô ngược lại học thấu đáo, những thứ khác vẫn là đừng."
Thật ra những thứ khác cũng là có, Lâm Đại Ngọc kiêu ngạo.
Nguyễn Đào cũng là một người kiêu ngạo, tuy rằng nhiều khi ở trước mặt Tô Mạn có chút không biết xấu hổ, nhưng đại đa số thời điểm đều là một người có lòng tự trọng vô cùng mãnh liệt.
Từ thái độ của nàng đối với Bách Văn Viễn liền có thể nhìn ra được.
Nguyễn Đào nghe ra Tô Mạn đang âm dương nàng, nhưng lại không để bụng.
Nàng vui vẻ cười cười: "Âm dương quái khí cũng là một loại bản lĩnh mà, khi tôi còn nhỏ ba tôi thường xuyên không ở nhà, sau khi mẹ tôi đi cũng không ai quản tôi, tôi đi đâu đều dễ dàng bị bọn nhóc thúi bắt nạt, nếu không phải tôi biết âm dương quái khí, làm sao có thể làm lão đại của bọn chúng?"
"Dì là không biết, khi còn nhỏ Nấm Kim Châm... Chính là Minh Thiên Thiên kia, cái người buổi tối dì nhìn thấy đó, rất phiền phức! Khi còn nhỏ nó cứ cả ngày nói tôi là đứa không có mẹ, hừ, tôi mới không thèm chơi với nó!"
"Khi còn nhỏ tôi đã chơi với anh Ân, còn có bọn Triển Duyệt, không có cây nào không bị chúng tôi trèo qua!"
Có thể đem những chuyện khi còn nhỏ nói ra với vẻ mặt kiêu ngạo như vậy cũng chỉ có Nguyễn Đào.
Tô Mạn cười cười, lại nghĩ tới Nguyễn Danh Thành và người đàn ông tên Bourne kia.
Nếu là người yêu mà Nguyễn Thành Danh nhận định, cho dù bây giờ Nguyễn Đào không biết, sau này cũng sẽ quen biết.
Nguyễn Danh Thành chỉ có một cô con gái là Nguyễn Đào.
Tô Mạn cũng biết đối với Nguyễn Đào mà nói, Nguyễn Danh Thành có tầm quan trọng như thế nào.
Nếu sau này biết cô và Nguyễn Danh Thành chỉ là hôn nhân hợp dồng, Nguyễn Đào có cảm thấy mình bị lừa gạt không?
Nếu biết chuyện giữa Nguyễn Danh Thành và Bourne, Nguyễn Đào có chấp nhận không?
Cho dù là tình yêu bình thường nhất trong thế tục, rơi vào trên người mình cũng chưa chắc đều có thể chấp nhận được.
Huống chi khi Nguyễn Đào nhắc tới bà Chu, ánh sáng trong mắt cũng không che đậy được.
Cho dù bà Chu chỉ làm bạn với nàng vài năm, Nguyễn Đào cũng yêu bà Chu bằng chính lòng chân thành của mình.
Cũng yêu Nguyễn Danh Thành.
Lần đầu tiên trong đời Tô Mạn.
Đối với một sự kiện có khắc sâu không xác định.