Tô Mạn tức giận trừng mắt liếc nhìn cô ấy một cái: "Mình không thích cô ấy kiểu này."
Đường Diệp cười cười, không nói tiếp, một lúc lâu sau mới nói thêm một câu.
"Ồ? Không thích kiểu này à, vậy nếu cậu thích kiểu nửa đêm đến gõ cửa phòng cậu, cậu cũng không cho người ta vào cửa?"
Tô Mạn không nói chuyện.
Có rất ít người biết Đường Diệp và Tô Mạn thật ra là bạn cùng trường đại học, hiện tại càng là đối tác hợp tác trên kinh doanh.
Lúc ban đầu Đường Diệp cũng muốn ký với Tô Mạn, kết quả phát hiện hảo gia hỏa, người ta căn bản không cần cô ấy dẫn dắt cũng có thể xông ra một mảng trời riêng.
Người đại diện của Tô Mạn không khác gì thương vụ của cô, đa số tài nguyên Tô Mạn đều có thể tự mình thu phục.
Đường Diệp không có hứng thú dẫn dắt một nghệ sĩ có thể làm mình mất hứng, sau đó cũng dẹp luôn phần tâm tư này.
Những chàng trai và cô gái theo đuổi Tô Mạn khi còn học đại học có thể xếp hàng từ Đại học Hoàng gia xuyên qua Iceland và Greenland, thẳng qua eo biển Đan Mạch đến Mỹ.
Lúc đi học bận rộn việc học, sau khi tốt nghiệp bạn trai bên cạnh Đường Diệp đều thay đổi hết đợt này đến đợt khác, Tô Mạn vẫn còn độc thân một mình, khi đó Đường Diệp tò mò hỏi một câu Tô Mạn thích kiểu người như thế nào.
Tô Mạn cũng một cái biểu tình như hiện tại, không nói chuyện, chỉ là cúi mặt xuống yên lặng suy tư, liền có thể làm cho người ta phải thốt ra một câu "Đậu má đẹp như tranh".
Bản thân "đẹp như tranh" không quá thích nói tình cảm của mình, Đường Diệp cũng quen rồi, mỗi lần cô ấy hỏi Tô Mạn về phương diện yêu đương Tô Mạn trên cơ bản cũng sẽ không để ý tới cô.
Chậc, nếu không phải biết Tô Mạn quả thật có người trong lòng, cô ấy đều sẽ cảm thấy Tô Mạn quả thật là Diệt Tuyệt sư thái.
Vẫn là loại bị thương tình.
Kết quả qua một lúc lâu, Tô Mạn giống như cuối cùng cũng xem xong kế hoạch Đường Diệp đặt ra cho Nguyễn Đào, còn bôi bôi vẽ vẽ không ít chỗ, thái độ đó còn nghiêm túc hơn cả bản thân xem kịch bản.
Tô Mạn nhẹ nhàng nói một tiếng: "Cô ấy sẽ không."
Đường Diệp kinh ngạc ngẩng đầu.Tô Mạn cười cười, ánh mắt dừng ở trên kịch bản Hoàng Nhiễm Nhiễm để lại, nhàn nhạt nói: "Cô ấy lại không thích mình, làm sao sẽ nửa đêm tới gõ cửa phòng mình."
Đường Diệp quả thực không thể tin được đây lại là lời Tô Mạn nói ra.
Cô ấy vẻ mặt khiếp sợ nhìn Tô Mạn, Tô Mạn sắc mặt như thường, nhìn không ra chút khác thường nào.
Tô Mạn nhìn thoáng qua bộ dáng có thể nhét trứng gà vào miệng Đường Diệp: "Biểu cảm này của cậu là gì vậy?
"Không phải, mình chính là không tin Tô Mạn vạn người mê thế mà cũng có một ngày thất bại trong tình yêu. Đáng tiếc bộ dạng như vậy không thể chụp lại được, tiếc nuối a tiếc nuối, chụp lại được mình hẳn là trở thành bảo vật gia truyền."
Tô Mạn có chút cạn lời nhìn Đường Diệp, loại đam mê "Nhìn Tô Mạn mất mặt thì phải chụp lại" này, thật đúng là liều mạng với Nguyễn Đào, trên ý nghĩa nhất định mà nói người đại diện cô tìm cho Nguyễn Đào này về mặt tính cách liền ngoài ý muốn phù hợp với Nguyễn Đào.
Ánh mắt của cô khinh miệt, đuôi mắt hơi giương lên, mang theo vài tia cười tính toán.
"Mình còn chưa nói xong, cậu vui cái gì?"
"Cho dù cô ấy hiện tại không thích mình, mình cũng sẽ làm cô ấy thích mình, đều đi lên thuyền mình rồi, nào có dễ dàng như vậy toàn thân trở ra. Chỉ cần Tô Mạn mình coi trọng, đời này liền chạy không thoát."
Đường Diệp nhìn vẻ mặt của cô như vậy, lại nhớ lại nỗi sợ hãi bị mạn đà la ác độc chi phối trong quá khứ.
Bà cố này chính là một đóa hắc liên hoa, bây giờ là quen thuộc với cô ấy rồi, giả bộ cũng lười giả bộ.
Cô ấy cảm thấy phía sau lưng chính mình đều đang lạnh cả người, vội vàng thuê phòng một lần nữa lăn đi ngủ.
Kết quả từ đầu tới cuối đều không nói cô ấy tính toán xong muốn tìm thù lao Tô Mạn.
Chà, lại là một ngày bị hắc liên hoa tính kế khi dễ.
Cả đêm nay Đường Diệp ngủ không ngon, nằm mơ đều là đang bị Tô Mạn đuổi giết.
Nguyễn Đào bởi vì lượng vận động ban ngày quá lớn, vừa trèo cây vừa vào rừng, thể lực tiêu hao kha khá.
Buổi tối sau khi trở về lại đi theo Triển Duyệt nói hươu nói vượn một trận, đầu óc cũng dùng không kém nhiều lắm.
Dưới tình huống tinh thần và thể lực đều hao hết, Nguyễn Đào đã có một giấc ngủ ngon.
Ngày hôm sau vốn dĩ là phải tiếp tục quay chương trình, nhưng Vu Thanh trước đó đã nói hắn có một thông báo, thời gian đã sớm sắp xếp xong.
Chỉ là tổ đạo diễn không ngờ tới ngay từ đầu nhật ký tình yêu là có thể có nhiệt độ như vậy, vừa mới quay hai ngày nhiệt độ phòng phát sóng trực tiếp liền phá ba triệu, kỷ lục như vậy đã phá vỡ 80% chương trình về tình yêu trong ngành.
Vốn hai ngày nay ghi hình chính là bởi vì vấn đề lịch trình của khách mời cố ý đến sớm, chu kỳ ghi hình vốn cũng định ở sau lịch trình của Vu Thanh.
Đạo diễn Ninh tuy rằng còn có chút luyến tiếc rèn sắt khi còn nóng, nhưng marketing đói khát cũng là thủ đoạn không tồi.
Phối hợp với từ ngữ tốt, đem đến lòng hiếu kỳ của người xem, một tuần sau phát sóng trực tiếp nói không chừng còn có thể có nhiệt độ chưa từng có.
Hơn nữa hải đảo ngày hôm nay đúng là mệt mỏi không nhẹ, một đám tiểu minh tinh sống an nhàn sung sướng nào đã trải qua trận chiến như vậy, mặc dù nói chỉ là ở trên hải đảo tương đương với dạo bước, nhưng đối với bọn họ mà nói cường độ cũng không thua gì huấn luyện quân sự.
Đạo diễn Ninh sau khi thương lượng với mấy khách mời liền dứt khoát thả mọi người trở về, một tuần sau lại trở về tiếp tục ghi hình.
Nguyễn Đào vừa tỉnh ngủ liền nhìn thấy tin tức tổ tiết mục gửi tới nói nghỉ ngơi một tuần, nàng ngáp một cái, vui vẻ gọi Bạch Giản cùng nhau trở về trường học.
Sư Ân dù sao cũng không có việc gì, liền dứt khoát lái xe đưa các nàng trở về.
Đi tới vị trí dừng xe liền thấy Tô Mạn thân cao ngọc lập đứng ở dưới tàng cây nói chuyện với đạo diễn Ninh, Sư Ân sờ sờ mũi chào hỏi: "Đạo diễn Ninh, chị Mạn Mạn, chào buổi sáng, em đưa Đào Đào và Tiểu Giản về trường học."
Vốn dĩ cho rằng Tô Mạn sẽ không phản ứng bọn họ, không ngờ tới cô lại nhướng mày: "Tôi cũng đi cùng."
Mấy người sửng sốt, mới nhớ tới Tô Mạn cũng là giáo viên dạy diễn xuất của học viện Nguyễn Đào bọn họ, trở về trường học cũng là đương nhiên.
Bạch Giản là một fan Tô quả thực là hết sức vui mừng, không đợi Nguyễn Đào từ chối đã trực tiếp đĩnh đạc mở cửa xe ra.
Nguyễn Đào vốn dĩ muốn ngồi ghế phụ, lại bị Tô Mạn nắm cổ áo trực tiếp ném vào hàng ghế sau.
Chờ nàng kịp phản ứng, Tô Mạn đã ngồi bên cạnh nàng, còn thuận tay đóng cửa xe lại.
Bạch Giản ngược lại cảm thấy bình thường, dù sao Nguyễn Đào và Tô Mạn vốn đã quen biết, ngày hôm qua còn cùng nhau chạy một ngày hải đảo, người có tính cách như Tô Mạn khẳng định là nguyện ý cùng người quen ngồi cùng một chỗ.
Sư Ân cũng đã quen với tình cảnh như vậy, hai người ngồi vào hàng đầu liền trực tiếp khởi động xe, đi về phía học viện biểu diễn.
Nguyễn Đào có chút không thể hiểu được nhéo nhéo sau cổ chính mình, nàng luôn cảm giác bị Tô Mạn kéo một chút sau đó sau cổ của mình ngứa ngáy.
Tô Mạn nhìn thoáng qua Sư Ân và Bạch Giản, ý tứ trong ánh mắt không cần nói cũng biết.
À, khẳng định lại là có một người nhận được tín hiệu của anh trai của Sư Ân muốn tác hợp hai người này.
Nguyễn Đào đã hiểu, đôi mắt chớp chớp, trong lòng tính toán nếu chụp được ảnh chung của Sư Ân và Bạch Giản thì có thể nhận được bao nhiêu tiền lì xì chuyển khoản.
Sư Ân còn nhớ tin nhắn Triển Duyệt gửi cho anh, buổi sáng thức dậy anh liền nhìn thấy Triển Duyệt nói tối hôm qua lúc nói chuyện phiếm với Nguyễn Đào không cẩn thận nhắc tới Bách Văn Viễn.
Hôm nay anh đứng lên liền ở trong đầu điên cuồng suy tư nên mở miệng như thế nào.
Có thể là đột nhiên nhanh trí, có những chuyện căn bản không cần mở miệng sẽ phát sinh, điện thoại di động của Nguyễn Đào vang lên, là điện thoại của Nguyễn Thành Danh.
"Alo? Bình rượu mơ à, tháng sau dì Tô con kết hôn, hãy đứng phần ba nhé, con xem thử đi một chút đi, mẹ con nhất định phải về hỗ trợ, đến lúc đó nếu ba không về thì con cứ dựa theo lễ nghĩa đi một chút."
"Hả? Biết rồi ạ."
Thẳng đến khi cúp điện thoại, Nguyễn Đào cũng không đem lời nói của Nguyễn Thành Danh để ý rõ ràng.
Sư Ân nhìn thoáng qua nàng, hỏi một câu: "Chú Nguyễn sao? Chuyện gì à?"
"Ừm, ba nói tháng sau dì Tô kết hôn, dì Tô nào vậy? "