Nàng lấy cái gì nghĩ cách? Khu biệt thự này căn bản là không gọi xe được!
8 giờ sáng có tiết, hiện tại đã sắp 5 giờ, cho dù bây giờ nàng ra ngoài gọi xe, cũng không chắc có thể chạy về trường học kịp trước 8 giờ!
Nàng liền biết mẹ kế chính là sinh vật nham hiểm đáng sợ nhất trên thế giới này!
Ở thời điểm Nguyễn Đào vạn lần nhục mạ Tô Mạn, di động của nàng sáng lên có một tin nhắn mới tới.
Mẹ kế: Nếu cô đi học trễ, vậy sinh hoạt phí tháng này cũng sẽ không có nữa.
Tô Mạn người mẹ kế bất lương này, căn bản là không biết kiêng dè Nguyễn Đào là đứa trẻ đang ở tuổi ăn tuổi lớn cần được phát triển, nói cắt sinh hoạt phí liền cắt sinh hoạt phí, tuyệt đối không hàm hồ.
Nguyễn Đào ma sát một chút Lý ngư đả đĩnh (1) liền ngồi dậy trên giường, lao ra cửa với tốc độ tương đương Usain Bolt (2).
Đúng như dự đoán, nàng ở trong gió hỗn độn gần hai mươi phút cũng không có một tài xế nào nhận đơn của nàng.
Mắt nhìn thời gian từng giây từng phút trôi qua, ánh mắt Nguyễn Đào lúc nào đó đã rơi vào chiếc xe đạp công cộng đậu ở lối vào khu biệt thự...
Chờ một đường đạp xe nhanh như chớp tới nội thành, thời điểm Nguyễn Đào vất vả lắm mới gọi được chiếc xe, nàng cảm thấy hai cái đùi của mình đã không thuộc về mình nữa, đôi chân gầy gò không ngừng run rẩy, giống như đều muốn tan thành từng mảnh vậy.
Đến khi kéo lê đôi chân vô lực mềm như sợi mì tới trong phòng học ngồi xuống, Nguyễn Đào nhìn mấy người bạn học bên cạnh uể oải ỉu xìu giống như nàng, đến cười đều cười không nổi.
"Mới sáng sớm mà làm cái gì thế? Rèn luyện thân thể à?" Tối hôm qua Bạch Giản không đi chơi cùng đám Nguyễn Đào, nhìn vẻ mặt Nguyễn Đào như là bị nam quỷ chộp tới thải âm bổ dương, cũng là vẻ mặt cạn lời.
Đây còn không phải là đi uống rượu, đến nỗi chán nản và bơ phờ đây sao?
Nguyễn Đào mới vừa đạp xe nửa tiếng đồng hồ, hai cái đùi còn đang run kịch liệt, căn bản không có tâm trạng phản ứng lại Bạch Giản.
Bạch Giản thấy nàng uể oải ỉu xìu, sau đó liền thay đổi đề tài: "Này này, lớp diễn xuất của chúng ta hôm nay hình như sẽ đổi giáo viên đó."
Đổi mười người giáo viên Nguyễn Đào cũng không có ý kiến, hiện tại nàng chỉ muốn nằm sấp xuống ngủ một giấc thật ngon.Ngặt nỗi Nguyễn Đào vừa mới nằm sấp xuống, một tiếng hét kinh thiên động địa vang lên từ bên tai nàng như tiếng nồi nổ, thanh âm kia một tiếng cao hơn một tiếng, quả thực là nhiệt tình đến mức gần như xé rách màng nhĩ của nàng.
Chỉ thấy một thân ảnh mặc sườn xám màu đỏ thẫm từ cửa bước vào lớp, người tới xinh đẹp quyến rũ, một đôi chân dài càng thêm gợi cảm vô biên, một thân sườn xám bao vây lấy dáng người xinh đẹp của cô, giữa bước đi đều là phong tình vạn chủng, nữ nhân đẹp đến khuynh quốc khuynh thành thật không chân thật, Nguyễn Đào biết rõ quá rồi!
Sườn xám này là thứ có thể kiểm nghiệm dáng người nhất, sườn xám này được Tô Mạn mặc vừa vặn xinh đẹp lại quyến rũ, chỉ thấy mỹ nhân khẽ mỉm cười, trên gương mặt trang điểm nhẹ mang theo một chút ý cười, khóe miệng đỏ thắm khẽ nhếch lên, thật giống như có vạn cái đuôi hồ ly đều câu lấy ở bên miệng cô, vô cùng thu hút, tràn đầy sắc xuân.
Đây không phải là đại ảnh hậu mỹ nhân nổi tiếng hàng đầu giới giải trí, Tô Mạn sao?
Cô đứng ở trên bục giảng nhìn mọi người mỉm cười, trên khuôn mặt ngự tỷ đều là hiền lành, chỉ có khi ánh mắt đảo qua Nguyễn Đào, trong mắt mới hiện lên một tia tính kế và lạnh lẽo.
Nói cách khác...
"Chào mọi người, tôi là Tô Mạn, lớp diễn xuất của các bạn trong học kỳ này, tôi sẽ đứng lớp."
Tô Mạn khẽ mỉm cười, giọng nói hay vốn được giới giải trí khen ngợi là "Nghe một chút lỗ tai có thể mang thai" càng thêm thu hút, khi cô nói chuyện cố tình kéo dài qua mấy điệu, Nguyễn Đào nghe thấy liền run rẩy lên hai đợt.
Người khác đều là hưng phấn, đây chính là đại ảnh hậu tới dạy cho bọn họ, trong lớp có ít nhất nửa lớp đều là fans của Tô Mạn, chỉ có Nguyễn Đào, là tức giận đến.........
Nguyễn Đào biết quá rõ Tô Mạn tới dạy lớp diễn xuất, nàng sẽ gặp phải tai họa như thế nào.
May mắn được Tô Mạn dạy một thời gian, hơn nữa Nguyễn Đào còn thành công giành được hạng nhất lớp chuyên ngành, vô cùng không dám nghi ngờ năng lực dạy học của Tô Mạn, nhưng mà nàng đồng dạng cũng không dám gật bừa!
"Vãi chưởng!!! Đây là ai! Đây là Tô ảnh hậu!!! Nếu bố mẹ tôi biết rằng tôi thực sự đang theo học lớp diễn xuất của Tô ảnh hậu, vậy không phải phần mộ tổ tiên tỏa ra làn khói ba tấc hiển linh rồi sao!! "
Bây giờ trong mắt Bạch Giản đều là Tô Mạn, đã triệt để phát điên rồi.
Những người khác cũng không khá hơn là bao, vốn dĩ một đám sinh viên đến lớp vào lúc 8 giờ còn uể oải không phấn chấn lại tràn đầy sức sống nhìn Tô Mạn trên bục giảng.
Ánh mắt Tô Mạn đảo qua Nguyễn Đào ở phía dưới đang mơ màng sắp ngủ, không bỏ sót biểu cảm tức giận trên mặt nàng khi nhìn về phía cô, con ngươi xinh đẹp hiện lên một nụ cười tính kế.
Buổi học kết thúc trong tiếng reo hò của các sinh viên, Nguyễn Đào vội vàng nhón chân muốn nhân lúc Tô Mạn không chú ý lén trốn đi, phía sau liền truyền đến giọng Tô Mạn, "Đứng lại."
Nguyễn Đào ở trong lòng thở dài một hơi, bàn tay nắm thành quyền, mới chậm rãi quay người lại, vẻ mặt nịnh nọt chúng tinh phủng nguyệt (3) nhìn Tô Mạn.
Tô Mạn ở trong đám người nhìn lại đây, đôi mắt kia đặc biệt đẹp, dựa theo cầu vồng thí (4) của những cái account marketing tới nói chính là trong mắt tựa hồ có nhật nguyệt sao trời, lóe ánh sáng lộng lẫy.
Nguyễn Đào liền phát hiện chính mình thật không có tiền đồ, tim đi theo liền lỡ một nhịp.
Mỹ nhân như vậy nhìn chính mình, con tim rất khó mà không đập theo, nhưng Nguyễn Đào cho rằng, đây đều là do tức giận!
Chờ đến khi Nguyễn Đào tức giận bị Tô Mạn sai đi mua cà phê, các bạn học còn làm ra vẻ "Tiểu tử ngươi thật là diễm phúc không cạn" nhìn nàng.
Ước gì là chính mình được Tô Mạn an bài đi mua cà phê, Nguyễn Đào liền hận không thể trực tiếp đổ cà phê lên đầu Tô Mạn!
Diễm phúc đó, ngươi đi mà hưởng!
Nàng cả đêm không ngủ, sáng sớm lại còn bị Tô Mạn bắt phải cưỡi xe đạp nửa tiếng đồng hồ, hiện tại căn bản không muốn cái gì là diễm phúc được không! Nàng chỉ muốn trở về ngủ một giấc thật ngon!
Nàng biết ngay, mẹ kế gì đó là đáng ghét nhất!
Truyện cổ tích thật sự không gạt người! Mẹ kế chính là sinh vật đáng sợ và ác động nhất trên thế giới này!
Tô Mạn vô cùng ưu nhã uống lên hai ngụm cà phê, ánh mắt mới đặt ở trên người Nguyễn Đào trước mắt, tiểu cô nương còn mặc cái áo ở quán bar tối qua, chính là lúc về nhà có thay cái quần.
Cũng may nàng không mặc chiếc váy dài như ngày hôm qua cưỡi xe đạp, bằng không Tô Mạn không ngại cho nàng biết cái gì gọi là thoả đáng.
"Buổi sáng tới như thế nào? "Tô Mạn chậm rãi mở miệng, hơi hộc ra một ngụm nhiệt khí.
"Cưỡi xe đạp công cộng." Nguyễn Đào thật sự là không biết giận tiếp tục hầu hạ cô, mắt trợn trắng.
Tô Mạn đương nhiên biết nàng cưỡi xe đạp tới, chiếc xe kia là tối hôm qua cô dặn trợ lý đỗ ở khu biệt thự, bằng không cho dù Nguyễn Đào có tìm khắp phạm vi mười dặm, cũng tìm không thấy một chiếc xe đạp công cộng có thể xuất hiện ở nơi tấc đất tấc vàng này.
Tô Mạn đưa cho Nguyễn Đào một cái túi giấy, Nguyễn Đào có chút khinh thường mà nhìn, phát hiện bên trong là một cái sandwich, không khó nhận ra đâyhẳn là bữa sáng của Tô Mạn.
Sao đột nhiên lại đối tốt với nàng như vậy? Chẳng lẽ có lừa bịp?
Hay là cái sandwich này thật sự có độc? Hay là sau khi chỉnh nàng Tô Mạn đột nhiên phát hiện lương tâm? Không thể nào, Tô Mạn căn bản là thứ không có lương tâm!
Tô Mạn cũng không để ý Nguyễn Đào suy nghĩ cái gì, ném sandwich xuống sau đó liền về đoàn phim quay phim. Trên thực tế cô bận muốn chết, căn bản là không có thời gian rảnh tới trường dạy học, cô có thể tới nơi này dạy lớp diễn xuất cho một đám sinh viên trong thời kì giáp hạt, đơn thuần đều là vì...
Nguyễn Đào nhìn người phụ nữ mặc sườn xám lay động rời đi, căm giận cắn một miếng sandwich trên tay, ăn rất ngon, hoạt trứng sandwich vị vừa đúng, nhưng Nguyễn Đào luôn cảm thấy có lừa bịp.
Tô Mạn như thế nào lại cho nàng đồ ăn? Chẳng lẽ là thấy nàng không ăn sáng? Không nên, Tô Mạn người này chưa từng có lương tâm như vậy!
- -------------------------------------------
Chú thích
(1) Lý ngư đả đỉnh: là chỉ một loại kỹ xảo thể dục hoặc động tác thân thể, thông thường dùng cho thể thao, biểu diễn võ thuật hoặc trong thi đấu. Chữ được lấy ra từ hình tượng cá chép nhảy khỏi mặt nước hoặc uốn thân thể trên mặt đất.
(2) Usain Bolt: là một cựu vận động viên điền kinh người Jamaica, là người đang giữ kỷ lục thế vận hội và thế giới ở các nội dung chạy 100 mét với thời gian 9,58 giây, 200 mét với thời gian 19,19 giây và 4 x 100 mét cùng với các đồng đội chia sẻ kỷ lục ở nội dung chạy với thời gian 36,84 giây.
(3) Chúng tinh phủng nguyệt: đại loại là một đám sao tôn lên ánh trăng, giống như một đám người vây quanh ủng hộ một ai đó mà họ tôn kính quý trọng.
(4) Cầu vồng thí: tâng bốc; ý chỉ fan thổi phồng idol một cách khoa trương; ngay cả đánh rắm cũng như cầu vồng.