Trong quá trình quyết định phân đội xong tam quan của đạo diễn không ngừng bị rửa sạch, Nguyễn Đào ngồi ở trên ca-nô về sau mới giương mắt nhìn Tô Mạn trước mắt.
Nàng hung hăng khẽ cắn môi, nghĩ thầm đây rốt cuộc là duyên phận chó má gì, đây là mẹ kế nàng tới chỉnh nàng hả? Vì sao chính mình tham gia một chương trình tình yêu còn có thể cùng một đội với mẹ kế!
Hôm nay nàng ra ngoài khẳng định không coi lịch, không, nàng gần đây không coi lịch, nếu coi khẳng định sẽ nói với nàng là "Kỵ Tô Mạn".
Ánh mắt nàng khả năng có chút trực tiếp, vẫn luôn nhìn thẳng người phụ nữ ngồi đối diện, Tô Mạn cũng cảm nhận được đối diện truyền đến ánh mắt.
Khóe miệng cô nhếch lên, làm bộ hoàn toàn không nhìn thấy có một sự phẫn nộ truyền đến từ trên người Nguyễn Đào.
Thế nào, bản thân nhiễu loạn tổ đội của nàng và anh Ân của nàng, đây là đang phẫn nộ sao?
Lúc này đã làm gì đâu, vẫn còn sớm mà.
Tâm tình Tô Mạn rất tốt trực tiếp bỏ qua vẻ mặt thiếu nữ oán giận ở đối diện, quay đầu liền nhìn về phía nước biển một bên.
Tốc độ của ca-nô rất nhanh, hai bên ca-nô có một số con cá đang nhàn nhã bơi lội dưới nước, trông đặc biệt thư thái.
Nước biển ở vùng biển này vô cùng trong sạch, bão bình luận cũng bị cảnh đẹp như vậy hấp dẫn theo, biển trời một màu đàn cá đều nhàn nhã bơi qua bơi lại, còn có thể nhìn thấy rong rêu và rạn san hô ở dưới đáy biển, thoạt nhìn khiến cho người ta vui vẻ thoải mái theo.
Màn ảnh lại lia xuống để ghi lại khuôn mặt tươi cười của Tô Mạn, cảnh đẹp người đẹp như vậy, đều làm bão bình luận cùng nhau say theo, sôi nổi tỏ vẻ cameraman đêm nay có thể thêm đùi gà, cũng quá hiểu chuyện, biết mọi người đều muốn xem hình ảnh gì.
Nguyễn Đào cũng bị ánh mắt Tô Mạn đưa qua đưa lại như vậy.
Cô cười rộ lên thật sự quá đẹp.Tô Mạn người này ở trong mắt Nguyễn Đào chính là có chút soi mói, ngày thường cũng thích mặt lạnh, giống như người khác thiếu cô 500 vạn vậy, mặc dù cười cũng là cười không có ấm áp.
Nguyễn Đào kỳ thật thường xuyên nhìn thấy Tô Mạn cười.
Ở trong phim truyền hình, cô có thể dễ như trở bàn tay biểu diễn mọi kiểu cười, cười mang theo thẹn thùng, cười to tùy ý thoải mái, cười nhạt ẩn tình bên môi, cười khổ buông bỏ vừa bất đắc dĩ, ở trong tay cô đều hạ bút thành văn, nhẹ nhàng liền có thể kéo cảm xúc người xem đi theo biểu cảm giống như mình.
Nụ cười thả lỏng trước mắt như vậy mang theo vài phần cảm giác thoải mái, là Tô Mạn mà Nguyễn Đào chưa từng nhìn thấy, cô giống như ít đi vài phần hơi thở lạnh băng, nhiều thêm một ít mùi vị pháo hoa nhân gian.
Ca-nô chạy đến bờ bên kia phải mất hai mươi phút.
Nguyễn Đào cũng tức giận bất bình hừ vài phút, sau đó ánh mắt cũng bị cảnh đẹp trước mắt thoải mái hấp dẫn, cũng không nhìn Tô Mạn nữa, đưa tay ra vui đùa với cá nhỏ đang bơi lội bên cạnh.
Tô Mạn cẩn thận nhìn, phát hiện đều là một số cá nhỏ và sứa con không có độc.
Hơn nữa Nguyễn Đào chơi vui vẻ, cũng liền không ngăn cản, tâm tình cũng trở nên tốt hơn theo biểu tình trên mặt Nguyễn Đào.
Nàng luôn ở trong lúc vô ý làm cô cùng trở nên vui vẻ thoải mái, trước kia là như vậy, hiện tại cũng là như vậy, có một số người tồn tại chính là một tia sáng, mặt trời cũng không cần làm gì cả, chỉ cần tồn tại liền sẽ khiến người ta muốn tới gần.
Chỉ là Tô Mạn lại cảm thấy, giống như tâm cảnh của chính mình ở trong lúc vô ý đã xảy ra nhiều biến hóa hơn, từ chỉ muốn tới gần trở nên tham lam hơn, giống như cô muốn đã không còn là xu quang, mà là nhiều hơn thế nữa.
Trên thế giới không có người theo đuổi ánh sáng nào không muốn đồng hành cùng ánh sáng.
Trên mặt Tô Mạn không phẩm, ánh mắt cũng trước sau như có như không dừng ở trên người Nguyễn Đào, cô vươn tay chạm vào nước biển.
Lạnh lạnh, mang theo một ít vị mặn và ướt, kỳ thật biển rộng ở trong mắt Tô Mạn như là vực sâu, ở thời điểm rất lâu rất lâu trước kia, cô cũng muốn bước vào bên trong vực sâu.
Nhưng một tia sáng kia vẫn là cứu vớt cô.
Hai mươi phút rất nhanh liền trôi qua, ca-nô cũng tới bờ bên kia, mấy vị khách mời đều xuống thuyền.
"E hèm, mỗi khách mời đều có một cái bọc nhỏ, bên trong là một số dụng cụ nhỏ các bạn có thể sẽ dùng đến, ngoài ra tổ tiết mục sẽ không cung cấp cho các bạn bất kỳ trợ giúp nào, trên đảo có một số đạo cụ tích điểm chúng tôi đã bố trí xong, cũng có thể trợ giúp các bạn đạt được nhiều đồ vật và điểm hơn, nói thêm câu nữa, hôm nay điểm và đồ vật đạt được có liên quan đến bữa sáng ngày mai của các bạn đó nha ~ "
Thật ra mấy khách mời vốn dĩ đều không phải vì muốn yêu đương mà tới tham gia chương trình, nhưng nghe được đạo diễn nói như vậy, vẫn là mặc theo.
Sinh tồn trên hoang đảo và chương trình tạp kỹ tình yêu, rốt cuộc có quan hệ gì?
Nhưng Tô Mạn và Tiêu Hiểu cũng không nói cái gì, Tiêu Hiểu ngược lại còn có vẻ mặt kích động, mấy người bọn họ và đám tiểu minh tinh ở dưới đáy giới giải trí càng là cái gì đều không thể nói.
Sư Ân và Bạch Giản còn có Nguyễn Đào càng cảm thấy không quan hệ, để cho bọn họ có đi làm nhiệm vụ lăn lộn trên màn ảnh, còn tốt hơn nhiều so với ngồi xuống trò chuyện ngượng ngạo.
Sư Ân từ nhỏ chính là được nuôi thả, đi theo mấy người như Nguyễn Đào là đến trời cũng dám lên, nếu tổ tiết mục dám để cho bọn họ trên đảo khẳng định cũng sẽ không có nguy hiểm gì, vậy càng không có gì phải sợ hãi.
Bạch Giản cũng không quan tâm, ngược lại đối với sắp xếp hôm nay có chút nóng lòng muốn thử, cô nàng mới không muốn ở trong phòng nhỏ cùng mấy người mắt to trừng mắt nhỏ, nói lung tung rối loạn, đối với cô nàng mà nói quả thực là dày vò.
Đạo diễn xem một đám khách mời đều không có ý kiến, cũng vô cùng hài lòng sờ sờ cameras bảo bối của mình, đưa qua cho mỗi khách mời một cái bọc nhỏ và nón bảo hộ trang bị cameras, sau đó tổ đạo diễn liền mênh mông cuồn cuộn về tới bờ bên kia.
Mấy người đều đội nón bảo hộ lên, có thể là đều dùng nón bảo hộ free size, nơ bướm trên đầu Nguyễn Đào liền bị kẹt ở bên mép mũ, nửa ngày cũng cài không lên được.
Nàng vừa định há mồm gọi Bạch Giản giúp nàng xem thử, liền có đôi tay duỗi đến đây giúp nàng chỉnh mũ, lại giúp nàng cài lại.
Trên người đối phương có một mùi nước hoa thoang thoảng, là nước hoa nữ nhân Tô Mạn kia thích nhất, đôi tay này liền duỗi đến trước mặt nàng, ngón tay trắng nõn khớp xương rõ ràng, là tay trời sinh nên chơi đàn.
Nguyễn Đào không khỏi nghĩ tới cuộc bình chọn trên mạng "Bạn cảm thấy trên người Tô Mạn nơi nào đẹp nhất", trong đó đôi tay kia liền chiếm số phiếu cao nhất.
Vốn là một cuộc bình chọn do fans Tô Mạn tự high, nhưng bởi vì người tham dự quá nhiều nên đã thoát vòng.
Đỉnh lưu chính là đỉnh lưu, Tô Mạn chính là một cô gái như vậy cho dù đi ở trên đường hắt xì một cái đều có thể chiếm cứ bảng top 1 hot search.
Nguyễn Đào thật ra không định chú ý đến Tô Mạn, nhưng mà khổ nỗi nhiệt độ của Tô Mạn thật sự quá cao, nói một câu hát một bài hát đều có thể lên hot search, thời điểm Nguyễn Đào lướt mạng đã bị buộc phải biết nhiều chuyện về Tô Mạn.
Liên quan cũng biết đôi tay này.
Từ lúc năm tuổi Tô Mạn đã bắt đầu đi học nhạc cụ, cô cảm nhạc siêu tốt, biết chơi đàn ghi-ta, biết chơi đàn piano, ngay cả đàn tranh đều đàn vô cùng tốt, chỉ là giống như ở trong trí nhớ Nguyễn Đào chưa từng có gặp qua dáng vẻ Tô Mạn chơi đàn ghi-ta, fans cô cũng thường xuyên nói Tô Mạn không chơi đàn ghi-ta thật là đáng tiếc, rõ ràng đàn vô cùng hay mà.
Đàn hay, vì sao lại không đàn nữa?
Lần đầu tiên trong đời Nguyễn Đào có nghi hoặc đối với Tô Mạn.
Nàng mím môi không hỏi ra khỏi miệng, Tô Mạn đã thay nàng đội mũ xong, cameras liền chói lọi đối với chính mình, vấn đề như vậy mở miệng ở thời điểm này cũng không tốt, hơn nữa nàng mới không muốn để Tô Mạn cảm thấy chính mình đang quan tâm cô đâu!