Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

chương 142: c142: còn muốn cho chị làm váy hạ thần

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: phuong_bchii

________________

Hiện trường thảm đỏ của《Herself》đều là dùng màu đen trắng vô cùng bắt mắt, ngay cả thảm đỏ cũng là màu đen trắng, còn được điểm xuyết rất nhiều hoa văn màu đen trắng, ở cuối nhìn qua như mắt đều là một mảnh màu sắc hoa văn vô cùng mạnh mẽ.

Chủ đề là sức mạnh của phụ nữ, không bao giờ thị phi là đen hay trắng.

Nguyễn Đào mặc Tô Mạn dắt nàng đến hội trường.

Cho đến khi đã tới cửa hội trường, Nguyễn Đào cảm giác được có một số máy quay đã hướng về phía nàng và Tô Mạn, mới có chút muốn lâm trận bỏ chạy.

Nhận thấy Nguyễn Đào có chút lạ thường, Tô Mạn nhếch khóe môi lên, hơi cúi người ghé bên tai nàng nói nhỏ: "Tiểu Đào Đào, còn muốn chị làm váy hạ thần, đến cục diện này đã chịu không nổi?"

Nguyễn Đào: "......"

Váy hạ thần, cái từ này từ miệng Tô Mạn nói ra, khiến cho Nguyễn Đào có chút xấu hổ.

Ngày hôm qua nàng mới dõng dạc nói với Triển Duyệt muốn Tô Mạn làm váy hạ thần, những lời này khẳng định bị Tô Mạn nghe thấy.

Nàng đã nói ngày hôm qua tại sao Tô Mạn lại nhìn nàng cười kỳ lạ như vậy, hiện tại mới biết được hoá ra cô ở chỗ này chờ chính mình.

Quả nhiên vẫn là mẹ kế ác độc mà!

Giọng nói này Nguyễn Đào nghe được bên tai mềm mại tê dại, nửa vành tai đều đỏ bừng.

Trong giới giải trí thường xuyên nói giọng của Tô Mạn là trêu chết người không đền mạng, là kiểu chỉ nghe được giọng thôi là tai sẽ mang thai, quả thực là hormone từ tính đi lại.

Đàn ông nghe xong cũng có thể sinh liền mười đứa.

Thành không lấn nàng, giọng nói này còn được Tô Mạn cố ý đè thấp, âm cuối đều mang theo một chút âm điệu câu người, giống như một con chim mệt mỏi lười biếng xẹt qua bên tai Nguyễn Đào.

Tự giác không thể bị coi thường, Nguyễn Đào lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu lên, nở nụ cười chuyên nghiệp nhìn thoáng qua hướng camera.Nhưng cảnh tượng này quả thật nàng chưa từng thấy qua, lúc nàng lên sân khấu đã thấy qua cảnh trên trăm chiếc camera lóe đèn flash.

Tay Tô Mạn không biết khi nào đã chuyển đến bên hông Nguyễn Đào, giọng cô còn mang ý cười, mang theo một chút trấn an và khen ngợi.

"Đừng căng thẳng, công chúa nhỏ của chị rất xinh đẹp."

Nguyễn Đào thoáng cái liền an tâm, cùng Tô Mạn đi tới khu vực quay phim, tùy ý cho giới truyền thông quay phim.

Đây là lần đầu tiên nàng và Tô Mạn cùng đi thảm đỏ, cũng là lần đầu tiên đi thảm đỏ như vậy, Nguyễn Đào lặng lẽ nhìn thoáng qua Tô Mạn, phát hiện Tô Mạn cũng đang cười nhìn chằm chằm nàng.

MC đưa lên hai cây bút: "Đã lâu không gặp cô Tô, cô Tô vẫn xinh đẹp rạng ngời như vậy, Đào Đào quả nhiên rất đáng yêu, hai vị đứng cùng một chỗ đều làm cho tôi cảm thấy tôi giống như một chiếc lá xanh."

MC hài hước thú vị, dẫn tới không ít kênh truyền thông ở đây đều cười theo.

Tô Mạn lễ phép cười cười, đưa cho Nguyễn Đào một cây bút, ký tên mình bên cạnh tên Nguyễn Đào.

Chữ viết của cô cũng vô cùng tiêu sái, cùng kiểu chữ học sinh tiểu học của Nguyễn Đào trông có vẻ quả thực không giống nhau, Nguyễn Đào nhìn tên hai người viết cùng một chỗ, cũng có chút hài lòng.

Tấm màn này, bây giờ còn chỉ có tên của nàng và Tô Mạn, tên của hai người dính chặt vào nhau, điều này làm cho Nguyễn Đào vô cùng thỏa mãn.

MC cùng cánh truyền thông tại hiện trường lại hỏi Tô Mạn mấy câu hỏi, còn Nguyễn Đào ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh làm nền.

Thỉnh thoảng có mấy câu hỏi đối với Nguyễn Đào, đại đa số đều tránh đi chuyện Nguyễn Đào bị bắt cóc lúc trước, truyền thông ở đây cũng coi như có lương tâm.

Nguyễn Đào khéo léo lại dí dỏm trả lời những câu hỏi đó, phần lớn câu hỏi của cánh truyền thông vẫn hướng về Tô Mạn.

Nguyễn Đào cũng không để ý, nàng vốn định vị cho mình chính là tuyến 18, có thể lần đầu tiên ra sân vẫn dính hào quang của Tô Mạn.

Nguyễn Đào cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới muốn mượn danh Tô Mạn một bước lên mây.

Tô Mạn kéo Nguyễn Đào xuống thảm đỏ, trợ lý đưa điện thoại di động đã sạc đầy cho Tô Mạn.

Tô Mạn tìm được vị trí của mình ngồi xuống, dứt khoát để cho Nguyễn Đào ngồi ở bên cạnh mình, lúc《Herself》mời cả hai cũng chu đáo để cho hai người ngồi cạnh nhau.

Trong điện thoại di động của Tô Mạn đều là tin nhắn Nguyễn Danh Thành và Đường Diệp gửi tới, đều là nói về chuyện chiếc váy kia.

Đường Diệp: Mình lập tức đến hiện trường, chờ mình một chút, mình cầm váy đi tìm Mã Chính Nghĩa, bảo hắn mặc vào cho mình xem một chút:)

Đường Diệp: Mà thôi, có chút cay mắt, tóm lại trước khi hai người kết thúc hoạt động sẽ cho cậu đáp án.

So với tin nhắn Đường Diệp gửi tới, Nguyễn Danh Thành trả lời đơn giản hơn rất nhiều, chỉ là một câu: Tôi biết rồi, chăm sóc tốt cảm xúc của Đào Đào.

Mặc dù ở trước mặt Tô Mạn ông không quá đáng tin cậy, nhưng trên thực tế cũng là người cầm lái tập đoàn Nguyễn thị lâu như vậy, vốn cũng là chuyện của Nguyễn Đào, nói cho ông biết cũng không có gì đáng trách.

Nguyễn Đào cũng lại gần nhìn di động của cô: "Ồ, là nói cái váy kia sao?"

"Em không cần xen vào, ba em và Đường Diệp, còn có chị, sẽ xử lý tốt."

Nguyễn Đào lại chớp mắt mấy cái, đưa tay nắm tay Tô Mạn: "Không thể, đây là chuyện của em, mọi người không thể không nói cho em biết, em cũng không phải trẻ con."

Tô Mạn cười cười, giống như đáy mắt có một mảnh ngân hà lộng lẫy.

Nguyễn Đào ngơ ngác nhìn cô, hôm nay Tô Mạn trang điểm cực kỳ diễm lệ, cho dù hiện tại hai người đều mặc áo khoác lông, cũng không cách nào che giấu khuôn mặt rực rỡ như là bầu trời sao trên mặt cô.

Nhưng mà người đẹp như vậy, hiện tại đang lén lút nắm tay nàng, dưới khung cảnh đều là ánh đèn như vậy, quang minh chính đại lại cẩn thận trìu mến nắm tay nàng.

Trong lòng Nguyễn Đào lại vô cùng thỏa mãn.

Mới kết thúc hoạt động, Nguyễn Đào ngồi ở ghế sau, mới có thời gian mở điện thoại di động ra xem.

Nguyễn Đào mới phát hiện điện thoại di động của mình vừa mở ra đều bị các loại tin tức chen chúc nổ tung, Triển Duyệt thậm chí gửi không ít "Chúc mừng" "Sớm sinh quý tử nha" "Tổ chức hôn lễ gọi cho mình" "Giảm giá cho mình một suất đi cùng nha", những lời như vậy.

Đầu tiên Nguyễn Đào trả lời tin nhắn của Nguyễn Danh Thành bảo ông đừng lo lắng cho mình, có Tô Mạn ở đây thì sẽ không có chuyện gì.

Trấn an Nguyễn Danh Thành, Nguyễn Đào mới có chút mê hoặc mà mở tin nhắn của Triển Duyệt và Nhị Cẩu Tử kia.

Cái này không xem thì không sao, vừa nhìn liền sợ đến mức chết khiếp.

Ảnh chụp nàng và Tô Mạn trên thảm đỏ đã giống như bông tuyết bay múa đầy trời, quả thực là không nỡ nhìn thẳng.

Mỗi một tấm ảnh đều kiều diễm ám muội như vậy, trong đó có một tấm ảnh Triển Duyệt gửi tới, Nguyễn Đào rất ngượng giương mắt nhìn Tô Mạn, tay Tô Mạn tinh tế đặt ở bên hông nàng, cũng cúi đầu nhìn nàng, trong mắt đều tràn đầy cưng chiều, khóe miệng càng hơi hướng lên trên, cười vô cùng quyến rũ.

Nguyễn Đào cảm thấy đầu ngón tay mình đỏ bừng.

Nhanh chóng đăng nhập vào tài khoản phụ của mình xem xét, mới phát hiện "Tô Mạn Nguyễn Đào" "Tô Mạn và Nguyễn Đào cùng đi thảm đỏ, "Mạn Đà La Đào Trấp là thật".

Đủ loại hot search, trên cơ bản mấy hot search phía trước đều là về các nàng.

Bên trong từ khoá hot search là hình ảnh các tài khoản người qua đường đăng.

Đó đều là những tấm ảnh của sự kiện ngày hôm nay, cô gái cao gầy trong ảnh khuynh thành xinh đẹp, mặc một thân váy sao màu lam, đeo dây chuyền kim cương sáng chói, trên mặt nở một nụ cười rất ôn hòa.

Cô gái được cô dắt theo thân hình hơi nhỏ con một tí, mặc một chiếc váy nơ bướm màu hồng nhạt, đeo dây chuyền màu hồng nhạt, trông xinh đẹp đáng yêu vô cùng.

Ngoại trừ hình ảnh Tô Mạn dắt nàng vào sân, thậm chí còn có lúc ký tên Tô Mạn cúi đầu nói chuyện với nàng, khi đó Tô Mạn đang hỏi nàng có thấy lạnh hay không.

Lạnh là thật sự rất lạnh, giữa mùa đông mặc áo cup ngực, váy của nàng còn là váy ngắn, là thật sự lạnh đến thấu xương.

Nhưng Tô Mạn vẫn nắm tay nàng, Nguyễn Đào cũng cảm thấy hình như không còn lạnh nữa.

Trong ảnh nàng nhìn Tô Mạn, ánh mắt lấp lánh, khóe miệng còn có má lúm đồng tiền, đương sự Nguyễn Đào cũng có thể từ trong ảnh nhìn ra hạnh phúc cả người mình tỏa ra.

Còn có ảnh nàng ngồi bên cạnh Tô Mạn, biểu cảm Tô Mạn lười nhác lại mê người, nụ cười lười biếng lại cưng chiều nghe Nguyễn Đào ở bên cạnh lải nhải nói chuyện.

Dường như, là thật sự rất hạnh phúc.

Truyện Chữ Hay