Edit: phuong_bchii
________________
Tô Mạn và Nguyễn Đào cúi người đi vào rạp chiếu phim, lần này Tô Mạn tuỳ ý mua vé.
Buổi công chiếu vào đêm Giáng Sinh đã lên sóng, Tô Mạn và Nguyễn Đào cũng không vội đi xem suất chiếu đầu, theo lời Tô Mạn mà nói chính là không cần thiết.
Tuy rằng Nguyễn Đào có rối rắm qua có nên đi xem từ tối hôm qua hay không, Tô Mạn lại nói, đêm Giáng Sinh đầu tiên của hai người, so với thức đêm ở rạp chiếu phim, có tương tác gì cũng phải lén lén lút lút.
Tô Mạn thích tìm một bộ phim ở nhà hai người xem cùng nhau.
Ngẫm lại thì buổi tối tuyết rơi hai người nằm trên sô pha ôm nhau cùng xem phim thoải mái hơn.
Nguyễn Đào thuận lợi bị cô thuyết phục.
Cho nên các fan cũng không ngờ Tô Mạn và Nguyễn Đào thế mà không đến suất chiếu đầu tiên, ngược lại là ban ngày tìm thời gian nhàn nhã vào rạp chiếu phim.
Tối hôm qua đã có không ít nhà phê bình phim đã đăng tải những bài đánh giá phim liên quan về đến 《Xuân Sơn Tỉnh》, một đoạn dài văn chương lưu loát, khen ngợi không ngừng.
Hai người thoải mái ngồi ở hàng ghế thứ nhất, tùy ý ai cũng không nghĩ tới người cùng bọn họ xem phim là nữ diễn viên chính.
Thông thường trước khi bộ phim mở màn sẽ có một đoạn vài phút liên quan đến lối thoát hiểm khi cháy ở rạp chiếu phim.
Nhưng Nguyễn Đào không ngờ tới, mở màn của rạp chiếu phim này tại sao lại là video nàng ăn nấm và video tuyên truyền của vụ án bắt cóc trước đó......
Video liên quan đến sinh tồn khi bị bắt cóc là quay ở cục cảnh sát, ngược lại vẫn còn tốt.
Nhưng video ăn nấm kia, là cảnh sát trực tiếp cắt ghép biên tập liền phát ra......
Nguyễn Đào ngồi ở hàng thứ nhất, nhìn khuôn mặt phóng đại của mình, sau khi ăn nấm, trên mặt đỏ ửng, thật giống như uống say, một hồi nói mình là Tôn Ngộ Không, một hồi đùa giỡn với Tô Mạn.
Hơn nữa còn là cảnh Sư Ân và nàng muốn đại chiến 300 hiệp, trông giống như là hai con yêu quái quơ chân múa tay.
May mắn cảnh sát không phát cảnh nàng ôm mặt Tô Mạn hôn liên tục, vẻ mặt Tô Mạn trêu tức lại cưng chiều nhìn nàng, vào lúc này cảnh sát chèn phụ đề trên màn hình ——
"Tuyệt! Đối! Đừng! Lấy! Thân! Thử! Độc!"
Còn nghe thấy ở trong rạp chiếu phim có người cười ha ha: "Nguyễn Đào cũng hài ghê, cô ấy và Sư Ân đều là diễn viên hài đúng không?""Cậu không hiểu, đây gọi là sức hấp dẫn của hạt nhài."
Sức hấp dẫn của hạt nhài cái khỉ mốc, sức hấp dẫn này cho bạn, bạn có muốn không hả?
Nguyễn Đào cảm thấy như mình lại lại lại lại đội quần rồi.
Nàng lặng lẽ tới gần Tô Mạn, nhỏ giọng nói: "Em nghi ngờ cảnh sát tuyên truyền này là fan CP của chúng ta."
Nếu không làm sao có thể hiện giao diện chính xác như vậy?
Tô Mạn cũng mỉm cười, làm như thật gật đầu: "Rất có thể, em nói rất đúng."
Nguyễn Đào cảm thấy mỹ mãn ngồi trở lại, âm thanh khúc dạo đầu của bộ phim cũng bắt đầu vào lúc này.
《Xuân Sơn Tỉnh》xem trên màn hình lớn và trailer trên điện thoại di động hoàn toàn là hai loại cảm giác khác nhau, sau khi bộ phim bắt đầu toàn bộ rạp đều im lặng không ai nói chuyện, toàn bộ đều đắm chìm trong một bữa tiệc thị giác chấn động.
Ngay từ đầu Nguyễn Đào còn bị nội dung hài hước chọc cười, nhìn Đào Thanh Hoà thời niên thiếu trêu cợt nam chính, lại đến lúc tòng quân mới phát hiện đại tướng quân cầm quyền chính là người bị mình bắt nạt thời niên thiếu, trên mặt Đào Thanh Hòa đều là xấu hổ, toàn bộ rạp chiếu phim đều tràn ngập vui sướng.
Lại đến khi Trữ Kính phát hiện Đào Thanh Hòa là thân nữ nhi, sau đó giữa hai người xảy ra xích mích vô cùng ngọt ngào, tất cả mọi người dâng lên trái tim thiếu nữ tràn lan.
Nguyễn Đào cũng không hiểu sao có chút chua lè:)
Nhưng rất nhanh bọn họ liền cười không nổi, thâm nhập vào nội dung, đến lúc cần phải lựa chọn.
Đào Thanh Hòa muốn tìm ra chân tướng cái chết trên sa trường của phụ thân, đồng nghĩa với việc đụng vào trung tâm quyền lực của cả vương triều, quét sạch chân tướng trong loạn thế đã không phải là mục tiêu duy nhất, khi chịu oan tắm máu, thân phận của Đào Thanh Hòa bị vạch trần, cũng là lúc Trữ Kính và Đào Thanh Hòa cần phải đối mặt với sự lựa chọn.
Đất nước chia cắt, thành xuân thảo mộc thâm.
Khi Đào Thanh Hòa lựa chọn chinh chiến vì đất nước, cũng là lúc tan vỡ với Trữ Kính.
Bọn họ lựa chọn sau nụ hôn trên chiến trường, cuối cùng trở thành kẻ thù.
Người yêu ngày xưa phản bội, hai quân đối chiến đã không còn là người cùng đường.
Giữa hai người bọn họ là chiến hào rất sâu, hai quân đối chọi, chủ tướng cách núi sông dao tượng nhìn nhau, lúc này không thể lại lựa chọn nhi nữ tình trường, đường mật ngọt ngào ngày xưa đều trở thành vết thương trong lòng hai người.
Ánh mắt kia thật sự là quá đúng chỗ, trong rạp chiếu phim không ít người cũng khóc theo.
Hình ảnh cuối cùng dừng lại ở kiếm của Đào Thanh Hòa đâm vào ngực Trữ Kính, đại quân phía sau một mảng tiếng hoan hô, trên mặt Đào Thanh Hòa cũng rơi nước mắt, hỗn hợp bụi đất máu tanh trên chiến trường, một giọt rơi xuống trên mặt Trữ Kính.
Sinh ly tử biệt luôn làm người ta khổ sở, hơn nữa đoạn khóc lóc cuối cùng của Tô Mạn, toàn bộ rạp chiếu phim đều chìm vào tiếng nức nở hết đợt này tới đợt khác.
Nguyễn Đào khóc đến thở không ra hơi, một cô gái bên cạnh nàng còn đưa cho nàng hai tờ khăn giấy.
Nguyễn Đào nhận lấy, vừa khóc vừa cảm ơn: "Cảm ơn nhé chị em."
Cô gái kia cũng khóc theo, hai người nhìn đối phương đột nhiên ngừng khóc, còn nấc cục theo.
"Bạn bạn bạn bạn, bạn là Nguyễn Đào?!"
Nguyễn Đào vội vàng: "Suỵt!"
Cô gái hiểu ý gật đầu, hai người đều nhìn về phía màn hình.
Nội dung phía sau đã đến giai đoạn kết thúc.
Trong một mảng xuân sơn, sương khói lượn lờ, dãy núi trùng điệp, có một vị nam tử mặc trường sam đơn giản đứng chắp tay, hắn nhìn núi xanh trùng điệp trước mắt, cười thở dài: "Xuân sơn sắp tỉnh, cố quốc vẫn còn, cái gọi là y nhân, ở trong lòng ta".
Bắt đầu từ lúc này, bộ phim hoàn toàn kết thúc, phía sau là một đoạn tấu vang, trong âm nhạc du dương kéo dài, đèn rạp chiếu phim cũng bật lên.
Trên mặt Nguyễn Đào đều là nước mắt, còn có không ít người còn đắm chìm trong dư âm của bộ phim.
Hôm qua mọi người xem buổi công chiếu không phải đều nói đây là một bộ phim rất ngọt ngào sao! Còn nói vô cùng thích hợp cho tình nhân cùng nhau đến xem!
Hu hu hu đều là lừa đảo!
Người ở đây đều đang vừa mắng vừa khóc, trong lúc nhất thời cục diện có chút hỗn loạn, khắp nơi đều là âm thanh đưa khăn giấy lau mặt cho nhau.
Tô Mạn vừa lau nước mắt cho Nguyễn Đào, vừa có chút bất đắc dĩ cười nói: "Một bộ phim thôi mà, có cái gì đâu mà khóc?"
Nguyễn Đào giật giật trả lời: "Sinh ly tử biệt không phải là đau buồn nhất sao? Chị xem không thấy đau lòng sao?"
"Chị tự mình quay, hơn nữa chị đã xem rất nhiều lần rồi, sao có thể đau lòng được?"
Tô Mạn đã sớm thoát khỏi tác dụng chậm của bộ phim này, nhưng nhìn thấy Nguyễn Đào khóc thành như vậy trước mặt bộ phim của cô, cô cũng cảm thấy có chút khó chịu.
Không biết là tự hào diễn xuất cao siêu của mình, hay là tán thưởng ánh mắt chọn kịch bản của mình quá tốt.
Hoặc là đối với người trước mắt luôn đối với một phần thiên vị trắng trợn kia của cô cảm thấy xúc động.
Có lẽ đều có.
Cô gái bên cạnh Nguyễn Đào mới nhìn thấy người bên cạnh nàng thế mà lại là Tô Mạn, kích động không biết nói cái gì cho phải, lại lo lắng quấy rầy các nàng xem phim, ngồi ở chỗ đó khua chân múa tay vui sướng nửa ngày.
Ngược lại Tô Mạn nhìn thấy cô ấy, khéo hiểu lòng người cười cười, rồi cùng Nguyễn Đào lặng lẽ rời đi.
Các nàng đứng lên có chút chói mắt, bóng hai người rơi vào dưới ánh đèn sáng loáng của rạp chiếu phim cũng có chút nổi bật.
Đợi đến trong rạp chiếu phim có người phản ứng lại vừa rồi thế mà lại được xem phim cùng Tô Mạn, thì Tô Mạn đã cùng Nguyễn Đào đi ra bên ngoài.
Lúc Tô Mạn lái xe về nhà, Nguyễn Đào còn đắm chìm trong dư âm của bộ phim.
Phía sau bộ phim áp dụng một cái kết mở, khiến người ta mơ màng.
"Chị nói xem, liệu cuối cùng Đào Thanh Hòa có gặp lại Trữ Kính không?"
Khóe miệng Tô Mạn nở một nụ cười dịu dàng, sau khi xem phim xong thành phố đã sắp hoàng hôn, dưới tầng mây tươi đẹp, mặt trời đỏ lặn về phía tây, hình dáng mặt trăng đã như ẩn như hiện.
"Đương nhiên có, tựa như chị và em, không phải cũng gặp nhau trong thành phố này sao?"
Giọng nói của cô cũng giống như ánh nắng chiều trở về nhà, lưu luyến lại xinh đẹp.
"Chị nói đúng, có điều nhìn thấy cảnh hôn của chị với thầy Tiêu, em vẫn thấy ghen lắm!"
Nguyễn Đào luôn cực kỳ thẳng thắn, lúc nói lời này cũng vừa đáng yêu vừa kiêu ngạo, dỗi nhìn Tô Mạn.
Tô Mạn phì cười một tiếng: "Ừ, vậy em cứ ngẫm lại lúc em 13 tuổi, tính ra em mới là người chị hôn đầu tiên, như vậy xem có cân bằng tâm lý rất nhiều hay không?"
"Không phải chị nói hô hấp nhân tạo không tính là hôn sao? Hơn nữa hai người hôn đến khó bỏ khó phân nha, cùng hô hấp nhân tạo kém rất nhiều!"
"Chị nói tính là tính. Nếu như không tính, sau khi trở về cho em hôn đủ, thế nào? Thành ý của chị như vậy đủ chưa?"
Ánh mắt Nguyễn Đào cũng cong lên, khóe miệng nhếch lên: "Thế thì còn tạm được!"