Hôm Nay Lại Đang Trêu Chọc Mẹ Kế

chương 134: c134: tìm vợ tôi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: phuong_bchii

________________

Tô Mạn rất ít khi đăng Weibo, ngoại trừ lúc đầu mới ra mắt sẽ chia sẻ một ít cuộc sống hằng ngày, trên cơ bản ngoại trừ công việc thì không đăng Weibo.

Thậm chí có fan nói Weibo của Tô Mạn đều là trợ lý quản lý, cũng không phải không có khả năng, ai bảo chị này căn bản không cần kinh doanh, nhân khí trực tiếp đứt đoạn.

Cô chia sẻ Weibo của Nguyễn Đào, còn trả lời những lời lập lờ nước đôi lại tràn ngập ái muội như vậy, khu bình luận của Tô Mạn sắp phát điên lên rồi.

【Có phải tôi nhìn lầm rồi không, đây là công khai sao?】

【Tôi có thể hiểu, Mạn Mạn đàn 《Châm ngôn tình yêu》 cho Nguyễn Đào sao?】

【Sao có cảm giác lầu trên hình như không hiểu trúng điểm mấu chốt?!】

【Có ai chú ý tới hai người này lúc nào cũng lén lút quan tâm nhau không?】

【Lần này giới paparazzi không được rồi nha!】

Fan kêu gào đám paparazzi không được bắt đầu nhàm chán lôi kéo Weibo của Tô Mạn, lại vô cùng bất ngờ phát hiện Weibo gần đây của Tô Mạn đăng cơ bản mỗi một cái đều là về Nguyễn Đào.

Bất kể là thông báo cảnh sát về vụ tai nạn xe và vụ bắt cóc Nguyễn Đào, hay là tuyên bố truy tố trách nhiệm của Hoàng Nhiễm Nhiễm và Sóc, hay là Nguyễn Đào phối hợp với cảnh sát quay video tuyên truyền, thậm chí công bố khách mời của 《Chậm thời gian》 đều chỉ chia sẻ của mình và Nguyễn Đào.

Nhìn lên trên, chính là cái ôm giống như vượt qua thời gian của cô và Nguyễn Đào trong 《Nhật ký tình yêu》.

【Bất giác phát hiện《Nhật ký tình yêu》hình như là nhật ký tình yêu của Tô Mạn và Nguyễn Đào.】

【+1, hai người này hình như công khai hay không công khai vấn đề cũng không lớn.】

【Lúc trước tôi nhìn thấy một bài post nói Nguyễn Đào đến tên con của họ cũng đã đặt xong rồi, gọi Nguyễn Lê, có phải con cũng đều đã sinh rồi không?】

【Cái gì? Có đúng không để tôi còn đi đồn!】

Kết quả không hiểu sao, không biết bị account marketing nào lăng xê, thế mà lại để cho "Con của Tô Mạn và Nguyễn Đào tên là Nguyễn Lê" lên hot search, quần chúng ăn dưa đều là vẻ mặt không hiểu ra sao.

Fan CP nắm lấy cơ hội tuyên truyền Mạn Đà La Đào Trấp nhập cổ phần tuyệt đối không lỗ, quần chúng ăn dưa đều vẻ mặt nghi hoặc tiến vào, miệng đầy cơm chó đi ra ngoài.

Nguyễn Đào vừa ngồi học vừa lướt Weibo, nhìn thấy hot search này người cũng ngơ luôn.Đây là cái quái gì vậy?!

Nàng trốn ở dưới sách gửi tin nhắn cho Tô Mạn, rất nhanh đã nhận được hồi âm của Tô Mạn.

Tô Mạn: Đừng quan tâm, không phải chuyện lớn gì.

Cũng đúng, các nàng đều là nữ, dù cho có hot search như vậy, quần chúng ăn dưa cũng chỉ biết trở thành hot search điêu khắc trên cát, còn nói không chừng có thể thuận tiện tăng nhiệt độ cho mình và Tô Mạn, Nguyễn Đào đột nhiên hiểu được vì sao nhiều minh tinh nhỏ thích xào CP như vậy.

Không tốn phí mà hiệu quả lại cao, một vốn bốn lợi.

Vốn chuyện này cũng cứ như vậy trôi qua, kết quả lúc Tô Mạn đi thảm đỏ hết lần này tới lần khác gặp phải phóng viên giải trí, truy hỏi Tô Mạn thấy thế nào về hot search này.

Là nói đùa, mùa đông còn phải ra ngoài, nữ minh tinh mới là vất vả nhất.

Tô Mạn ở trong gió lạnh chỉ mặc một bộ lễ phục, không thấy cô có bất kỳ chỗ nào không khéo léo, nghe được câu hỏi này lại hơi sửng sốt, hiển nhiên là không kịp phản ứng.

Các phóng viên giải trí cũng không dám làm khó cô, nhao nhao cười ha ha chuẩn bị câu hỏi tiếp theo.

Kết quả Tô Mạn suy nghĩ một chút, mới nói: "Tại sao không theo họ tôi? Có điều Nguyễn Lê cũng rất đáng yêu."

Phóng viên tại hiện trường cùng người xem phát sóng trực tiếp đều hóa đá, giây tiếp theo phòng phát sóng trực tiếp đều muốn nổ tung.

Tô Mạn, người khởi xướng lại ung dung trả lời mấy câu hỏi, kéo cánh tay Tiêu Đình Chi xuống thảm đỏ.

Hoạt động cuối năm rất nhiều, cô chọn vài người có thể phối hợp với Tiêu Đình Chi cùng nhau tuyên truyền,《Xuân Sơn Tỉnh》sắp công chiếu, chạy thêm vài lần tuyên truyền luôn là tốt.

Nữ minh tinh bước xuống thảm đỏ ai nấy đều mặc áo lông, Tiêu Đình Chi cười nói: "Vừa rồi cô nói như vậy chắc chắn không có vấn đề?"

Tô Mạn uống một ngụm nước nóng trợ lý rót, không sao cả nói: "Có vấn đề gì? Tôi đã hứa với Đào Đào phải to gan một chút, thế tục có biết thì sao chứ? Đây là chuyện của tôi và cô ấy."

"...... Cô ngược lại không thèm để ý cô nói một câu có thể tạo ra bao nhiêu tin đồn à!"

Tô Mạn nhún vai: "Anh biết tại sao anh không có người yêu không?"

"Tại sao?"

"Bởi vì anh ngu ngốc."

"......"

Tô Mạn duỗi lưng một cái, lại có chút thương hại nhìn Tiêu Đình Chi.

"Tôi đi trước đây, hoạt động tiếp theo anh tùy ý đi. Thuận tiện nói một câu, người hơn 30 tuổi rồi, cũng phải biết mình muốn cái gì, lông vũ anh muốn là công, hay là chim sẻ."

"Có gì khác biệt đâu?"

"Khác biệt rất lớn. Lông vũ của một bầy chim sẻ khiến anh trở thành con công, nhưng lông vũ của một con công, đáng giá hơn ngàn con chim sẻ."

Tiêu Đình Chi còn chưa thẩm ra được ý của hai câu này, đã thấy Tô Mạn quả nhiên chuẩn bị rời đi, vội vàng hỏi: "Này này, cô đi đâu? Phía sau còn có trao giải nữa."

"Tìm vợ tôi, cũng không thể ở đây lãng phí thời gian với anh chứ? Nếu trao giải cho tôi, anh giúp tôi nhận đi."

"......"

Đối mặt với cúp cũng có thể không coi ra gì, cũng chỉ có Tô Mạn, hết lần này tới lần khác Tiêu Đình Chi còn hung hăng chua chát với một câu "Tìm vợ tôi" của cô.

Mùa đông đang yên lành, thì có một người vào tháng 12 ở Hải Thị trở thành chanh tinh vô tội.

Tô Mạn nói xong liền đi mất, vui vẻ trở về lúc cô mở cửa về nhà Nguyễn Đào đang nằm trên sô pha ngủ, TV mở, mở một bộ phim nước ngoài.

Khi Tô Mạn đi ngang qua, lò sưởi ấm áp trong màn hình đang cháy một cách ấm áp, ánh lửa màu cam cũng phản chiếu trên khuôn mặt Nguyễn Đào.

Toàn bộ cảnh tượng nhìn ấm áp lại hài hòa, lông tơ tinh tế nho nhỏ trên mặt nàng đều bị chiếu thành màu ấm.

Tô Mạn cảm thấy vô cùng an tâm, trong thành phố này, trên thế giới này, còn có một người đang chờ cô trở về, có một nơi nho nhỏ, chỉ thuộc về cô.

Cô không bảo Nguyễn Đào chờ cô, nhưng ngoại trừ lúc nàng ở đoàn phim, về cơ bản mỗi ngày Nguyễn Đào đều chờ cô.

Để Tô Mạn cảm thấy sau này trong nhà, cũng phải có một cái lò sưởi ấm áp mới được.

Cô khom lưng bế Nguyễn Đào về giường ở phòng ngủ, mới thay quần áo lái xe ra ngoài.

Đợi đến địa điểm hẹn, lúc Tô Mạn ngồi xuống Nguyễn Danh Thành đã ở đối diện chờ.

Thật ra ông và Nguyễn Đào rất giống nhau, hình dáng tổng thể trông không khác mấy, chỉ là Nguyễn Đào có lẽ kế thừa khuôn mặt của mẹ nàng, càng thêm nhu hòa sáng ngời, nửa khuôn mặt dưới gần như giống Nguyễn Danh Thành.

Nguyễn Danh Thành nhìn thấy cô, hơi gật đầu ra hiệu, ông mặc áo khoác màu đen, trên quần áo lại cài một cái trâm cài áo có chút buồn cười, là kiểu hoạt hình.

Vừa nhìn là biết Nguyễn Đào mua cho ông.

Nguyễn Danh Thành và Nguyễn Đào có thói quen giống nhau, nhìn thấy thứ gì thấy thích hợp với đối phương, cũng sẽ không quan tâm rốt cuộc có thích hợp hay không, đều sẽ mua.

Tuy rằng Nguyễn Đào oán giận thẩm mỹ của Nguyễn Danh Thành, nhưng đồ ông tặng, nàng đều dùng tới.

Nguyễn Danh Thành xem ra cũng giống như vậy.

Sau khi Tô Mạn ngồi xuống, Nguyễn Danh Thành mới mở miệng: "Cô cũng biết tại sao tôi muốn tìm cô đến, Đào Đào không biết chứ?"

"Không quan trọng, có biết cũng không sao, Đào Đào là người rất có đạo lý, trừ phi yêu cầu của chú là để cho tôi và cô ấy tách ra."

Nguyễn Danh Thành nghẹn họng.

Ông quả thật có suy nghĩ như vậy.

"Nói thật thì tôi quả thật nghĩ như vậy, bởi vì tôi cho rằng cô không thích hợp Đào Đào, nó còn nhỏ, không hiểu cái gì gọi là thích."

Tô Mạn cũng không để ý lời ông nói, ngược lại cười nói: "Chú và mẹ Nguyễn Đào, ở bên nhau lúc bao nhiêu tuổi?"

Nguyễn Danh Thành: "......"

Lời này ông thật không có cách nào tiếp lời.

Ông có chút bất đắc dĩ ấn ấn mi tâm: "Đào Đào nói với cô? Thật sự là con gái lớn trong nhà như quả bom nổ chậm, tôi và mẹ con bé...... 16 tuổi đã ở bên nhau, về sau đến khi mình kết hôn sinh con, thậm chí cho tới bây giờ, lòng dạ ban đầu của tôi đối với cô ấy vẫn không thay đổi. Tất nhiên tôi cũng yêu Bourne, đó là hai chuyện khác nhau."

"Tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn nói, đừng cảm thấy Đào Đào là một đứa trẻ, cô ấy có lựa chọn của mình, hiện tại cô ấy lựa chọn tôi, tôi sẽ cùng cô ấy trưởng thành. Về phần sau này cô ấy trưởng thành có hối hận hay không, đó cũng là chuyện sau này."

Nguyễn Danh Thành có chút nôn nóng uống một ngụm nước.

"Tôi không có ý bảo hai người tách ra, chuyện tôi hứa với Đào Đào thì không thể đổi ý, chỉ là hi vọng cô có thể chăm sóc nó nhiều một chút, dù sao 10 Đào Đào cũng không đủ cô chơi, làm cha khổ tâm, cô hiểu chứ?"

Tô Mạn mỉm cười, cười đến sáng ngời không gì sánh được.

"Chú Nguyễn thật sự đánh giá thấp con gái mình, tôi mới là người bị cô ấy đắn đo, một chút đường sống cũng không có."

Truyện Chữ Hay