Edit: phuong_bchii
________________
Tô Mạn và Nguyễn Đào trông có vẻ thật sự là quá hài hòa, lúc Nguyễn Đào rửa tay Tô Mạn đã chuẩn bị sẵn khăn giấy chờ ở bên cạnh.
Chờ sau khi nàng rửa tay xong lại tự mình lau tay cho nàng, tay Nguyễn Đào được bọc trong khăn giấy, được Tô Mạn tỉ mỉ lau khô từng giọt nước.
Hai người giống như căn bản không có nhìn thấy còn có Minh Thiên Thiên đang đứng ở đó.
Nguyễn Đào ngược lại liếc cô ta một cái, lại chút oán giận nhìn Tô Mạn: "Em đúng là xui xẻo, lần sau em không đến hôn lễ nhà chị nữa!"
Tô Mạn cưng chiều nhìn nàng: "Được, không đến, chị cũng không đến, được không?"
"Hôn lễ nhà chị, mà chị không đến sao?"
"Gia đình chị không có đứa con nào sắp kết hôn. Người duy nhất còn lại, nếu em không đến thì chị tới làm gì? Đám cưới này cũng không được."
"Nói cũng đúng."
Hai người cùng nhau rời đi, chỉ còn lại có một Minh Thiên Thiên trên lưng đều là mồ hôi lạnh, sau khi các nàng rời đi có chút chật vật mở vòi nước, giọng nói run rẩy thấp giọng mắng một câu bệnh thần kinh.
Nhưng mà cô ta sợ muốn chết, hôn lễ sau đó cũng không tham gia, sợ Nguyễn Đào trả thù cô ta, lòng bàn chân bôi dầu bỏ chạy.
Nguyễn Đào căn bản cũng không để ý cô ta, ngược lại Tô Mạn từ sau khi ra khỏi nhà vệ sinh liền trực tiếp ngồi ở bên cạnh nàng, đẩy Sư Ân qua một bên.
Nguyễn Đào cắn đũa nhỏ giọng nói: "Em và Duyệt Duyệt chưa từng nói như vậy."
Tô Mạn vừa trực tiếp cầm chén Nguyễn Đào uống canh, vừa gật đầu: "Ừ, chị biết."
"Em vừa bị Minh Thiên Thiên nhốt trong nhà vệ sinh."
"Đoán được rồi."
"Những lời cô ta nói em cũng chưa từng nói qua."
"Ừ, chị tin."
Nguyễn Đào giống như thở phào nhẹ nhõm, lại có chút kỳ lạ nhìn Tô Mạn.
Tô Mạn chậm rãi uống canh sau đó mới không nhanh không chậm nói: "Chị thấy em vào nhà vệ sinh, nên mới đi theo, chỉ là không ngờ em bị nhốt ở bên trong, vừa mới nhìn thấy vị Minh tiểu thư kia cứ nhìn vào nhà vệ sinh, chị liền biết có khả năng em ở bên trong."Nghe thấy Tô Mạn hóa ra là đi theo phía sau mình vào nhà vệ sinh, khóe miệng Nguyễn Đào liền cong lên.
Điều này chứng minh Tô Mạn vừa rồi vẫn luôn quan tâm nàng, chỉ có thời thời khắc khắc đều để ý động tĩnh của nàng, mới có thể biết nàng làm cái gì.
Nguyễn Đào vui vẻ.
Ngược lại Tô Mạn nhìn về phía nàng, cười nói: "Em thì sao? Khi em nghe được có người nói xấu em trước mặt chị, có suy nghĩ gì?"
"Không có suy nghĩ gì cả, nếu chị tin lời ma quỷ của cô ta, em sẽ không tốt với chị nữa."
"Chị không tin, chị chỉ tin em."
"Ừ! Cho nên em muốn thiên hạ đệ nhất tốt với chị, cô Tô."
Lúc Nguyễn Đào vui vẻ lời nói dễ nghe quả thực không cần tiền, làm người ta nghe xong thật giống như là uống cả hũ mật vậy, trong lòng đều ngọt ngào.
Tô Mạn nhìn cô gái má lúm đồng tiền trước mặt cười tươi như hoa, khóe môi cũng cong lên.
Hôn lễ này vẫn luôn tiếp tục đến tối, các khách khứa đều dời đến bãi cỏ bên ngoài đốt lửa trại, đốt lên tia lửa của gia tộc.
Người trẻ tuổi ngồi vây quanh một vòng tròn, do cô dâu chú rể mở màn nhảy điệu nhảy đầu tiên, cũng có không ít người cùng nhau bước vào trong sân, ở dưới bãi cỏ hoa lá cùng đèn đuốc ôm vũ đạo.
Sư Ân nhìn từng đôi nam nữ đang ôm nhau, sau đó cũng cảm thấy ngứa tay ngứa chân, anh xoa xoa tay nhìn về phía Triển Duyệt bên cạnh.
"Ai nhảy với anh?"
"Cút, lần trước em khiêu vũ với anh bị anh giẫm đau chân ba ngày, chó còn nhảy tốt hơn anh, đời này không bao giờ khiêu vũ cùng Sư Ân nữa."
Sư Ân có chút ngượng ngùng gãi đầu: "Lần trước anh uống nhiều quá!"
"Lần trước anh không uống nhiều trực tiếp ném em ra ngoài cùng bạn gái người khác xoay vòng."
"......"
Sư Ân lại chưa từ bỏ ý định phóng ánh mắt tới trên người Nguyễn Đào, vừa định mở miệng mời Nguyễn Đào cùng anh nhảy một điệu Waltz, liền thấy Tô Mạn cách đó không xa đi tới.
Cô ngược sáng mà đi đến, bỏ thêm một cái áo choàng treo ở trên vai, một bộ sườn xám ở trên người cô vô cùng thích hợp, trên mặt nở nụ cười như có như không.
Cô khom lưng về phía Nguyễn Đào, vươn tay đặt trước mặt nàng.
"Có thể mời cô khiêu vũ với tôi một điệu không? Tiểu thư Nguyễn Đào?"
"Đương nhiên rồi."
Nguyễn Đào đặt tay lên, hai người cùng nhau đi vào sân khiêu vũ, hoàn toàn không để ý gì đến Sư Ân.
Sư Ân nhìn bóng lưng hai người này, quần áo cùng màu lại hoàn toàn khác khiến hai người này nhìn giống như là ở bên nhau, thêm một người nữa cũng là dư thừa.
"Sao anh lại cảm thấy hình như mình bị Đào Đào và chị Tô Mạn phớt lờ vậy nhỉ?"
"Anh mới phát hiện à? Anh đoán em vừa rồi vì sao không kêu Đào Đào đi khiêu vũ?"
"Anh tưởng em chờ anh mời?"
"Anh chính là đồ ngốc cưỡi ngựa, em tìm chó khiêu vũ cũng không thèm khiêu vũ với anh, được chứ?"
"......"
Em tìm chó khiêu vũ cũng không khiêu vũ với anh, được chứ?
Không khiêu vũ với anh, được chứ?
Khiêu vũ, được chứ?
Không phải là lúc khiêu vũ anh xảy ra tình huống nhiều hơn một chút thôi sao, tại sao lại bị ghét bỏ như vậy chứ?!
Sư Ân rớt nước mắt, bắt đầu nhớ đến Cẩu Tử là người duy nhất không chê anh khiêu vũ không tốt.
Thực ra Nguyễn Đào nhảy cũng rất tốt, từ nhỏ nàng đã có một số kỹ năng nhảy, hơn nữa giao lưu là một khâu không thể thiếu trong bữa tiệc xã giao, từ nhỏ nàng đã theo bà Chu học khiêu vũ.
Nhưng đây là lần đầu tiên khiêu vũ với một người phụ nữ khác ngoài bà Chu.
Lần đầu tiên khiêu vũ với người mình thích.
Bước nhảy của nàng ngay từ đầu còn có chút cứng nhắc, đi theo bước chân Tô Mạn cũng từng chút từng chút tìm được giai điệu, dần dần có hương vị.
Nàng đi theo Tô Mạn cùng nhau dạo bước, cùng nhau bay múa, cùng nhau nhìn ngôi sao trong mắt đối phương, cùng nhau cảm nhận tiếng hô hấp ở trên người đối phương.
Đèn đuốc sáng trưng, mọi người mượn dịp hiếm có này cùng nhau cuồng hoan, cũng tùy ý hít thở tự do và lãng mạn.
Pháo hoa bắt đầu bừng sáng trên bầu trời, từng chùm pháo hoa được bắn lên trời khiến nhiều em nhỏ reo hò. Ban đầu, chúng vẫn là những bông hoa đầy màu sắc, và sau đó thậm chí còn có nhiều loài động vật nhỏ khác nhau. Nguyễn Đào cũng ngẩng đầu nhìn pháo hoa trên bầu trời.
Tô Mạn dùng áo choàng của mình bọc nàng vào trong lòng của mình,cùng nàng xem pháo hoa trên đỉnh đầu.
Màn đêm đen kịt, đêm nay không có sao trời.
Nhưng pháo hoa hình thành ngôi sao, có một chùm pháo hoa xông lên màn trời, nở rộ trên bầu trời, từng chùm pháo hoa như hoa sơn trà nở rộ trên đỉnh đầu Nguyễn Đào, cũng đều rơi vào trong mắt nàng, trong lòng nàng.
Vô số pháo hoa giống như là một thân cây nở rộ hoa sơn trà, một thân cây hoa tuôn rơi, ở trong bầu trời đêm chập chờn, lại rực rỡ loá mắt.
Môi Tô Mạn tựa vào bên tai Nguyễn Đào.
Cô thì thầm, giống như đang đọc một câu thơ thành kính.
"Ý nghĩa của hồng sơn trà là tình yêu chân thành và lý tưởng, chị đối với em cũng vậy, chị có trái tim chân thành, cũng có tình yêu lý tưởng, tiểu thư Nguyễn Đào, em có bằng lòng trở thành người yêu chân thành của chị không?"
Nguyễn Đào cảm giác trái tim của mình giống như cũng bị đốt cháy, đi theo những đóa hoa sơn trà nhiệt liệt kia cùng nhau bị đưa lên bầu trời, nếu không làm sao cũng sẽ cảm thấy trái tim của mình cùng nhau bay lên?
Trong hốc mắt nàng lặng lẽ chảy xuống một giọt nước mắt, lại bị Tô Mạn cúi đầu hôn xuống.
"Đừng khóc, chỉ là một màn pháo hoa, thoáng qua chốc lát rồi biến mất, cho dù là không muốn cũng không sao."
Cô đang trấn an mình, là cho rằng Nguyễn Đào không trả lời, chính là từ chối sao?
Lại thấy pháo hoa lại thay đổi hình dạng, pháo hoa trên trời lần lượt biến thành bong bóng, lại biến thành động vật nhỏ đáng yêu, cuối cùng ở trên trời hóa thành một câu nói.
"You are the Alpha and the Omega."
Nguyễn Đào nhìn về phía Tô Mạn, giọng của nàng cũng có một ít thanh âm run rẩy.
"Đồng hồ lúc trước chị tặng cho em, còn không phải có ý này sao? Chỉ là em muốn nói, chị cũng có thể là bắt đầu, là kết thúc, là tất cả, tiểu thư Tô Mạn, chị bằng lòng trở thành Alpha và Omega của em chứ?"
Tim Tô Mạn theo giọng nói của nàng cùng nhau run rẩy lên, thật lâu sau mới nhắm mắt lại, trong lòng một mảnh sắt son và thỏa mãn.
"Chị bằng lòng."
"Em cũng bằng lòng."
Tô Mạn cảm thấy giờ khắc này, cái chai trống rỗng trong lòng cô, giống như đã được vô số kẹo xâm chiếm, lấp đầy.