Kha gia là một nhà giàu có, giàu đến mức khiến người ta tặc lưỡi. Từng có người nói đùa, nếu Thánh Thượng tịch thu Kha phủ, cảnh nội Đại Ngu có thể mười năm không cần phải thu thuế má.
Lời này rắp tâm bất lương, nhưng luôn có vài phần đạo lý. Ngày thứ hai sau khi Kha Hồng Tuyết nói chuyện với chưởng viện xong, liền có thợ thủ công lên núi bắt đầu khởi công xây dựng xá viện ở phía nam.
Cho đến lúc này, Kha Hồng Tuyết cũng không cảm thấy mình đang chuyện bé xé ra to.
Chỉ vì để cho một Mộc Cảnh Tự dọn ra ngoài, làm sao đến mức tốn nhiều tiền tài ngân lượng như vậy, một lần nữa tu sửa một tòa xá viện?
Chính là thành tích thi cử của Mộc Cảnh Tự đã định trước viện của y tốt hơn người khác một chút, tìm một gian khác sửa chữa lại để cho y dọn qua là được, có tiền cũng không lụn bại như Kha thiếu gia.
Nhưng Kha Hồng Tuyết không quan tâm, hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Sau khi mọi người trong học phủ hiểu rõ tại sao thợ thủ công lại đến, nhao nhao khen ngợi Kha Hàn Anh nhân thiện, có người khuyến khích tiệc rượu, mọi người liền kính Kha Hồng Tuyết trên tiệc, lời khen ba hoa chích chòe tới nỗi có thể làm một quyển sách luật phú ngay tại chỗ.
Có mỹ danh lại có người hiểu thấu, Kha Hồng Tuyết uống rượu rất là tận hứng, ít khi uống nhiều hơn mấy chén, chờ lúc lên núi, gió đầu hạ hơi lạnh thổi qua khuôn mặt, hắn ngâm nga khúc nhạc lả lơi, bước chân nhẹ nhàng hơn rất nhiều.
Hắn thật sự rất muốn đuổi Mộc Cảnh Tự ra ngoài.
Lý Văn Hòa lên núi với hắn, thấy biểu cảm của hắn thì do dự hồi lâu, cuối cùng không kiềm chế được lòng hiếu kỳ, hỏi: “Tại sao?”
“Hả? “Kha Hồng Tuyết không nghe rõ.
Lý Văn Hòa: “ Năm ấy ngươi nhập học, Kha Phủ vừa quyên góp một loạt xá viện cho học viện, năm trước vừa mới sửa,bây giờ còn trống mấy gian. Tuy là tiên sinh muốn mở rộng chiêu sinh, nhưng nào có đạo lý để cho ngươi bỏ tiền xây viện tử kia chứ?”
Có mấy lời hắn không nói quá rõ ràng, nhưng kỳ thật là muốn hỏi: Chiêu sinh đã qua từ lâu rồi, trong hai ba tháng ngắn ngủi, rốt cuộc là ý niệm trong đầu này của ngươi từ đâu ra, nhất thời cao hứng muốn ném nhiều bạc trôi theo dòng nước như vậy?
“Đừng nói là vì học phủ, dù sao ta cũng không tin. “Lý Văn Hòa lầm bầm bổ sung, người này chỉ cần say rượu là lá gan lớn, lời như vậy cũng dám nói ra miệng.
Gió hè mát mẻ, thổi trên người tản ra vài phần mùi rượu. Kha Hồng Tuyết im lặng hồi lâu, đang lúc Lý Văn Hòa bất tri bất giác nhận ra mình vượt quá khuôn phép, lại nghe thấy người ở bên cạnh hắn nhẹ nhàng nói một câu: “Ta không biết.”
“Hả? “Lần này đổi lại là hắn tưởng mình nghe nhầm.
Lý Văn Hòa quay đầu, nhìn biểu cảm của Kha Hồng Tuyết dưới ánh trăng, bị bóng cây che phủ, gần như không thể nhìn rõ ràng bất kỳ cảm xúc chân thật nào.
Đôi mắt Kha Hồng Tuyết rũ xuống, nhìn mấy hòn đá cuội bị sóc hoặc khỉ hoang mang đến đường núi, và ánh trăng chiếu rọi trên đó.
Hắn lắc đầu, không biết rốt cuộc là say hay chưa từng tỉnh táo như vậy: “Ta không biết.”
“Lần đầu tiên nhìn thấy y, ta đã hoảng hốt. “Kha Hồng Tuyết nhẹ giọng nói.
Lý Văn Hòa lập tức bừng tỉnh, chút rượu kia đều trở nên bé nhỏ không đáng kể, hắn mở to hai mắt, nhìn chằm chằm Kha Hồng Tuyết không chớp mắt, nhạy cảm nhận ra trong này có chuyện xưa!
Nhưng hắn đợi hồi lâu, lại vẫn không đợi được câu tiếp theo.
Trong lòng lo lắng cào xé tim gan, Lý tiểu công tử làm bộ rụt rè hỏi một câu: “Ai?”
Cho dù trong lòng hắn đã nhận định ngoại trừ Mộc Cảnh Tự sẽ không có người khác. Nhưng Kha Hồng Tuyết lúc này giống như đã tỉnh, lắc đầu nhẹ nhàng cười, cũng không truy cứu mạo phạm và ham muốn cá nhân của hắn: “Không có ai.”
Lý Văn Hòa còn muốn hỏi lại, Kha Hồng Tuyết liếc mắt qua, hắn lập tức ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
Tuy nói núi Kinh Gia là một ngọn núi nhưng cũng không cao lắm, bằng không đám học sinh này cũng không có khả năng chạng vạng xuống núi, ban đêm trở về, buổi tối ngủ một giấc còn có tinh thần đi học buổi sáng ngày hôm sau.
Trên núi không có bao nhiêu dã thú, chủ yếu là rắn và côn trùng, thỉnh thoảng học phủ sẽ mời người đi lên thanh lý.Vì vậy, ngoại trừ một số động vật không hung dữ gần như có thể coi là thú cưng, trong núi cũng chỉ có bọn họ những người này.
Lại đi một lúc, có người uống rượu say, ở phía sau cất tiếng hát, Lý Văn Hòa thấy thế, thuận thế chạy tới cùng bọn họ. Kha Hồng Tuyết đi qua một gốc cây đào dại, nương theo một chút ánh trăng nhạt thấy rõ trên quả xanh có chút hồng nhạt.
Hắn ngẩng đầu, nhìn ánh trăng một cái, tự trả lời câu hỏi kia trong lòng.
Ngoại trừ Mộc Cảnh Tự, còn có thể là ai đây?
Kha Hồng Tuyết rất ít khi thẳng thắn như vậy, vừa nói xong, ngay cả chính hắn cũng giật mình.
- Hoảng hốt.
Sự cáu kỉnh và bồn chồn trong khoảng thời gian này dường như cuối cùng cũng tìm được lời giải thích hợp lý, lại nhẹ nhàng phát tiết ra.
Đúng là hắn đang hoảng hốt.
Cái nhìn kia kinh tâm động phách vô cùng, cho dù hắn chẳng nghĩ gì, cho dù nhớ lại bao nhiêu lần. Cái dừng lại, quay đầu, đối diện giống như đã được thay thế bằng chuyển động chậm. … nhưng thực chất nó chỉ diễn ra trong chớp mắt.
Cách thời gian lâu như vậy, hôm nay hồi tưởng lại những chi tiết bị mình xem nhẹ, Kha Hồng Tuyết thậm chí còn nhận ra, lúc Mộc Cảnh Tự xoay người nhìn mình lần đầu tiên, sương nguyệt trong mắt đều tan rã, biểu hiện ra ngoài thật ra là một loại thả lỏng và sung sướng khó có thể dùng ngôn ngữ lẽ thường giải thích.
Hắn không kìm được nghĩ, có lẽ lúc đó mình cũng như vậy.
Rõ ràng......
Không giống chút nào.
Tại sao?
Nhiều người ngắm hoa dưới ánh trăng như vậy, nhiều người ngoái đầu nhìn lại cười yếu ớt như vậy, vì sao hết lần này tới lần khác một Mộc Cảnh Tự, lại làm cho hắn trong nháy mắt đẩy cửa viện ra, cho rằng gặp được Thịnh Phù Trạch?
Đây là một loại suy đoán vô cớ mạo phạm tới cực điểm, vô luận là coi Mộc Cảnh Tự là một người chết đã qua đời nhiều năm, hay là coi người khác là điện hạ.
Đối với bất kỳ một người nào trong hai bên đương sự mà nói, đây đều có thể xưng là quá đáng.
Cho nên Kha Hồng Tuyết làm bộ mình chưa từng có ý nghĩ này, cũng chưa từng coi người khác là vật thay thế cho điện hạ. Nhưng hàng đêm khi nghe thấy ho khan, đáy lòng không hiểu sao lại có phiền não.
Trên đường núi nhìn thấy người nọ một thân nước đọng, ướt sũng đi về phía mình, hoảng hốt không kiềm chế được là thật.
Kha Hồng Tuyết nghĩ, như vậy không được.
Vì thế hắn cay nghiệt cực kỳ, vô lễ quá mức, đem tất cả nguyên nhân quy kết cho phiền não hàng đêm bị người đánh thức, đem ngọn nguồn sự tình đẩy tới trên đầu Mộc Cảnh Tự.
Mà hiện tại ánh trăng trong trẻo treo cao trên bầu trời, hắn không thể không thừa nhận một việc:
Trước khi Mộc Cảnh Tự ăn nói lỗ mãng, trong lòng hắn đã mạo phạm người này.
-
Bởi vì sự thẳng thắn và hiểu biết rõ ràng hiếm có này, lại bởi vì chưởng viện đã đồng ý với yêu cầu của hắn.
Viện xá ước chừng phải mất ba bốn tháng mới hoàn thành, Kha Hồng Tuyết nghĩ trong khoảng thời gian này ở chung bình thường với Mộc Cảnh Tự cũng được, thành kiến bản thân tự dưng tới chả rõ nguyên do, không cần phải so đo sau khi bụi bặm kết thúc.
Nhưng hắn đẩy cửa viện ra, lịch sử cơ hồ lại tái diễn.
Cánh cửa phía tây sương cơ hồ chưa bao giờ mở bây giờ lại mở trước mặt hắn, Mộc Cảnh Tự mặc một bộ bạch y, đứng ở trên bậc thềm trước cửa dưới ánh trăng, nhìn hắn qua khoảng không.
Kha Hồng Tuyết bất giác nghĩ đến: Giống chỗ nào chứ? Điện hạ chưa bao giờ mặc màu trắng nhạt như vậy.
Ý cười trên mặt hắn chậm rãi biến mất, bước chân dừng lại ở chỗ cũ cũng không tiến thêm chút nào.
Vừa mới chuẩn bị tốt tâm lý, lại giống như đột nhiên bị người cầm kim đâm một cái mới nhận ra nền móng thật ra không vững chắc.
Mộc Cảnh Tự đối diện với hắn, giọng nói cực thấp mở miệng: “Nghe tiên sinh nói, ngươi xây dựng xá viện là vì để cho ta dọn đi?”
Đó gần như là âm lượng tản ra trong bóng đêm tìm không thấy ngọn nguồn, nhưng Kha Hồng Tuyết lại nghe được rõ ràng, hắn nghe vậy hơi sửng sốt, không khỏi mắng thầm chưởng viện trong lòng.
Lão già thối tha nhận tiền còn mật báo, không nói đạo đức.
Không hiểu sao hắn cảm thấy đuối lý, nhưng khi nhìn vào đôi mắt phảng phất không mang theo cảm xúc của Mộc Cảnh Tự, lời nói ra khỏi miệng lại biến thành thừa nhận, tự nhiên hào phóng: “Đúng vậy.”
“Vì sao? “Mộc Cảnh Tự hỏi.
Kha Hồng Tuyết đóng cửa viện, đi về phía trước vài bước, đứng ở dưới bậc thang của Mộc Cảnh Tự, rồi lại không tới gần, dùng khoảng cách thay đổi chênh lệch mấy bậc thang kia, gần như song song đối diện với y.
Hắn nhếch môi, bên môi lại treo lên loại ý cười gần như chọc tức: “Học huynh không biết sao?”
Mộc Cảnh Tự thản nhiên hơn hắn rất nhiều: “Không biết.”
Kha Hồng Tuyết kẹt một giây. Người bên ngoài làm sao biết được tại sao y lại bị nhắm tới? Người bị nhắm tới làm sao biết vì sao mình không thích y, vì sao muốn y dọn đi?
Trên lý thuyết mà nói câu trả lời này của Mộc Cảnh Tự tới tự nhiên lại chân thật, chọn không ra một chút sai lầm, ngược lại làm nổi bật hắn giống như con khỉ núi được người ta thưởng thức tìm niềm vui kia.
Lệ khí khó hiểu lại một lần nữa hiện lên, trong nháy mắt Kha Hồng Tuyết gần như muốn trào phúng. Mộc Cảnh Tự bị gió thổi, nghiêng đầu rầu rĩ ho khan nửa ngày, cắt đứt cảm xúc của hắn.
Mà chờ y lại ngẩng đầu đối diện Kha Hồng Tuyết, người sau cảm thấy có thể do mình uống nhiều rượu quá nên say rồi. Nếu không thì không có cách nào giải thích tại sao hắn lại nhìn thấy một tia cảm xúc gần như tủi thân trong đôi mắt kia của Mộc Cảnh Tự.
……
Thật ra... Đó là một đôi mắt rất đẹp.
Trên đời này hiếm có người nào có được đôi mắt hoa đào lạnh lùng xa cách như trăng giữa tháng như là tiên nhân, mà không phải tinh quái trong bụi rậm.
Thật ra Thịnh Phù Trạch cũng là như vậy, chỉ là trên đời này lúc nào mọi người cũng thấy y nói cười vui vẻ, ẩn tình trong mắt, phong lưu vạn loại, cho nên không ai biết những ý cười kia của y không đạt tới đáy mắt, so với băng còn lạnh hơn ba phần.
Trong lòng Kha Hồng Tuyết rối loạn một hồi, những lời nói không hay dự kiến đã đổi thành một từ khác, nhưng lại không khéo léo cho lắm: “Học huynh ho khan hàng đêm, làm cho ta không yên gối.”
Mộc Cảnh Tự cũng không tin: “Chỉ như thế thôi sao?”
Kha Hồng Tuyết nhướng mày: “Bằng không học huynh cảm thấy còn có duyên cớ gì?”
Mộc Cảnh Tự hơi mím môi, giống như do dự một lát, mới hỏi: “Chẳng lẽ không phải bởi vì ngày đó ta nói năng lỗ mãng với cái đầu lâu trong phòng ngươi sao?”
Bốn chữ cuối cùng y suy nghĩ một chút, sau một lúc lâu mới nói ra miệng, tựa như bản thân cũng không biết nên dùng từ gì mới thích hợp nhất.
Gió như im lặng một lúc, Kha Hồng Tuyết nghe vậy đôi mắt híp lại, thanh tuyến lãnh đạm đến gần như muốn kéo người từ đêm hè vào trong hàn băng của đông tuyết.
“Học huynh đã rõ ràng, vì sao phải nhắc tới lần nữa, hay là nói thật ra tiên sinh cũng không dạy học huynh tu dưỡng như thế nào mới đâm vào vết sẹo người ta lần nữa.”
Mộc Cảnh Tự bất giác bước về phía trước một bước: “Ta không…”
Kha Hồng Tuyết đã phiền muộn tới cực điểm, xoay người muốn đi.
Mộc Cảnh Tự gọi hắn lại: “ Ngày nào ta cũng rất ồn ào sao?”
Kha Hồng Tuyết đưa lưng về phía y, không nhìn thấy biểu tình của y, lại không biết tại sao, cái loại cảm giác tủi thân như ảo giác trong chớp mắt đó lại ập vào.
Hắn cảm thấy... Mộc Cảnh Tự sẽ đau lòng.
Nhưng hắn vẫn gật đầu, khẳng định, nhấn mạnh: “Vô cùng ồn ào, từ sau khi huynh dọn đến, ta chưa từng có một ngày nào ngủ ngon.”
Mộc Cảnh Tự trầm mặc hồi lâu, hỏi: “Vì sao? Chỉ vì ta ho khan thôi sao?”
Lời này rất không nói đạo lý, ầm ĩ lúc người ta đang ngủ rất không đúng, y còn thêm một chữ “ chỉ vì“.
Nhưng bởi vì trong lòng cảm thấy đối phương đang tủi thân, Kha Hồng Tuyết không quay đầu lại, mà hiếm khi tốt tính trả lời: “Cũng không phải tất cả đều là lỗi của huynh, là ta ngủ ít, vốn khó có thể ngủ sâu.”
Mộc Cảnh Tự lại hỏi: “Vậy ta có thể không chuyển đi được không?”
Kha Hồng Tuyết sửng sốt một chút, cơ hồ cho rằng mình nghe nhầm.
Hắn quay đầu, kinh ngạc nhìn về phía Mộc Cảnh Tự, đã thấy người này bước xuống bậc thềm, đứng ở trước mặt hắn, tầm mắt hơi nâng lên, nhìn Kha Hồng Tuyết dưới ánh trăng: “Mấy ngày nay ta ho khan là bởi vì một đường đi tới từ phía nam cơ thể mệt mỏi, hơn nữa khí hậu không thích hợp cùng xuân hạ đổi mùa, qua vài ngày nữa sẽ khỏi, ban đêm sẽ không quá ồn ào.”
Y dừng một chút, lại bổ sung một câu, vẻ mặt nghiêm túc đến gần như bướng bỉnh: “Cho nên ta có thể không chuyển đi hay không?”
Trong chốc lát, nhận thức hư vô mờ mịt rơi xuống đất, Kha Hồng Tuyết xác nhận người trước mặt này đang tủi thân thật.
Bởi vì tủi thân, cho nên buông bỏ sự kiêu ngạo có từ trong xương, đêm khuya chờ hắn hồi lâu, hao hết miệng lưỡi đòi một đáp án, giải thích cho mình, sau đó hỏi hắn “Ta sẽ không ầm ĩ, có thể đừng đuổi ta đi hay không“.
Giống như chuyện bắt y chuyển đi là đâm một thanh đao vào ngực y.
Phản ứng đầu tiên của Kha Hồng Tuyết không phải là tin tưởng, mà là đang suy nghĩ, tại sao y lại như thế?
Y vì cái gì, y mưu đồ cái gì, có mục đích gì, nhất định phải tiếp cận mình mới có thể đạt được cơ chứ?
Hắn thậm chí gần như không nhịn được muốn hỏi người này: Ngươi là ai? Ngươi dựa vào cái gì? Ngươi cho ta một lý do để thuyết phục ta.
Nói là thuyết phục, thật ra chỉ là suy đoán hắn muốn nghe.
Dưới ánh trăng hai người chăm chú nhìn hồi lâu, Kha Hồng Tuyết khẽ cười một tiếng.
Không phải dáng vẻ công tử ôn nhuận, cũng không phải tài hoa tùy ý. Đó là một nụ cười cực kỳ lười biếng, lộ ra vẻ chán ghét vô hạn, với một ảo tưởng điên cường cực đoan đã chôn sâu trong lòng đất, lớn dần trong đêm tối, hắn nói: “Học huynh biết sao ta lại ngủ không ngon không?”
“Người mà ta hằng mong nhớ đã chết từ năm năm trước, ta tận mắt chứng kiến da thịt của y bị chim tước gặm nhấm từng ngày như thế nào, hàng năm ta đều xuôi nam đi tìm hài cốt còn lại của y, nửa đêm nằm mơ ta đều có thể nhìn thấy máu khô nhỏ xuống mặt ta.”
“Mà huynh vừa đi vào liền nói cho ta biết đó là một cái đầu lâu dùng để khám nghiệm tử thi, câu nói đầu tiên biểu đạt ra ác ý vô cùng, ám chỉ ta nên ném y ra ngoài, bây giờ huynh lại hỏi ta huynh có thể không chuyển đi hay không?”
Ý cười Kha Hồng Tuyết rất nhẹ, đáy mắt lại là từng tầng hàn băng, người tuyết trước mười chín tuổi tựa như lại trở về, hắn bình đạm lại khoan dung giải đáp: “Không thể, thậm chí ta còn muốn huynh rời khỏi học phủ.”
Cho nên Mộc Cảnh Tự, huynh tốt nhất tránh xa ta một chút, nếu không có thể ta làm ra chuyện quá đáng với huynh.