Ngu Phương Linh xách theo hộp đồ ăn trống không, rời khỏi nhà lao đang giam giữ Bách Lí Triều Lộ. Sắc trời ám trầm, một vầng trăng tàn treo ở trên trời cao, Ngu Phương Linh dẫm lên ánh trăng nhỏ vụn, bước vào viện Mẫu Đan.
Bách Lí Triều Hoa đứng ở trước cửa sổ, nhìn khóm trúc bên ngoài. Bách Lí Lam đứng phía sau hắn, ôm quyền, nhẹ giọng nói: “Giáo chủ, nên ban thuốc giải hóa cốt đan.”
Bách Lí Triều Hoa đi đến bên ngăn tủ, lấy ra một chiếc hộp gấm, đưa cho Bách Lí Lam. Hắn hỏi: “A Lam, ngươi có hận ta hay không?”
Bách Lí Triều Hoa hỏi chính là chuyện lấy hóa cốt đan khống chế hắn.
Hóa cốt đan không có thuốc giải hoàn toàn, sau khi ăn hóa cốt đan, mỗi tháng cần phải uống thuốc giải một lần, mới có thể kiềm chế độc tính trong cơ thể. Nếu như uống thuốc đúng hạn, hóa cốt đan không những không thương tổn thân thể, còn sẽ tăng tiến công lực. Những năm gần đây, Bách Lí Triều Hoa cũng từng cùng người khác nghiên cứu chế tạo thuốc giải hóa cốt đan, nhưng đều không thành công.
Bách Lí Lam cụp mắt, thấp giọng nói: “Thuộc hạ chưa bao giờ hận giáo chủ. Mạng này của thuộc hạ là giáo chủ cứu, nếu không có giáo chủ, thuộc hạ sớm đã thành một khối xương khô. Thuộc hạ thề, cho dù trên đời này tất cả mọi người phản bội giáo chủ, thuộc hạ vĩnh viễn đều đứng ở bên người giáo chủ, nếu vi phạm lời thề này, thì sẽ…”
“Được rồi, A Lam, ta không thích nghe người khác thề.” Bách Lí Triều Hoa ngắt lời hắn nói.
Bách Lí Lam ngẩng đầu, từ cửa sổ nhìn thấy Ngu Phương Linh đang đi về phía bên này, nhắc nhở nói: “Phu nhân đã tới, thuộc hạ xin cáo lui.”
Bách Lí Lam rời khỏi nhà ở của Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa nhân Ngu Phương Linh chưa vào nhà, lấy thuốc giải của hóa cốt đan ra, đổ một ly trà, làm viên thuốc tan vào trong nước trà.
Ngu Phương Linh bước vào trong phòng, thấy Bách Lí Triều Hoa đang đứng bên cửa sổ.
Bách Lí Triều Hoa nhàn nhạt nói: “Gặp Triều Lộ rồi?”
Ngu Phương Linh đi đến trước người hắn, vươn hai tay, câu lấy cổ hắn, nhỏ giọng nói: “Huynh còn đang giận Triều Lộ sao?”
“Ta giận nàng ta, không phải là nàng vẫn đi gặp.” Bách Lí Triều Hoa nâng cằm cô lên, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve, mặt cố ý trầm xuống.
“Được rồi, không giận nữa.” Ngu Phương Linh nhón mũi chân, mổ nhẹ lên hầu kết của hắn, “Phù Loan bị huynh phế bỏ võ công, cho dù chạy cũng không xốc dậy nổi sóng to gió lớn gì. Triều Lộ nàng ấy vẫn rất để ý huynh, lần này Triều Tịch làm phản, nàng vẫn đứng về phía huynh, ta đưa ra ý dùng Phù Loan bảo vệ huynh, nàng dù thấy sẽ bại lộ mình, nhưng vẫn đồng ý.”
“Ừ.” Bách Lí Triều Hoa không chút để ý mà đáp, có chút vừa lòng. Vừa bị Ngu Phương Linh mổ nhẹ, dường như thành một ngọn lửa, thiêu cháy đáy lòng hắn.
“Huynh đã không tức giận từ lâu, đúng không? Nếu như huynh thật sự tức giận, thì chỉ cần đẩy ta ra là có thể giết nàng, nhưng huynh lại thu kiếm Linh Tê về, chỉ bảo A Lam nhốt nàng.”
“Đúng vậy, còn muốn đa tạ Linh Nhi cho ta một bậc thang.” Bách Lí Triều Hoa rốt cuộc không còn banh mặt, bên môi trào ra một ý cười hài hước.
Bách Lí Triều Lộ thật ra là bị giận chó đánh mèo, Bách Lí Triều Hoa thăm dò mục đích của Ngu Phương Linh, cho rằng nàng tính cầm mặt nạ Mẫu Đơn, nhân lúc hắn trọng thương hôn mê chạy trốn, mất lý trí, suýt chút nữa tẩu hỏa nhập ma.
Phù Loan đã thành phế nhân, nếu muốn bắt hắn lại cũng không khó. Tội của Bách Lí Triều Lộ chưa đến nỗi phải chết, Bách Lí Triều Hoa chỉ muốn tìm một chỗ phát tiết, vừa lúc Bách Lí Triều Lộ đụng phải.
Đợi hắn bình tĩnh lại, may mắn Ngu Phương Linh kịp thời gọi thần chí của hắn về, mới làm hắn không có làm ra chuyện tương tàn cốt nhục. Hiện giờ huyết mạch Bách Lí sơn trang điêu tàn, chỉ còn hắn cùng Triều Lộ, hắn làm ra chuyện tàn sát lẫn nhau, mới là khoái ý chân chính kẻ thù muốn.
“Vậy huynh định khi nào thả nàng?”
“Nàng ta lừa ta lâu như vậy, cũng nên chịu chút đau khổ.” Giọng nói của Bách Lí Triều Hoa khàn khàn, ánh mắt dừng trên đôi môi đỏ bừng của Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh nhận thấy được ánh mắt nóng bỏng của hắn, hơi nghiêng đầu, buông lỏng cổ hắn ra, xoay người đến ngồi xuống cạnh bàn.
Trên bàn đặt một chén trà nhỏ, Ngu Phương Linh đúng lúc khát nước, bưng chén trà lên, uống một ngụm.
Trong trà có thuốc giải hóa cốt đan, ánh mắt Bách Lí Triều Hoa càng tối đi, không ngăn cản. Nếu Ngu Phương Linh vẫn luôn dùng thân thể này, hắn phải mau chóng nghiên cứu ra phương thuốc giải độc.
Ngu Phương Linh uống trà xong, ánh mắt quét đảo qua, đứng dậy lấy giấy cùng bút tới, đặt bút trên giấy vẽ một bức tranh.
Bách Lí Triều Hoa đi đến phía sau cô: “Nàng đang vẽ thứ gì?”
“Ta ngày ấy nói có thể dẫn dụ Phù Loan ra.” Ngu Phương Linh ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt hắn, “Cũng không phải lừa huynh.”
“Không cần vội bắt hắn làm gì.” Vẻ mặt Bách Lí Triều Hoa không đổi mà nói.
Động tác của Ngu Phương Linh cứng đơ trong chớp mắt, rồi lại cố khiến cho dáng vẻ của mình vẫn duy trì bình thường: “Phù Loan đã duỗi tay về tận Hoa thần giáo, lần này hắn xúi giục Triều Tịch làm phản, làm cho phía huynh cốt nhục tương tàn, lần sau không chừng sẽ làm ra chuyện càng quá đáng hơn, vẫn nên bắt hắn sớm một chút, để tránh đêm dài lắm mộng.”
“Nàng định dụ hắn ra như thế nào?” Vừa rồi Bách Lí Triều Hoa chỉ là thuận miệng thử một câu, muốn nhìn phản ứng của Ngu Phương Linh ra sao. Câu trả lời của Ngu Phương Linh làm đáy lòng hắn trầm xuống, nàng nóng lòng muốn bắt giữ Phù Loan như thế, là vì mặt nạ Mẫu Đơn, nàng chưa bao giờ chịu từ bỏ quyết tâm rời đi.
Phù Loan phải bị bắt, chỉ có bắt được hắn, lấy được mặt nạ Mẫu Đơn, hoàn toàn huỷ hoại nó, mới có thể giữ được Ngu Phương Linh ở lại bên người.
Hắn tin Ngu Phương Linh là một yêu tinh, có lẽ nàng tựa như tiên nữ trong truyện, bị người trộm đi váy áo, nên không cách phi thăng, mặt nạ Mẫu Đơn chính là “Váy áo” của Ngu Phương Linh.
Là hắn ích kỷ, muốn giữ Ngu Phương Linh lại, huỷ hoại mặt nạ Mẫu Đơn, có lẽ là cách duy nhất để giữ Ngu Phương Linh lại.
“Huynh xem cái này đi.” Ngu Phương Linh cầm lấy tranh mình vẽ, đưa tới trước mặt Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa nhíu mày, miễn cưỡng nhận ra thứ cô vẽ chính là một cây đàn: “Đây là…”
“Cây đàn này gọi là Hồng Ngọc Nô, là một cây đàn Phù Loan thích nhất.”
“Chỉ bằng một cây đàn, làm sao có thể dẫn dụ Phù Loan ra?”
“Nếu là cây đàn khác, Phù Loan có lẽ sẽ không xuất hiện, nhưng nếu là Hồng Ngọc Nô, vậy hắn nhất định sẽ hiện thân. Không chỉ bởi vì Hồng Ngọc Nô là cây đàn hắn thích nhất, mà càng bởi vì hắn muốn tìm ra hung thủ cướp đàn Hồng Ngọc Nô kia đi.” Ngu Phương Linh chỉ chính mình.
Bách Lí Triều Hoa sửng sốt.
Ngu Phương Linh ngượng ngùng mà nói: “Cây đàn Hồng Ngọc Nô hắn làm mất kia, thật ra là do ta cướp đi.”
Bách Lí Triều Hoa: “…”
“Cho dù hắn chỉ vì muốn biết rõ ràng thân phận của ta, cũng sẽ hiện thân.” Ngu Phương Linh dám đánh cược, Phù Loan nếu thấy dấu vết hung thủ trộm Hồng Ngọc Nô của hắn, nhất định sẽ không ngồi yên. Lúc trước cô ở Hoa thần giáo, đã chính mắt thấy Phù Loan sau khi bị mất Hồng Ngọc Nô, đã táo bạo ra sao.
Bách Lí Triều Hoa cuối cùng cũng đồng ý với chủ ý dùng đàn Hồng Ngọc Nô dẫn dụ Phù Loan ra.
Đã có kế sách, kế tiếp chính là việc thực thi kế sách này. Phù Loan làm người luôn rất cảnh giác, tất nhiên sẽ không thể dùng thân phận của Bách Lí Triều Hoa để thực thi kế sách này.
Làm sao để tin tức Hồng Ngọc Nô truyền khắp giang hồ, và phải bảo đảm phải truyền tới tai Phù Loan, đã thành một đề khó.
Khi tin tức này phát ra cũng không thể dính một chút quan hệ gì với Bách Lí Triều Hoa.
Ngu Phương Linh nghĩ tới nghĩ lui, đặt mục tiêu ở thanh lâu.
Nơi phong hoa, từ xưa đến nay chính là nơi nam nhân xa vào mùi hương ôn nhu. Lớn là quan quý nhân, thấp là người buôn bán nhỏ, chỉ cần có đủ vàng bạc, là có thể bước vào địa phương này.
Tần lâu Sở quán không thể nghi ngờ là nơi tin tức truyền bá nhanh nhất.
Ngay cả tổ chức tình báo Thiên Cơ Lâu lớn nhất giang hồ, cũng chuyên môn thiết lập người tới thanh lâu thu thập tình báo. Rốt cuộc ở trong ngực ôn hương nhuyễn ngọc, sống mơ mơ màng màng, là thời điểm dễ dàng lộ ra bí mật nhất.
Nếu tin tức về Hồng Ngọc Nô ban đầu được truyền đi từ thanh lâu, cho dù Phù Loan có tâm phân biệt thật giả, cũng không dễ điều tra. Với suy nghĩ của hắn, lấy dáng vẻ trong sạch của Bách Lí Triều Hoa, chắc chắn sẽ không lợi dụng thủ đoạn dơ bẩn như Tần lâu Sở quán.
Nếu hỏi thanh lâu lớn nhất thiên hạ là ở đâu, chắc chắn sẽ là Vạn Hoa Lâu trong thành Trường An, phàm là nam nhân trong tay có chút tiền, thì đều nghĩ đến Vạn Hoa Lâu, thể nghiệm một phen tư vị mất hồn trong vạn bụi hoa.
Ngu Phương Linh lợi dụng Vạn Hoa Lâu tản tin tức Hồng Ngọc Nô ra, Bách Lí Triều Hoa hơi suy tư, tán thành kế hoạch của cô. Tần lâu Sở quán từ trước đến nay loại người nào cũng có, cũng tiện để bọn họ ẩn thân, âm thầm quan sát hướng đi.
Trải qua một phen sắp xếp kế hoạch chu đáo, mọi chuyện đã chuẩn bị, chỉ thiếu gió đông, gió đông tất nhiên chính là đàn Hồng Ngọc Nô.
Đàn Hồng Ngọc Nô đích xác đang nằm ở trong tay Ngu Phương Linh, nhưng vì đỡ nguy hiểm, Ngu Phương Linh quyết định lại chuẩn bị một cây đàn giả, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào.
Bách Lí Triều Hoa sắp xếp ổn thỏa hết công việc trong Hoa thần giáo, liền mang theo hai người Ngu Phương Linh, Bách Lí Lam rời khỏi Hoa thần giáo, đi tới Vạn Hoa Lâu trong thành Trường An.
Trước đó, Ngu Phương Linh đi một chuyến đến phường Bát Âm, chọn một cây đàn tương tự với đàn Hồng Ngọc Nô nhất, bỏ số tiền lớn ra mua.
Bách Lí Lam cũng không biết trong tay Ngu Phương Linh có đàn Hồng Ngọc Nô thật sự, lo lắng nói: “Chúng ta dùng Hồng Ngọc Nô giả này, Phù Loan thật sự sẽ đến sao?”
“Hồng Ngọc Nô là thật là giả, cũng không quan trọng, quan trọng là, chúng ta cần phải làm Phù Loan tin tưởng Hồng Ngọc Nô ở trong tay chúng ta. Phù Loan muốn tìm cũng không phải là Hồng Ngọc Nô, mà là chủ nhân hiện tại của Hồng Ngọc Nô.” Ngu Phương Linh ôm cây đàn mới vừa mua, dùng vải lụa cẩn thận mà bao chặt, thuận miệng giải thích một câu.
Bách Lí Lam nghe mà không hiểu ra sao, xin giúp đỡ mà nhìn về phía Bách Lí Triều Hoa. Bách Lí Triều Hoa trấn định mà nói: “Lời phu nhân nói, đều luôn đúng.”
Bách Lí Lam: “…” Giáo chủ ơi ngài hãy tỉnh đi, cho dù hôm nay phu nhân có nói mặt trời mọc từ phía tây, ngài cũng cảm thấy đó là đúng.
“Móng heo nướng, móng heo nướng thơm ngào ngạt, không ngon không lấy tiền!” Bên đường truyền đến tiếng người bán hàng rong hét to.
Mùi thịt bị gió nhẹ đưa đến chóp mũi Ngu Phương Linh, tay Ngu Phương Linh động đậy, đưa đàn cho Bách Lí Lam: “Ta đi mua chút đồ ăn.”
Bách Lí Lam ôm đàn, nhìn Bách Lí Triều Hoa cởi túi gấm bên hông xuống, đưa cho Ngu Phương Linh.
“Huynh ăn không? Ta mua cho huynh một cái.” Ngu Phương Linh rất tự nhiên mà tiếp nhận túi gấm hắn đưa, lấy bạc vụn, lại trả túi gấm về cho hắn.
Bách Lí Triều Hoa gật đầu: “Được.”
“Từ trước đến nay giáo chủ không ăn đồ dầu mỡ.” Bách Lí Lam nhắc nhở.
“Nhiều chuyện.” Bách Lí Triều Hoa cảnh cáo mà liếc hắn một cái.
“Ta chọn cho huynh cái nhỏ hơn.” Ngu Phương Linh tung bạc lên không trung, giơ tay tiếp được.
Người bán móng heo thấy cô, lập tức mặt mày hớn hở: “Cô nương muốn mua móng heo nướng phải không?”
“Để ta ba cái.” Ngu Phương Linh đưa bạc ra, ánh mắt quét trên sạp một lần, dùng tay chỉ chỉ, “Lấy ba cái này, gói chặt một chút, đừng nên gói lỏng.”
“Được rồi, cô nương yên tâm.”
Ngu Phương Linh cầm móng heo nướng đóng gói xong, xoay người thấy Bách Lí Triều Hoa đứng ở trước một quán bán trang sức, trong tay cầm một cây trâm. Vài thứ hắn đưa cho Ngu Phương Linh kia, Ngu Phương Linh cho dù có mười cái đầu cũng không cài hết, cô chạy nhanh đi đến cạnh hắn.
Mới vừa đi được vài bước, nghe thấy phía sau có một giọng nói chần chờ mà gọi: “Liễu sư muội?”
Ngu Phương Linh đối với xưng hô “Liễu sư muội” chưa có quen, nhất thời không để ý, nên không dừng lại.
“Liễu sư muội.” Người nọ lại gọi một tiếng, tiếp theo một bóng trắng lướt đến trước người Ngu Phương Linh, ngăn trở đường đi của Ngu Phương Linh, “Thật sự là muội, Liễu sư muội.”
Ngu Phương Linh nâng mắt, chiếu vào đáy mắt chính là một khuôn mặt tuổi trẻ mi thanh mục tú mang theo vui mừng.
Thanh niên có ngũ quan anh tuấn, mặt mày lộ ra vẻ ôn nhã, ánh mắt nhu hòa mà nhìn cô.
Ngu Phương Linh ngây người ngẩn ngơ, ký ức của Liễu Uyển Âm nói cho cô, người này tên là Tề Ngọc, chính là vị “Tề sư huynh” có tình tố mông lung với Liễu Uyển Âm.
“Liễu sư muội, lần trước từ biệt, ta từng đi Danh Kiếm sơn trang bái phỏng, lại nghe nói muội bị coi như con tin đưa đi Hoa thần giáo, không nghĩ tới hôm nay lại tương phùng tại đây, muội… Sống có ổn không?” Hai tay Tề Ngọc rũ tại bên người, đôi tay bị ống tay áo che đậy nắm chặt thành quyền, trông dáng vẻ như đang khắc chế cái gì.
Ngu Phương Linh hoàn hồn, nhàn nhạt trả lời: “Ngươi nhận sai người.” Nói xong, xoay sang hướng khác, bước nhanh rời đi.
“Liễu sư muội!” Tề Ngọc làm sao ngờ được Ngu Phương Linh sẽ hờ hững như vậy, nhất thời sốt ruột, vươn tay túm chặt lấy cổ tay của cô, trong giọng nói hàm chứa vài phần nôn nóng, “Muội không nhận ra ta sao? Ta là Tề Ngọc, chúng ta đã từng ở bên nhau tập võ…”
Ngu Phương Linh bị hắn túm một phát, không nắm chắc móng heo nướng trong tay, “Bang” một tiếng, một móng heo nướng rơi trên mặt đất, lăn trên bụi bặm.
Tề Ngọc nhìn móng heo lăn đến bên chân, ngẩn ra.
“Ngươi thật sự đã nhận sai người.” Ngu Phương Linh lạnh mặt, hất tay hắn ra.
Bách Lí Triều Hoa còn ở nơi này, hiện tại Bách Lí Triều Hoa chính là một bình dấm chua, bắt được ai chua người đó, để hắn phát hiện sự tồn tại của Tề Ngọc, Tề Ngọc sẽ nguy hiểm. Tề Ngọc là người trong lòng của Liễu Uyển Âm, Ngu Phương Linh dùng thân thể Liễu Uyển Âm, không muốn hại người trong lòng của nàng.
“Liễu sư muội, muội không chịu nhận ta, có phải có nỗi khổ hay không? Liễu sư muội, muội không biết, từ khi tách ra với muội, ta…” Dáng vẻ Tề Ngọc kích động mà mở miệng, ánh mắt sáng quắc mà nhìn chằm chằm Ngu Phương Linh, đáy mắt tràn đầy tình yêu.
Không đợi hắn thổ lộ hết lời nói ở đáy lòng ra, một chưởng phong đã dừng ở trên người hắn.
Giọng nói của Tề Ngọc đột nhiên im bặt, thân thể như một con diều đứt dây bay lên trời, rồi rơi xuống đất.
Biến cố này làm người dân trên đường kinh ngạc, mọi người nhanh chóng né tránh, để tránh thương phải người mình. Tề Ngọc quỳ rạp trên mặt đất, phun ra một ngụm máu, nâng con ngươi nhìn về phía người vừa đánh hắn một chưởng.
Ngu Phương Linh dẫn đầu mà đi đến trước người Bách Lí Triều Hoa, nắm lấy tay hắn, nhìn hắn lắc đầu, dùng âm thanh chỉ có hai người mới có thể nghe được nói: “Là người quen cũ của Liễu Uyển Âm. Triều Hoa, trước công chúng đừng gây chuyện, chuyện Hồng Ngọc Nô quan trọng hơn.”
Ánh mắt Tề Ngọc dừng ở bàn tay đang nắm của hai người, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ.
Đáy mắt Bách Lí Triều Hoa mơ hồ phiếm ánh sáng đỏ đậm, đó là dấu hiệu khi hắn tức giận. Sau khi Ngu Phương Linh nắm lấy tay hắn, hắn tạm dừng, cụp mắt nhìn đôi tay đang giao nhau của hai người, màu đỏ đậm trong đáy mắt từng chút rút đi.
“Nhìn này, móng heo nướng ta mua cho huynh.” Ngu Phương Linh giơ móng heo nướng còn dư lại lên trước mặt hắn, ý cười nở rộ, “Nạc mỡ đan xen, huynh nhất định sẽ thích, đi thôi.”
Màu đỏ đậm trong mắt Bách Lí Triều Hoa nhanh chóng biến mất sạch sẽ, nắm chặt tay cô, không còn để ý tới Tề Ngọc, xoay người rời đi.
Tề Ngọc ôm ngực, nằm trên mặt đất, nhìn bóng dáng hai người tay trong tay rời đi, đáy mắt lộ ra vẻ đau đớn kịch liệt.
Người dân xung quanh thấy không có gì náo nhiệt để xem, sôi nổi tản ra, trên đường lập tức trở nên trống không.
Tề Ngọc giãy giụa đứng dậy, không nhịn được nữa, lại phun ra một ngụm máu.
Một lát sau, một thiếu nữ áo lam dáng vẻ vội vàng mà chạy đến bên người Tề Ngọc, thấy sắc mặt hắn xám trắng, khóe miệng ngậm máu, chấn động: “Ca ca, là ai đã đả thương huynh?”
“Ta gặp được Liễu sư muội.” Tề Ngọc lau lau vết máu bên môi.
“Là vị tẩu tử mà ca ca đã nói?” Thiếu nữ kinh ngạc.
Chị dâu
Editor: Q
- -----oOo------