Người kính rượu nhiều, ai đến Bách Lí Triều Hoa cũng không từ chối, không bao lâu sau, trên gò má trắng nõn nổi lên một tầng hồng nhạt, trong mắt cũng như lây dính sương mù, ánh mắt trở nên mông lung.
Trong lòng Ngu Phương Linh như nghẹn phải cái gì, uống một ngụm rượu quá nhanh, bị sặc, khi cúi đầu che miệng ho khan, Bách Lí Triều Hoa thoáng nhìn qua cô, ánh mắt âm trầm.
Chờ khi cô ngẩng đầu, Bách Lí Triều Hoa đã quay đầu đi, đang nói chuyện với hàng giả kia.
Ngu Phương Linh có chú ý, cả đêm nay hắn không ăn chút gì, bao gồm cả đồ hàng giả gắp cho hắn. Chỉ uống rượu không dùng bữa như vậy, sẽ rất hại thân, quả nhiên, Bách Lí Triều Hoa xoa xoa giữa mày.
Tửu lượng của hắn vốn đã không tốt, cũng do mấy năm nay làm giáo chủ, xã giao nhiều, mới có thể uống nhiều thêm mấy chén. Hắn uống nhiều như vậy, say rượu qua đi, sẽ bị đau đầu. Tiểu Đào ngồi ở bên cạnh hắn, chỉ lo nhìn hắn, vậy mà lại không khuyên câu nào.
Trong lòng Ngu Phương Linh lo lắng, bưng đĩa dưa chuột trước mặt lên, đưa cho Minh Châu: “Minh Châu, muội bưng cái này đưa cho thất thúc của muội.”
Dưa chuột cho thêm dấm, có thể có tác dụng giải rượu.
Minh Châu bưng đĩa dưa chuột, ngơ ngác mà nhìn Ngu Phương Linh. Bách Lí Triều Hoa bên kia đột nhiên đứng dậy, uyển chuyển từ chối một người kính rượu, nhàn nhạt nói: “Bổn tọa không thắng được lực rượu, ly rượu này ngày sau lại uống cũng không muộn.”
Người nọ vốn mượn cơ hội lôi kéo làm quen, còn tưởng Bách Lí Triều Hoa làm cao, nhưng khi thấy sắc mặt Bách Lí Triều Hoa hồng nhuận, men say mông lung, lại thấy Tiểu Đào bên cạnh hắn liếc mắt đưa tình, nhịn không được cười nói: “Được được, vậy thuộc hạ chờ lần tới lại uống với giáo chủ một phen. Giờ cũng đã muộn, giáo chủ cùng phu nhân nên đi nghỉ ngơi sớm một chút, chỉ có thể cô phụ ngày tốt cảnh đẹp hôm nay.”
Bách Lí Triều Hoa rời khỏi ghế, Tiểu Đào vội vàng đuổi kịp, sóng vai rời đi cùng hắn. Bách Lí Lam thấy Bách Lí Triều Hoa đi rồi, nhanh chóng buông chén rượu trong tay xuống, đứng dậy đi theo.
Bách Lí Triều Hoa vừa đi, lá gan của mọi người cũng lớn hơn rất nhiều, yến hội cũng càng thêm náo nhiệt.
Nam tử trẻ tuổi ngồi ở phía sau Ngu Phương Linh cách đó không xa không nhịn được bát quái nói: “Nghe nói hai năm trước giáo chủ đua rượu với người ta, uống suốt mười vò mặt cũng không đổi sắc, sao tối nay lại say sớm như vậy?”
“Ngươi đúng là không hiểu gì, đây là giả vờ hiểu chưa?” Một người khác đóng quạt xếp, gõ đầu hắn, “Không nhìn thấy bên cạnh giáo chủ hôm nay còn có một vị mỹ nhân à?”
“Mỹ nhân kia chính là giáo chủ phu nhân đấy, giáo chủ tìm nàng bảy năm, hiện giờ xem như đã tìm được rồi.”
“Xa cách gặp lại càng hơn đêm tân hôn, một đêm đáng giá ngàn vàng, cũng làm khó giáo chủ còn cùng nhóm người chúng ta uống rượu nửa ngày.” Một người khác trêu đùa.
Ngu Phương Linh đột nhiên đứng dậy.
Minh Châu đang gặm đùi gà, hoảng sợ, thấy vẻ mặt cô khẽ thay đổi, mơ hồ không rõ hỏi một câu: “Tỷ tỷ, làm sao vậy?”
“Từ xưa anh hùng khó qua ải mỹ nhân, Hoa thần giáo chúng ta có thể có vị giáo chủ như này, ít nhiều cũng nhờ vị mỹ nhân kia.” Những người phía sau còn đang nói cười. Người vừa mở miệng vừa rồi rõ ràng là người ở lâu trong Hoa thần giáo, biết Bách Lí Triều Hoa có thể lấy được ngôi vị giáo chủ kiểu gì.
Những người khác nghe ông ta nói thế, tất nhiên là có nội tình, vội vàng hỏi: “Nói nhanh xem là chuyện như thế nào.”
Nói thật, đối với việc Bách Lí Triều Hoa lên làm giáo chủ Hoa thần giáo, Ngu Phương Linh cũng rất kinh ngạc. Bách Lí Triều Hoa hận Phù Loan thấu xương, thề muốn huyết tẩy Hoa thần giáo, báo thù cho Bách Lí sơn trang, Phù Loan có thể thành công mê hoặc hắn, thật sự là ngoài dự kiến của cô.
Giai thoại phong nguyệt, từ trước đến nay đều là bát quái mà mọi người thích nhất, nhóm người giang hồ thường mũi đao liếm máu này, bát quái lên cũng không thua đội paparazzi ở hiện đại chút nào. Nghe bọn họ nói chuyện, Ngu Phương Linh đối với việc mấy năm nay liên quan đến Bách Lí Triều Hoa, nghiễm nhiên không rõ lắm, hồng nhan họa thủy Đát Kỷ linh tinh, giống như thiên hạ võ lâm tương lai, tất cả chỉ nằm trong một câu nói của cô.
Một câu nói, làm loạn thiên hạ, Ngu Phương Linh tự hỏi, cô vốn không có năng lực này.
Cô ngồi nghe trong chốc lát, nghe không nổi nữa, cô đứng dậy, bất an mà rời khỏi chỗ ngồi.
Rời xa tiệc Mẫu Đơn kia, tiếng nói chuyện cười đùa cũng vậy mà theo đi xa. Ngu Phương Linh tăng nhanh bước chân, đi tới chỗ ở của Bách Lí Triều Hoa.
Trong đầu cô tất cả đều là câu “Một đêm đáng già ngàn vàng” kia.
Ngu Phương Linh đi vội vàng, xuyên qua hành lang dài, chỗ ngoặt đột nhiên không kịp phòng ngừa mà va phải một người. Hai người đều kêu lên một tiếng, lui về phía sau một bước.
Ngu Phương Linh xoa đầu, tập trung nhìn kỹ, Bách Lí Lam bị đầu cô đập vào mũi, đang che lại mũi, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy vẻ đau đớn.
Máu tươi theo khe hở ngón tay hắn chảy xuôi, có thể thấy bị đập vào không nhẹ.
“Tả hộ pháp, giáo chủ đâu rồi?” Ngu Phương Linh bắt lấy tay áo của hắn, nhanh chóng hỏi.
Bách Lí Lam bị đâm cho mắt đầy sao, mũi đau như bị người cầm chày, hung hăng mà nện. Người tên Liễu Uyển Âm này ngày thường nhìn yếu đuối mong manh, không ngờ đầu lại như một khối gạch.
Bách Lí Lam che lại cái mũi đang chảy máu, tức giận mà nói: “Ngươi hỏi cái này làm gì?”
“Tả hộ pháp, nghe nói ngài đi theo giáo chủ đã lâu, ngày giáo chủ cùng phu nhân thành hôn ngài cũng có mặt.” Ngu Phương Linh lấy lại bình tĩnh, bắt đầu đề tài.
“Đó là tất nhiên, hai người họ còn do ta chủ hôn.” Bách Lí Lam đắc ý nói, rút một tấm khăn từ trong tay áo ra, che mũi lại.
“Ngày đó hai mắt giáo chủ chưa khỏi, nói như vậy, từng thấy gương mặt thật của phu nhân cũng chỉ có mỗi Tả hộ pháp.”
Bách Lí Lam nhíu mày nói: “Ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì?”
“Ngài không cảm thấy kỳ lạ sao? Một người biến mất ở trên biển, bảy năm sau không ngờ còn có thể quay về. Giang hồ đều đang đồn, là do giáo chủ tẩu hỏa nhập ma, giết nhầm thê tử của mình.”
“Nàng rơi vào trong biển, nói không chừng là tìm được đường sống trong chỗ chết.” Ánh mắt Bách Lí Lam kỳ quái mà liếc nhìn Ngu Phương Linh.
Hàng giả bên người Bách Lí Triều Hoa kia, Bách Lí Lam có biết, chỉ là được Bách Lí Triều Hoa phân phó, việc này không được tiết lộ.
Bách Lí Lam không hiểu rõ được tâm tư của Bách Lí Triều Hoa, giờ phút này thấy Ngu Phương Linh sinh nghi, nhớ tới lời phân phó của Bách Lí Triều Hoa, không thể không làm bộ cái gì cũng không biết.
“Nàng rơi vào trong biển, được ngư dân cứu, chuyện này ta đã tra rành mạch, không hề sai.” Bách Lí Lam chém đinh chặt sắt mà nói.
Ngu Phương Linh không nói gì nữa.
Nếu đến cả Bách Lí Lam cũng không tra ra, chỉ có thể chứng tỏ Úc Cẩm Huyền đã chuẩn bị xong tất cả, hắn thay đổi khuôn mặt cho Tiểu Đào, đưa đến bên cạnh Bách Lí Triều Hoa, tất nhiên sẽ sắp đặt ổn thỏa mọi chuyện. Úc Cẩm Huyền không đủ để tạo ra sợ hãi, việc chân chính cần lo lắng, là người sai sử Tiểu Đào đổi mặt kia.
Ở sau lưng nói không chừng sẽ liên lụy đến một âm mưu to lớn. Không được, tuyệt không thể làm Tiểu Đào mang khuôn mặt của cô, tiếp tục ở lại bên cạnh Bách Lí Triều Hoa, tối nay cho dù có liều mạng vứt bỏ áo choàng, cũng phải làm Bách Lí Triều Hoa nhận rõ gương mặt thật của hàng giả.
Ngu Phương Linh dẫm lên ánh trăng, xoay người rời đi.
Bách Lí Lam đang cầm máu mũi, nhìn bóng dáng của nàng, thấp giọng nói một câu: “Không thể hiểu được.”
Ánh trăng sáng trong, rơi đầy đất. Gió xuyên qua hành lang gấp khúc, thổi vang chuông gió dưới hiên, côn trùng kêu vang cùng tiếng ếch kêu hòa vào gió, càng có vẻ đêm lạnh thanh tịch.
Nhà ở của Bách Lí Triều Hoa đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ chiếu ra hai bóng người. Hai bóng dáng kia chồng lên nhau, chiếu lên cửa sổ giấy, ở bên ngoài nhìn vào, như hai người đang ôm nhau.
Hô hấp của Ngu Phương Linh cứng lại, suýt nữa mất lý trí. Cô nện bước nhanh hơn, đi đến trước cửa, vừa muốn duỗi tay đẩy cửa, lại thấy cửa mở một khe hở, ánh đèn từ kẹt cửa lộ ra.
Động tác của cô ngừng lại, ánh mắt xuyên thấu qua kẹt cửa, nhìn vào trong phòng, sắc mặt nháy mắt trở nên trắng bệch.
Ánh nến chiếu lên rèm châu ngũ sắc, làm rèm châu rực rỡ lung linh. Trong rèm châu, Tiểu Đào đang đứng trước mặt Bách Lí Triều Hoa, một đoạn lưỡi kiếm sắc bén hoàn toàn đâm vào ngực nàng.
Trên kiếm nhiễm máu, xuyên qua người nàng, máu tươi tích táp, chảy đầy đất, nháy mắt nhuộm sũng tấm thảm đẹp đẽ quý giá.
Y phục hồng của Bách Lí Triều Hoa mạ lên một tầng ánh nến, càng đỏ như máu, nốt ruồi dưới khóe mắt lộ ra vài phần tàn khốc, ánh mắt lạnh nhạt nhìn Tiểu Đào, cổ tay hơi dùng sức, rút kiếm Linh Tê đang cắm ở ngực Tiểu Đào về.
Không có kiếm Linh Tê chống đỡ, thân thể Tiểu Đào đột nhiên lảo đảo ngã xuống đất, vướng vào rèm châu phía sau, làm rèm châu lảo đảo lắc lư, phát ra tiếng vang thanh thúy.
Ầm một tiếng, Tiểu Đào ngã xuống đất, hai mắt trừng to, chết không nhắm mắt mà nhìn xà ngang trên đỉnh đầu.
Chỉ một thoáng, máu đỏ tươi chậm rãi tràn ra, giống như mạn châu sa hoa nở ở bờ sông Vong Xuyên.
Máu tươi trên đất chiếu vào đáy mắt Bách Lí Triều Hoa, làm đôi mắt hắn cũng tựa như nhiễm màu máu, trong tàn nhẫn lộ ra một tia yêu dã tà khí.
Có vẻ là ngại tiếng rèm châu làm phiền nhiễu, Bách Lí Triều Hoa đột nhiên chém ra một đạo kiếm quang, nhất thời hạt châu lớn hạt châu bé xôn xao mà lăn đầy đất.
Cánh tay phải của Bách Lí Triều Hoa rũ xuống, kiếm Linh Tê kiếm trong tay chỉ xuống dưới, trên mũi kiếm màu trắng, vết máu không tiếng động mà chảy xuôi.
Hắn hờ hững mà nhìn Tiểu Đào trên đất, khóe môi thoáng cong, lộ ra một nụ cười quái dị đến cực điểm.
Rõ ràng là đang cười, thoạt nhìn lại như đang khóc, âm trầm, cùng với y phục hồng đang mặc, như là diễm quỷ bước qua vô số mạn châu sa hoa, từ trong địa ngục trốn về nhân gian.
Khóe môi hắn cong đến một nửa, tươi cười cương cứng trong chớp mắt, hơi nâng đôi mắt, nhìn về trước cửa.
Ngu Phương Linh chấn kinh mà thu hồi ánh mắt, xoay người bỏ đi, mới vừa đi được vài bước, chính diện đụng phải Minh Châu đang đi tới.
Cô vội vàng bế Minh Châu lên, che miệng cô bé lại, lắc mình trốn ra sau núi đá.
Đôi mắt ngập nước của Minh Châu chiếu ra dáng vẻ hoảng sợ của cô, theo động tác của cô, cũng không nhúc nhích. Ngu Phương Linh tập trung nín thở, không dám thở mạnh, giữa trán chậm rãi trượt xuống một giọt mồ hôi lạnh.
“Kẽo kẹt” một tiếng, là Bách Lí Triều Hoa đẩy cửa phòng ra. Hắn nắm kiếm Linh Tê dính máu, chậm rãi đi đến cửa, nâng đôi mắt hung ác nham hiểm, quét nhìn về phía bóng đêm mênh mang.
Ánh trăng lạnh lẽo phủ kín khắp nơi, cuối ánh trăng, là hình dáng núi xa mênh mông. Tiếng côn trùng kêu vang không dứt bên tai, chuông gió dưới hiên, phất phơ ở dưới gió đêm, không ngừng phát ra tiếng chuông thanh thúy.
Chỗ ngoặt ngoài hành lang dài, nhanh chóng đi tới một bóng người.
Bách Lí Lam xử lý xong máu mũi, đuổi theo Ngu Phương Linh, hắn muốn nhắc nhở Ngu Phương Linh, tối nay tâm trạng của Bách Lí Triều Hoa không được tốt, tốt nhất không nên đi trêu chọc hắn. Nào dự đoán được Ngu Phương Linh đi quá nhanh, dọc theo đường đi cũng chưa nhìn thấy nàng ta đâu.
Hắn ngẩng đầu lên, thấy Bách Lí Triều Hoa dẫm lên vết máu, nắm kiếm Linh Tê đứng ở cửa, vẻ mặt âm trầm như Tu La, hoảng sợ, vội vàng chạy tới bên người Bách Lí Triều Hoa, thoáng liếc nhìn vào trong phòng.
Trên đất đều là hạt châu rơi rải rác, trong vũng máu, đang nằm một nữ tử đã chết, trước ngực nàng ta có một lỗ máu, đang róc rách chảy, hiển nhiên là vừa chết không lâu.
“Giáo chủ, đã xảy ra chuyện gì?” Bách Lí Lam hỏi.
Bách Lí Triều Hoa liếc hắn, đáy mắt thoáng vẻ khả nghi.
Bách Lí Lam bị hắn nhìn chằm chằm đến nỗi sởn tóc gáy, thân thể cứng đờ.
May mà Bách Lí Triều Hoa chỉ liếc nhìn hắn một cái, liền thu hồi ánh mắt, lạnh lùng nói: “Đi xử lý thi thể.”
Nói xong câu đó, Bách Lí Triều Hoa giấu đi nghi ngờ ở đáy mắt, cắm kiếm Linh Tê về bên hông, lòng bàn chân dẫm lên vết máu, quay về nhà ở.
Editor: Q
- -----oOo------