Ngu Phương Linh với Minh Châu hai mặt nhìn nhau, Minh Châu chớp chớp mắt, nhảy xuống ghế: “Tỷ tỷ, hình như xảy ra chuyện lớn, chúng ta đi xem.”
Ngu Phương Linh cũng rất tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, mới có thể làm Bách Lí Triều Hoa cùng Bách Lí Lam lộ ra vẻ mặt như vậy.
Hai người ra khỏi viện Mẫu Đan, xe ngựa đã chuẩn bị xong, Bách Lí Triều Hoa cũng thay đổi sang bạch sam thuận tiện hành động, đang chuẩn bị lên xe ngựa.
Minh Châu chui ra từ trong lòng ngực Ngu Phương Linh, chạy vội tới trước xe ngựa, túm chặt góc áo của Bách Lí Triều Hoa: “Thất thúc, người muốn ra ngoài sao?”
“Thất thúc có việc phải làm.”
“Nhưng Minh Châu cũng muốn đi.” Minh Châu ngẩng đầu, bổ sung một câu, “Tỷ tỷ cũng muốn đi.”
Bách Lí Triều Hoa nhìn lướt qua Minh Châu, ánh mắt chuyển tới Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh sửng sốt, không dự đoán được Minh Châu sẽ tự chủ trương, yêu cầu cùng đi trước, cô chỉ chạy đến nhìn xem, cũng không có ý muốn cùng đi.
Cô cũng không quên thân phận con tin hiện tại của mình.
“Vậy thì cùng đi.” Bách Lí Triều Hoa ném ra những lời này, lên xe ngựa.
“Tỷ tỷ, tỷ tỷ, đi mau, thất thúc đồng ý cho chúng ta đi cùng.” Minh Châu vui mừng mà chạy vội tới trước mặt Ngu Phương Linh, túm lấy tay Ngu Phương Linh, lôi kéo cô cùng lên xe ngựa.
Việc có thể làm Bách Lí Triều Hoa vội như thế, tổng cộng cũng chỉ có vài chuyện lớn. Tâm tư Ngu Phương Linh xoay chuyển, chẳng lẽ là có liên quan tới Phù Loan? Nếu là như thế, vậy thì cô cũng muốn đi xem.
Nếu Bách Lí Triều Hoa cho cô đi cùng, cô cũng không có lý do gì để từ chối, đi theo Minh Châu, cùng nhau lên xe ngựa.
Xe ngựa lung lay chạy trên đường, Minh Châu tò mò hỏi: “Thất thúc, chúng ta đi nơi nào chơi?”
“Đi sẽ biết.” Bách Lí Triều Hoa khó lường mà nói một câu.
Sau nửa canh giờ, xe ngựa dừng lại trước một biệt viện lịch sự tao nhã, Bách Lí Lam xoay người xuống ngựa, đi đến trước xe ngựa, xốc màn xe, nhẹ giọng nói: “Giáo chủ, tới rồi.”
Bách Lí Triều Hoa khom người đi ra từ trong xe ngựa.
Ngu Phương Linh nắm tay Minh Châu, đi theo mà xuống.
Trước cửa biệt viện có hai hộ vệ của Hoa thần giáo canh gác, bọn họ thấy Bách Lí Triều Hoa, tiến lên khom người hành lễ: “Tham kiến giáo chủ.”
Bách Lí Lam hỏi: “Người có khỏe không?”
“Bẩm Tả hộ pháp đại nhân, trên đường gặp phục kích, may mắn vẫn chưa xảy ra chuyện lớn gì, đại phu đã tới xem, nói là tĩnh dưỡng một đoạn thời gian là có thể khỏi hẳn.” Một người hộ vệ trong đó đáp.
Bách Lí Lam chuyển hướng sang Bách Lí Triều Hoa, hơi khom người: “Giáo chủ, người đang ở bên trong.”
Bách Lí Triều Hoa để tay ra sau, nâng bước vào biệt viện.
Biệt viện không lớn, dọn dẹp rất sạch sẽ, trong viện cỏ cây xanh um, trong ngoài đều có người của Hoa thần giáo canh gác, nhóm thị vệ mỗi người đều mang dáng vẻ sẵn sàng đón quân địch, có thể nhìn ra được, người trong biệt viện rất quan trọng với Bách Lí Triều Hoa.
Ngu Phương Linh càng thêm tò mò, người được cất giấu trong biệt viện rốt cuộc là ai.
Thị vệ dẫn Bách Lí Triều Hoa đi đến nhà chính.
Cửa phòng mở ra, chỉ thấy bốn vách tường đều có màn rũ xuống, màn giấu đi ánh mặt trời, có vẻ nhà ở vô cùng u ám, theo Bách Lí Triều Hoa bước vào, ánh nắng phía sau đổ xuống mà vào, chiếu vào bên giường.
Trên giường đồng dạng cũng rũ màn gấm, màn gấm nửa mở, mơ hồ có thể nhìn thấy có một bóng người nằm ở trên giường. Trong phòng có mùi thuốc nhàn nhạt, hẳn là người trên giường bị thương.
Ngu Phương Linh nắm tay Minh Châu, đứng ở phía sau Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa liếc mắt nhìn Bách Lí Lam một cái, Bách Lí Lam đi lên trước, xốc màn gấm lên, nhìn lướt qua, sắc mặt khẽ thay đổi, gật đầu với Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa lúc này mới nâng bước đi đến trước giường.
Ngu Phương Linh thấy tò mò không thôi, lôi kéo tay Minh Châu, đi về phía trước vài bước.
Đột nhiên, một khuôn mặt quen thuộc đập vào mắt cô.
Trước mắt Ngu Phương Linh tối sầm, suýt nữa đứng không vững. Nếu không phải trên giường có người nằm, cô đứng, có khi cô sẽ cho rằng mình đang soi gương.
Bởi vì người ở trên giường có khuôn mặt giống y hệt cô.
Không phải mặt của Liễu Uyển Âm, mà là khuôn mặt chân chính của cô.
Ngu Phương Linh theo bản năng mà sờ lên mặt mình, từ trên xuống dưới, chẳng lẽ thời gian cô bị vây ở trong trò chơi này tới nay, thẩm mỹ của mọi người ở bên ngoài đã xảy ra thay đổi, giờ mặt cô cũng thành khuôn mặt phổ biến trong dây chuyền phẫu thuật thẩm mỹ, loại mặt mà một cái bảng quảng cáo nện xuống cũng có thể đập chết.
Nhận thấy Bách Lí Triều Hoa hơi nhìn lại đây, Ngu Phương Linh vội vàng sửa lại vẻ mặt, cúi đầu cụp măt, một bộ dáng chuyện không liên quan đến mình.
Nhưng Minh Châu lại tránh thoát khỏi tay Ngu Phương Linh, chạy đến cạnh giường, nhìn nữ tử trên giường, đôi mắt trừng lớn: “Thất thúc, người này Minh Châu từng thấy ở trên tranh!”
“Minh Châu, lại đây.” Ngu Phương Linh vẫy tay với Minh Châu.
Đột nhiên xuất hiện một nữ tử lớn lên giống cô như đúc, còn bị đưa tới trước mặt Bách Lí Triều Hoa, xác định vững chắc là có âm mưu. Quả dưa ngốc Bách Lí Triều Hoa này, sẽ không cho rằng đó là thật, coi hàng giả trên giường này trở thành cô chứ?
Ngu Phương Linh lo lắng mà nhìn về phía Bách Lí Triều Hoa.
Có điều cô rất nhanh đã phản ứng lại, hiện tại cô lo lắng không phải là Bách Lí Triều Hoa, mà là cái cô hàng giả ở trên giường này. Bởi vì cô nhiều lần lấy chuyện sinh tử ra trêu chọc, lấy hận ý hiện giờ Bách Lí Triều Hoa đối với cô, thấy cô, còn không trực tiếp rút kiếm Linh Tê ra chém đầu cô mới lạ.
Đáy mắt Bách Lí Triều Hoa phiếm vẻ âm lãnh, tay phải quả thực đáp lên chuôi kiếm, âm u mà nhìn nữ tử trên giường, hỏi Bách Lí Lam: “Phát hiện nàng ở đâu?”
“Ở một làng chài nhỏ.” Bách Lí Lam thấp giọng trả lời, hơi do dự, lại nói, “Theo thám tử hội báo, thôn dân trong làng chài nhỏ nhặt được nàng ở bờ biển, chắc hẳn nàng đã bị thương ở đầu, không còn nhớ rõ chuyện cũ, cho đến một tháng trước mới mơ hồ nhớ lại tên của mình, cùng với việc mình còn có một người phu quân. Người của chúng ta sau khi thu được tin tức, lập tức chạy đến nghiệm chứng, có người nhận được tin tức sớm hơn chúng ta, thiết lập mai phục ở trên đường, suýt nữa làm người tới tiếp ứng có đi mà không có về.”
“Việc này từ trước đến nay luôn kín không kẽ hở, làm sao lại để lộ tin tức sớm như vậy?” Bách Lí Triều Hoa lạnh lùng nói.
Bách Lí Lam ngẩn ra, đột nhiên ngẩng đầu: “Giáo chủ nghi ngờ bên trong chúng ta có gian tế?” Nói xong, hắn theo bản năng mà liếc nhìn Ngu Phương Linh một cái.
Ngu Phương Linh cũng không cam lòng yếu thế mà nhìn trả. Gì mà lại nghi ngờ đến trên đầu cô rồi, tuy rằng cô không phải là người của Hoa thần giáo, còn ngày ngày ở bên cạnh Bách Lí Triều Hoa, đúng là có chút ý đồ không tốt, nhưng thật sự cũng không làm nổi cái nghiệp vụ mật thám nặng đô này!
Một tiếng ưm thấp thấp đánh gãy không khí giữa Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Lam.
Ân thanh truyền đến từ trên giường, tất cả mọi người đều nhìn về phía nữ tử đang nằm trên giường, nàng kia làm như rơi vào trong bóng đè, khó khăn mở mắt, giãy giụa muốn tỉnh lại.
Nàng đang gọi tên Bách Lí Triều Hoa, giọng điệu giống y như trước kia Ngu Phương Linh từng gọi Bách Lí Triều Hoa.
Ngu Phương Linh dùng tay chống cằm, nhăn lại mày. Xem ra cái cô hàng giả này cũng rất chuyện nghiệp, là có chuẩn bị mà đến, không đơn giản.
Mặc kệ người đứng phía sau màn có mục đích gì, bọn họ ngàn tính vạn tính, lại tính sai một ly, ý muốn giết cô của Bách Lí Triều Hoa còn sâu đậm hơn cả chuyện nối lại tình xưa.
Bọn họ chỉ biết, Ngu Phương Linh là ái thê của Bách Lí Triều Hoa, mất tích ở trên biển, lại không biết, trước đó, Ngu Phương Linh đã dùng đủ loại áo choàng từ Lưu thẩm, Thanh Nhi, cho đến Tiểu Ngu, chết ở trước mắt Bách Lí Triều Hoa một lần rồi lại một lần. Mặt của cái cô hàng giả này bắt chước dù có giống ra sao, chỉ cần Bách Lí Triều Hoa cẩn thận đề ra nghi vấn, khẳng định sẽ không giấu được.
Ngu Phương Linh đánh mất ý niệm đi tố giác cái cô hàng giả này.
Vừa lúc cô có thể lợi dụng cô gái này, nhìn xem Bách Lí Triều Hoa hiện giờ mang tâm thái gì với cô.
“Triều Hoa, Triều Hoa…” Hàng giả kia giãy giụa một phen, ý thức rốt cuộc tỉnh hơn một ít, vươn một cánh tay ra từ trong màn gấm, chuẩn xác không lầm mà bắt được tay áo của Bách Lí Triều Hoa.
Tay đang nắm lấy chuôi kiếm của Bách Lí Triều Hoa, năm ngón tay cuộn lại, gân xanh bùng nổ.
Ngu Phương Linh ở dưới đáy lòng “Chậc” một tiếng, cô đoán không sai, Bách Lí Triều Hoa quả nhiên vẫn muốn một kiếm bổ cô hơn.
Chỉ là Ngu Phương Linh đợi hồi lâu, cũng không chờ được cảnh Bách Lí Triều Hoa rút kiếm Linh Tê ra, hắn chỉ lạnh nhạt mà rút tay áo của mình ra khỏi tay hàng giả, vẻ mặt âm lãnh mà quét qua Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh thoáng chốc sinh ra một loại ảo giác, người Bách Lí Triều Hoa muốn đánh chết không phải là hàng giả trước mặt này, mà là cô.
Hắn sẽ không giống Bách Lí Lam, cũng nhận định cô là mật thám, hại hàng giả đang nằm ở trên giường kia chứ! Đang lúc cả người Ngu Phương Linh đổ đầy mồ hôi lạnh, Bách Lí Triều Hoa quay đầu nói với Bách Lí Lam: “Đưa người về.”
Hàng giả này, hắn giữ lại cũng có tác dụng.
Khi hàng giả được đưa về Hoa thần giáo, người vẫn còn hôn mê, Bách Lí Triều Hoa kêu Bách Lí Lam sắp xếp nàng ở trong viện Mẫu Đan, mời y sư tốt nhất trong giáo đến xem bệnh cho nàng.
Trong lúc nhất thời, trong viện Mẫu Đan, bóng dáng đại phu nối liền không dứt.
Toàn bộ Hoa thần giáo đều đang bàn tán, phu nhân mất tích hơn bảy năm của giáo chủ đã trở lại. Chuyện này đối với Hoa thần giáo mà nói là chuyện vui, bởi vậy mấy ngày nay từ trên xuống dưới Hoa thần giáo đều tràn đầy một loại không khí vui mừng phấn khởi, náo nhiệt như là đang ăn tết.
Hàng giả bị thương rất nặng, còn đang nằm ở trên giường, nhưng ý thức cũng đã hơi tỉnh, ngẫu nhiên có thể mở miệng nói một hai câu.
Đã nhiều ngày Bách Lí Triều Hoa tới xem nàng vài lần, thời gian còn lại đều không thấy bóng dáng, nghe nói là trong nội bộ Hoa thần giáo đã xảy ra phản loạn, Bách Lí Triều Hoa mang theo người đi thân chinh, bình ổn lần phản loạn này, lúc này mới vội đến nỗi không thấy bóng đang.
Vì phòng ngừa nhóm phản loạn đánh lén vào tổng đàn Hoa thần giáo, Bách Lí Lam cố ý ở lại trông giữ Hoa thần giáo. Hôm nay, Bách Lí Lam tiễn đại phu xem bệnh cho hàng giả đi, một mình ngồi ở bậc thang, ngửa đầu ngây ngốc nhìn trời.
Ngu Phương Linh xuyên qua bóng trúc, đi đến phía sau Bách Lí Lam, vỗ nhẹ lên vai hắn, ngồi xuống bên cạnh, hỏi: “Ngẩn người làm gì thế!”
Bách Lí Lam thở dài: “Thương thế của cô nương trong phòng kia đã chuyển biến tốt đẹp, chờ giáo chủ trở về, thì có thể nhìn thấy nàng ta tung tăng nhảy nhót.”
Đáy lòng Ngu Phương Linh trầm xuống, trên mặt lại ra vẻ nhẹ nhàng: “Vậy không phải là chuyện tốt sao? Ta nghe nói, giáo chủ đã tìm nàng rất lâu.”
Rất may mắn, Bách Lí Triều Hoa không một kiếm đâm chết cái cô hàng giả kia, chuyện này đối với Ngu Phương Linh mà nói, cũng không phải là việc đáng giá để ăn mừng.
Phải biết rằng, trên đời này có rất nhiều biện pháp khủng bố để tra tấn người, như là bẻ gãy tay chân ném vào trong phòng tối, bề ngoài Bách Lí Triều Hoa bình tĩnh như thế, nói không chừng còn đang nghẹn ý đồ xấu ở trong lòng.
Không được, cô vẫn nên che chắn tốt cho áo choàng của mình, trước khi chưa chắc chắn Bách Lí Triều Hoa là an toàn, tuyệt đối không thể làm mình bị bại lộ.
Ngu Phương Linh nghĩ đến đây, không khỏi rùng mình.
“Hy vọng lần này là thật, ngàn lần đừng xảy ra chuyện xấu gì.” Bách Lí Lam lại than một tiếng.
Ngu Phương Linh kinh ngạc: “Nghe ý của ngài, người trong phòng kia rất có khả năng là giả?”
“Ta cũng không chắc chắn, bảy năm tới nay, chúng ta đã bị lừa rất nhiều lần. Ta thì không sao cả, nhưng giáo chủ ngài ấy… Chỉ sợ ngài ấy sẽ không chịu nổi đả kích.” Bách Lí Lam mặt ủ mày ê, tính trên đầu ngón tay, tính lại trong bảy năm nay, Bách Lí Triều Hoa rốt cuộc đã trải qua bao nhiêu lần hy vọng tan biến cùng dày vò thống khổ.
“Trên ngực giáo chủ có một vết sẹo, chính là do lần đó lưu lại. Người nọ nói dối mình vốn mượn xác hoàn hồn, bắt chước giống y hệt giọng điệu cử chỉ của phu nhân, giáo chủ quá mức nhớ thương, nhất thời không hề phát hiện, suýt chút nữa bị nàng ta lừa, kết quả bị đâm một dao, đại phu nói, một dao kia lại đi nhích về phía trước một chút, thần tiên khó cứu.” Bách Lí Lam căm giận nói.
Có rất nhiều người muốn giết Bách Lí Triều Hoa, Bách Lí Triều Hoa có võ công cao cường, lại là giáo chủ của một giáo, dường như không có nhược điểm, nhược điểm duy nhất chính là thê tử đã mất tích bảy năm của hắn. Đây là nhược điểm trí mạng nhất.
Khi Ngu Phương Linh nghe được chuyện Bách Lí Triều Hoa bị dâm một dao, ngực hơi đau trong chớp mắt, giống như dao nhỏ kia dường như đang đâm ở trên ngực cô vậy. Bách Lí Triều Hoa đúng là kẻ ngốc, cô đã lừa hắn nhiều lần như vậy, làm sao hắn cứ phải nhớ mãi không quên cô làm gì.
Ngu Phương Linh quyết định, trước khi Bách Lí Triều Hoa trở lại Hoa thần giáo, cô sẽ phải thăm dò rõ ràng ý đồ của hàng giả kia. Nếu nàng ta có ý bất lợi với Bách Lí Triều Hoa, sẽ âm thầm loại trừ nàng ta.
Hàng giả ở trong viện Mẫu Đan, viện Mẫu Đan là chỗ ở của Bách Lí Triều Hoa, dường như không có thủ vệ nào. Ánh trăng treo trên cao, Ngu Phương Linh nương theo bóng cây, lặng yên tới gần nơi hàng giả đang ở.
“Tỷ tỷ.” Một âm thanh nho nhỏ vang lên, làm Ngu Phương Linh dừng bước chân. Ngu Phương Linh quay đầu, Minh Châu đứng ở dưới ánh trăng, vẻ mặt tò mò mà nhìn cô, “Tỷ tỷ, tỷ đang làm gì vậy?”
“Suỵt.” Ngu Phương Linh làm một động tác im lặng, “Mau tới đây, Minh Châu.”
Minh Châu lặng yên đi đến bên cạnh cô, ngẩng đầu lên, nhìn Ngu Phương Linh: “Tỷ tỷ, tỷ tính rình coi hồ ly tinh, đúng hay không?”
Ngu Phương Linh vui vẻ: “Ai nói với muội nàng là hồ ly tinh?”
“Thất thúc.” Trong ánh mắt Minh Châu lóe ra ánh sáng ngây thơ, “Trong phòng thất thúc có một bức tranh, thất thúc nói, trên tranh vẽ hồ ly tinh, nàng lớn lên giống hồ ly tinh như đúc, nhất định là hồ ly tinh.”
Minh Châu thường thấy Bách Lí Triều Hoa ngây ngốc nhìn nữ tử trên bức họa, liền hỏi Bách Lí Triều Hoa đó là ai, Bách Lí Triều Hoa khó có khi tâm trạng tốt, không chút để ý mà trả lời cô bé một câu: Hồ ly tinh.
Là hồ ly tinh câu hồn phách khóa tâm trí của hắn.
Dường như Ngu Phương Linh có thể tưởng tượng ra dáng vẻ khi Bách Lí Triều Hoa nói những lời này, nghiến răng nghĩ, được đấy, Bách Lí Triều Hoa, huynh nghi ngờ ta là cô hồn dã quỷ, yêu tinh trong núi còn chưa tính, còn ở trước mặt tiểu bảo bối Minh Châu nói ta là hồ ly tinh!
Cô vừa không hút tinh khí của hắn, cũng không có thu hồn phách của hắn, làm sao lại là hồ ly tinh được.
Tác giả có lời muốn nói:
Bách Lí Triều Hoa: Biện pháp lấy sắc dụ người thất bại, khởi động kế hoạch B.
Editor: Q
- -----oOo------