Sau khi Ngu Phương Linh vào Hoa thần giáo, trốn đông trốn tây, chính là đề phòng việc đụng phải Bách Lí Triều Hoa, đáng tiếc, ngàn tính vạn tính, lại vẫn không tính đến, hai người sẽ gặp lại nhau ở trong hoàn cảnh xấu hổ như vậy.
Thời gian giống như bị đình trệ, quanh mình đều hóa thành hư ảnh, duy nhất công tử bạch y trước mắt này, đối lập với rừng cây mênh mang, phong thần tuấn tú, vạt áo phiêu phiêu, giống như bước ra từ bức họa.
Đôi mắt hắn thâm thúy nhìn không tới đáy, làm người không khỏi nhớ tới đêm tối thanh tịch, đáy mắt đã từng phiếm ôn nhu, hiện giờ không bao giờ gặp lại những ánh sáng nhu hòa đó nữa, có chỉ là nhạt nhẽo cùng xa cách vô tận, vào lúc nhìn cô, phủ lên một tầng khói mù.
Đây là Bách Lí Triều Hoa của bảy năm sau.
Bộ dáng của hắn không có gì thay đổi, thay đổi chỉ có khí chất của hắn. Hắn đã từng là một thanh kiếm xẻ gió phong thần phóng khoáng, hiện giờ hắn bộc lộ mũi nhọn, làm người không thể nhìn gần, so với Phù Loan trước kia còn làm người kính sợ ba phần.
Ngu Phương Linh ngồi dưới đất, quần áo ướt sũng nước, ướt nhẹp dính lên người, vệt nước chảy xuôi theo đường cong cơ thể.
Tóc cô lộn xộn, dính đầy cỏ, cứ thế mà ngẩng đầu, đối diện với Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa nhìn cô một cái, lạnh nhạt mà dời ánh mắt đi.
Bách Lí Triều Lộ mặc bộ váy áo màu xanh nhạt chậm rãi đi tới, ánh mắt đảo qua Ngu Phương Linh, cùng hai thiếu nữ sắc mặt trắng bệch khác, nhíu mày hỏi: “Sao lại thế này?”
Hai thiếu nữ kia như vừa mới tỉnh mộng, bùm một tiếng, quỳ trên mặt đất, đầu cúi xuống, thân thể không chịu khống chế mà run rẩy.
Cho dù các nàng chưa từng được gặp Bách Lí Triều Hoa, cũng nhận ra được nốt ruồi đỏ dưới khóe mắt kia của hắn, cùng với kiếm Linh Tê hắn treo bên hông.
Nghe đồn, Bách Lí Triều Hoa giết người không chớp mắt, thích nhất giết người bằng phương thức một kiếm xuyên tim, kiếm Linh Tê sắc bén kia, những năm gần đây không biết giết bao nhiêu đệ tử danh môn chính phái. Các nàng ở chỗ này gây chuyện, đụng phải Bách Lí Triều Hoa, xong đời.
Ngu Phương Linh lấy lại bình tĩnh, mặt mày buông xuống, nhỏ giọng nói: “Bẩm Hữu hộ pháp đại nhân, không phải chúng ta cố ý gây chuyện, việc này là do tiểu nữ gây ra, không hề liên quan đến hai người họ, nếu muốn trừng phạt, tiểu nữ nguyện gánh vác tất cả sai lầm.”
Trong lòng yên lặng khẩn cầu: Vào ngục tối, vào ngục tối…
Nếu như mượn cơ hội này, bị nhốt vào trong ngục, chẳng phải là đẹp cả đôi đường.
Hai thiếu nữ kia thấy cô trả lời như thế, khó có thể tin mà ngẩng đầu lên, trừng mắt liếc nhìn cô một cái, đáy mắt đều là vẻ khiếp sợ.
Các nàng đều không thể tưởng được, dưới loại tình huống này, “Liễu Uyển Âm” luôn luôn đối nghịch với các nàng, thế nhưng một mình ôm hết sai lầm lên đầu mình.
“Ngươi nói thử xem, là chuyện như thế nào?” Bách Lí Triều Lộ ý bảo thiếu nữ áo vàng.
“Ta… Ta…” Thiếu nữ áo vàng ấp úng hồi lâu, sắc mặt vô cùng khó coi, “Chúng ta chỉ đang đùa giỡn… Chúng ta mới đến, không hiểu quy củ, còn xin đại nhân khoan dung, lần tới chúng ta sẽ không dám nữa.”
Ngu Phương Linh: “…” Sao cô gái không đọc theo kịch bản đã cho sẵn cơ chứ! Lúc này, không phải nên túm hết đống bùn đen ném lên người cô sao!
Cô cũng đã chuẩn bị tốt.
Xong rồi, xem ra hành trình vào ngục tối lần này, hơn phân nửa phải ngâm nước nóng.
Bách Lí Triều Lộ thấy các nàng che chở lẫn nhau, ánh mắt khẽ nhúc nhích, quay đầu nói với Bách Lí Triều Hoa: “Giáo chủ, là chuyện cãi nhau ầm ĩ giữa mấy thiếu nữ, không phải sai lầm lớn gì.”
“Ngươi xử lý là được.” Bách Lí Triều Hoa ném xuống một câu này, xoay người rời đi.
Gió thổi qua vạt áo màu trắng của hắn, bay qua tầm mắt Ngu Phương Linh, lưu lại một bóng dáng màu trắng, chờ Ngu Phương Linh ngẩng đầu, Bách Lí Triều Hoa đã đi xa.
Bách Lí Triều Lộ nhìn bóng dáng của Bách Lí Triều Hoa.
Mới vừa rồi nàng cùng Bách Lí Triều Hoa đi qua nơi này, nghe người ta kêu cứu mạng, nàng đang muốn ra tay cứu giúp, Bách Lí Triều Hoa đã nhanh hơn nàng một bước, xẹt qua mặt nước, vớt người từ trong nước lên.
Mấy năm gần đây, tính cách của Bách Lí Triều Hoa thay đổi lớn, từ sau khi làm giáo chủ Ma giáo, càng giống như đã thay đổi thành người khác, lần này phá lệ, cư nhiên sẽ chủ động ra tay cứu một người, thật sự rất kỳ lạ.
Bách Lí Triều Lộ nhìn Ngu Phương Linh thêm vài lần, không thấy Ngu Phương Linh có chỗ nào đặc thù.
Đại khái chỉ là nhàm chán, tùy ý ra tay cứu giúp, lại hoặc là, những người này là con tin các môn phái lớn đưa tới, nếu mà chết, sẽ tạo thành phiền phức.
Bách Lí Triều Lộ nhẹ giọng nói: “Các ngươi đều đứng lên đi, ta không biết trước kia các ngươi ở nhà sẽ như thế nào, nhưng xin hãy nhớ kỹ, nơi này là Hoa thần giáo, Hoa thần giáo có quy tắc của Hoa thần giáo, không phải nơi các ngươi có thể tùy ý làm bậy.”
“Ghi nhớ lời Hữu hộ pháp đại nhân dạy bảo.” Ba người Ngu Phương Linh cùng nói.
Đợi Bách Lí Triều Lộ vừa đi, Ngu Phương Linh vắt khô tay áo, vỗ bỏ cỏ trên người, đứng dậy.
Hai thiếu nữ vừa bắt nạt cô cũng nâng nhau đứng dậy, nhìn cô một cái, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chưa nói gì, ngây ngốc mà rời đi.
Lại qua mấy ngày.
Từ sau ngày đó nhìn thấy Bách Lí Triều Hoa, hắn cũng chưa lộ mặt lần nào nữa, cục đá Ngu Phương Linh đè ở trong lòng, thoáng buông xuống một ít.
Bách Lí Triều Hoa vẫn chưa nhận ra cô.
Cũng đúng, hiện tại cô đang khoác áo choàng Liễu Uyển Âm, trừ khi Bách Lí Triều Hoa có khả năng tinh vi như thần, mới có khả năng nhận ra cô.
Nếu Bách Lí Triều Hoa không chú ý tới cô, cô sẽ tiếp tục trộm hỏi thăm nơi Phù Loan bị nhốt cùng mặt nạ Mẫu Đơn.
Phù Loan là giáo chủ tiền nhiệm, lại bị Bách Lí Triều Hoa phế bỏ võ công, những chuyện có quan hệ với Phù Loan, ở Hoa thần giáo này chính là cấm kỵ. Hoa thần giáo bị Bách Lí Triều Hoa rửa sạch vài lần, hiện giờ Hoa thần giáo, không có mấy ai biết chuyện của Phù Loan, việc này làm cho nhiệm vụ của Ngu Phương Linh tiến triển rất chậm.
Ngu Phương Linh thở dài, đi đến bên hồ ngồi xuống.
Trong hồ gieo trồng hoa sen, nuôi cá chép đỏ xinh đẹp, trung tâm hồ còn xây đình nghỉ ngơi.
Ngu Phương Linh ẩn thân hình của mình ở sau lá sen.
Thời tiết này hoa sen còn chưa nở, gió nhẹ ấm áp, cá chép trong hồ bơi lội ở trong nước, quẫy đuôi cá bơi qua bơi lại.
Nhân nơi này hiếm khi có người tới, vừa vặn hôm nay Ngu Phương Linh đã làm hết việc trong tay, tới nơi này để giết thời gian, tìm chút thanh tĩnh, thuận tiện tự hỏi, nên tiếp cận ngục tối như thế nào.
Ngu Phương Linh ngồi xuống không bao lâu, từ trong tầng tầng lớp lớp lá sen trông thấy, một tiểu cô nương mặc váy lăng la tơ lụa, một bên lén lút mà quay đầu lại nhìn xung quanh, một bên chạy tới bên này.
Tiểu cô nương ước chừng sáu bảy tuổi, khuôn mặt nhỏ tròn tròn, làn da trắng xinh, mặt mày có vài phần giống Bách Lí Triều Hoa.
Trong đầu Ngu Phương Linh thoáng chốc hiện lên một ý niệm quỷ dị: Tiểu cô nương này không phải là con gái của Bách Lí Triều Hoa chứ?
Rất nhanh cô đã đánh mất ý niệm này. Không có khả năng! Từ tin tức cô nghe được mà xem, bảy năm nay Bách Lí Triều Hoa chẳng những không cưới, bên người đến một người phụ nữ vờn quanh cũng không có, chẳng lẽ còn có thể từ cục đá nhảy ra một nữ nhi.
Tiểu cô nương này nếu sinh ra có vài phần tương tự Bách Lí Triều Hoa, rất có khả năng là con gái của Bách Lí Triều Ca.
Bách Lí Triều Ca với Bách Lí Triều Hoa cũng không phải huynh đệ ruột, nhưng mẫu thân hai người lại có tướng mạo tương tự, hai người lại từng người kế thừa đặc điểm tướng mạo của mẫu thân, không phải huynh đệ, càng giống huynh đệ. Nữ nhi của Bách Lí Triều Ca, khuôn mặt có bóng dáng của Bách Lí Triều Hoa, cũng không kỳ lạ.
Chuyện Bách Lí Triều Ca thành thân với Đường Tinh Dao, coi như là một chuyện lớn trên giang hồ, Liễu Uyển Âm cũng biết được một chút. Ngu Phương Linh từ trong trí nhớ của Liễu Uyển Âm được biết, ước chừng là sau khi cô “Chết” được nửa năm, Bách Lí Triều Ca liền ở bên Đường Tinh Dao.
Sau khi đạt thành hợp tác với Độc Vương Cốc, Bách Lí Triều Ca cùng Đường Tinh Dao về Đường Môn tổ chức hôn lễ lớn, mở tiệc chiêu đãi bạn bè thân thích bốn phương tám hướng.
Đường Môn tinh thông ám khí cùng chế độc, buổi hôn lễ này có gia chủ của Đường Môn cùng một nhóm đệ tử tinh anh của Đường gia trông giữ, suôn sẻ bày tiệc ba ngày ba đêm, trong lúc đó cũng không có người trong Ma giáo tới quấy rối.
Hôn lễ của Bách Lí Triều Ca cùng Đường Tinh Dao qua đi, chính là đại hội diệt ma. Đại chiến diệt ma vừa mới mở màn, Đường Tinh Dao liền truyền ra tin tức có thai, tin tức này làm phấn chấn nhân tâm người Bách Lí thị, đại chiến diệt ma lần đầu tiên nghênh đón đại thắng.
Cứ thế mà tính, nữ nhi của Bách Lí Triều Ca cùng Đường Tinh Dao, năm nay hẳn cũng phải sáu tuổi.
Không biết làm sao, Ngu Phương Linh đột nhiên nhớ tới, đêm đó thành thân, Bách Lí Triều Hoa từng chống bên tai cô, nhẹ giọng khẩn cầu cô sinh con cho hắn, không khỏi theo bản năng mà sờ lên bụng của mình, nếu cô thật sự có con với Bách Lí Triều Hoa, hiện giờ cũng phải lớn bằng tiểu cô nương này.
Ngày đó Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa ở bên nhau, một phương diện là do Bách Lí Triều Hoa từng bước ép sát, bất động uy hiếp muốn giết chết cô; về phương diện khác, là bởi vì cô hoàn thành nhiệm vụ, tất cả số liệu ở nơi này đều sẽ đổi mới, một lần nữa quay về . Lúc này mới mặc kệ mình rơi vào trong ôn nhu của Bách Lí Triều Hoa.
Đáng tiếc ngàn tính vạn tính, vẫn làm sai một nước cờ.
Nếu như lần này thừa nhận thân phận của mình với Bách Lí Triều Hoa, đợi đến ngày cô rời đi, Bách Lí Triều Hoa lại phải chịu thêm một lần đau đớn khi mất đi cô. Nghĩ đến đây, Ngu Phương Linh thu hồi thương tiếc có với Bách Lí Triều Hoa, quyết định hóa cứng lòng mình.
Cùng với việc làm hắn một lần lại một lần thừa nhận đau đớn khi mất đi cô, không bằng cắt đứt sạch sẽ, có lẽ thời gian qua lâu, hắn cũng sẽ dần dần quên cô.
Ngu Phương Linh đuổi hết ý niệm thượng vàng hạ cám ra khỏi óc, ánh mắt lại lần nữa dừng ở trên người tiểu cô nương kia.
Tiểu cô nương lén lút đi đến bên hồ, dò đầu ra, nhìn trái ngó phải, trên mặt có vẻ do dự, thấy trái phải không có ai, một tay cô bé xách làn váy, một tay cầm lấy một cành trúc, vươn một chân đạp lên nước, dường như muốn dùng cành trúc vớt gì đó.
Rêu xanh ven hồ mọc lan tràn, nếu không cẩn thận, thì sẽ trượt ngã vào trong nước. Tiểu cô nương tròn vo, mới vừa xuống nước, thân thể đã quơ quơ, mắt thấy sẽ phải rơi xuống nước.
Ngu Phương Linh căng thẳng, nhanh chóng đứng dậy chạy vội tới phía sau tiểu cô nương, trước khi tiểu cô nương ngã xuống, vươn cánh tay dài, vớt cô bé lên.
Tiểu cô nương sợ tới mức sắc mặt trở nên trắng bệch, nắm chặt cánh tay của cô.
Ngu Phương Linh ôm cô bé, đi về bên bờ, đặt trên một mỏm đá xanh, ngồi xổm trước mặt cô bé, vén sợi tóc bên mái ra sau tai, dịu giọng nói: “Tiểu cô nương, nói tỷ nghe, vừa rồi muội ở bên hồ làm gì?”
Tiểu cô nương chưa kịp hoàn hồn, ngón tay vẫn còn nắm chặt tay áo của cô, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
Cô bé ngẩng đầu lên, khuôn mặt nhỏ trắng nõn tràn đầy vẻ tủi thân, mặc dù vô cùng tủi thân, sợ hãi cực điểm, thì cô bé cũng chỉ nhấp môi, nỗ lực không làm nước mắt rơi xuống.
Ngu Phương Linh biết cô bé đang sợ hãi, sờ sờ đầu cô bé, giọng nói dịu dàng đến nỗi có thể vắt ra nước: “Ngoan nào, đừng sợ, không có việc gì.”
Bộ dáng tiểu cô nương cau mày, cùng bộ dáng lúc trước Bách Lí Triều Hoa cau mày, có vài phần tương tự. Ngu Phương Linh không đành lòng, ôm cô bé vào trong ngực, nhẹ giọng nói: “Muội muốn xuống nước, có phải có thứ gì rơi vào trong nước hay không?”
Tiểu cô nương hơi do dự, dường như đã xác nhận Ngu Phương Linh không phải người xấu, nhẹ gật đầu: “Tỷ tỷ, khóa trường mệnh của muội rơi vào trong nước.”
“Khóa trường mệnh rơi vào trong nước, vì sao không tìm người tới vớt, ngược lại muốn tự mình xuống nước?” Ngu Phương Linh cúi đầu, xoa nhẹ thịt mềm trên gương mặt tiểu cô nương, “Muội có biết hồ nước rất sâu, ngã xuống sẽ chết đuối hay không.”
“Không thể tìm người khác, nếu để thất thúc biết, thất thúc sẽ không vui.” Hàng mi dài của tiểu cô nương run rẩy, đáy mắt lộ ra vài phần chột dạ cùng quẫn bách.
Ngu Phương Linh rất nhanh đã phản ứng lại, cô đoán không sai, tiểu cô nương này quả thật là nữ nhi của Bách Lí Triều Ca cùng Đường Tinh Dao, “Thất thúc” trong miệng cô bé chính là Bách Lí Triều Hoa.
“Khóa trường mệnh rơi vào trong nước, thất thúc của muội tại sao sẽ không vui?” Ngu Phương Linh bất đắc dĩ. Bách Lí Triều Hoa rốt cuộc phải hung dữ bao nhiêu, mới có thể làm đáy lòng tiểu cô nương sinh ra sự sợ hãi, đồ vật mất không dám nói, chỉ dám một mình chạy tới vớt.
“Khóa trường mệnh là thất thúc đưa, thúc ấy đã nói, không được làm mất.” Đầu tiểu cô nương cúi càng thấp, giọng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu, “Thất thúc rất dữ.”
Ngu Phương Linh bật cười. Giang hồ nói đồn Bách Lí Triều Hoa tàn bạo thị huyết, danh xưng của chủ nhân kiếm Linh Tê, làm người nghe tiếng sợ vỡ mật, nếu có trẻ con nhà ai không nghe lời, người lớn sẽ lấy tên của Bách Lí Triều Hoa ra để dọa, hóa ra cũng không phải tin đồn vô căn cứ.
“Tiểu cô nương, muội tên là gì?”
Tiểu cô nương ngẩng đầu lên, ngượng ngùng mà nhìn Ngu Phương Linh một cái: “Muội tên Minh Châu.”
Từ xưa đến nay đã có hòn ngọc quý trên tay, hai chữ Minh Châu, đủ để nhìn ra được, yêu thương của cha mẹ dành cho cô bé.
“Được rồi, tiểu bảo bối Minh Châu, muội ngoan, tỷ tỷ xuống nước vớt khóa trường mệnh giúp muội, muội thay tỷ tỷ trông chừng, việc này muội biết tỷ biết, chờ tỷ tỷ trộm vớt khóa trường mệnh từ đáy hồ lên, như vậy thất thúc của muội sẽ không biết muội làm mất khóa trường mệnh.”
Ngu Phương Linh cảm thấy trẻ con đều là đại ma vương, ngoại trừ ngoan ngoãn đáng yêu. Cô bé tên Minh Châu này ngoan ngoãn hiểu chuyện, giữa mày lại có vài phần giống Bách Lí Triều Hoa, thật sự rất khó không sinh ra hảo cảm. Dù sao cô cũng biết bơi, xuống nước, vớt khóa trường mệnh không phải vấn đề.
Đáy mắt Minh Châu lộ ra vẻ vui mừng: “Tỷ tỷ, tỷ thật sự có thể giúp muội vớt khóa trường mệnh?”
“Đương nhiên rồi.” Ngu Phương Linh vỗ ngực, “Tỷ tỷ đã từng là quán quân bơi lội.”
À, hơi thổi phồng rồi.
Cô học bơi lội là vì đi đóng phim, có một số suất diễn yêu cầu xuống nước, đối với diễn viên mà nói, nếu không biết bơi sẽ vô cùng nguy hiểm. Đương nhiên cũng có thể dùng thế thân, có điều chuyện đó cực kỳ làm tụt hảo cảm.
Ngu Phương Linh đứng dậy, cởi áo ngoài ra, tháo trang sức trên tóc xuống, hít sâu một hơi, đi đến bên hồ.
Khóa trường mệnh là treo ở trên cổ tiểu cô nương, có lẽ là khi cô bé chơi đùa ở bên hồ làm rơi xuống, hẳn sẽ không khó tìm. Ngu Phương Linh ngừng ở chỗ vừa rồi Minh Châu xuống nước, nhìn ao hồ, đi vào trong nước.
Minh Châu khẩn trương mà đứng ở bên bờ, nhìn Ngu Phương Linh ở trong nước.
Đầu tiên Ngu Phương Linh vớt hai lần ở chỗ gẫn, vẫn chưa tìm được khóa trường mệnh, xem ra có khả năng là khóa trường mệnh trôi vào chỗ sâu trong hồ nước rồi.
Thế lại khá phiền phức, cần cả người cô chìm vào trong hồ nước vớt.
Cô nghẹn lại một hơi, chìm vào trong nước, nước trong hồ từ bốn phương tám hướng vọt tới, từng chút nuốt chìm thân hình của cô.
Minh Châu không chớp mắt mà nhìn chằm chằm mặt hồ, chờ mong có thể tìm được tung tích của Ngu Phương Linh.
Gió nhẹ phất qua mặt hồ, ngẫu nhiên nổi lên một gợn sóng. Minh Châu há miệng kêu: “Tỷ tỷ! Tỷ tỷ! Tỷ còn ở đó không?”
Dưới nước cũng không có động tĩnh.
Minh Châu mím môi, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.
Cô bé còn nhỏ tuổi, không hiểu được nhiều lắm, nhưng sống hay chết vẫn biết được, vợ chồng Bách Lí Triều Ca không thường ở bên cạnh cô bé, dạy dỗ cô bé là Bách Lí Triều Hoa, cô bé đối với thất thúc này luôn luôn kính rồi lại sợ.
“Tỷ tỷ!” Lại gọi mấy tiếng, nhưng không có bất luận câu trả lời gì.
Minh Châu thay đổi sắc mặt, dậm chân, cũng bất chấp kính sợ với thất thúc, xoay người chạy, trong miệng vừa khóc vừa hô: “Thất thúc, cứu mạng! Thất thúc, mau tới cứu mạng…”
Minh Châu khóc lóc chạy xa, Ngu Phương Linh ở dưới nước nghẹn một hơi, rốt cuộc ở tìm được khóa trường mệnh của Minh Châu ở trong khe đá. Cô nắm khóa trường mệnh ở trong tay, hai chân đạp gợn nước, bơi về bên bờ.
“Ào” một tiếng, bọt nước văng khắp nơi, Ngu Phương Linh chui ra từ trong nước, trong tay giơ khóa trường mệnh, vui vẻ mà hô: “Tiểu bảo bối Minh Châu, khóa trường mệnh của muội ta…”
Giọng nói đột nhiên im bặt.
Minh Châu khóc đến nỗi trên mặt toàn là nước mắt, túm Bách Lí Triều Hoa, nghiêng ngả lảo đảo chạy như điên đến bên bờ: “Chính là nơi này, thất thúc, tỷ tỷ sắp chết đuối.”
Ngu Phương Linh ngẩng đầu lên, không hề phòng bị mà đụng phải ánh mắt của Bách Lí Triều Hoa, mắt to trừng mắt nhỏ với Bách Lí Triều Hoa, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, nhất thời không nói gì.
Tác giả có lời muốn nói:
Hu hu hu, các bạn xấu xa quá mà, ngày hôm qua còn gọi người ta là tiểu bảo bối Triều Hoa, hôm nay đã biến thành lão bảo bối Triều Hoa (che mặt)
Về thân phận của Triều Hoa:
Hắn không phải tổng tài hay con trai của tổng tài gì cả, hắn thật sự chỉ là người trong sách.
Tác giả: Tần Linh Thư
Editor: Qing
- -----oOo------