Sóng biển đập vào đá ngầm, hóa thành bọt sóng, mạnh mẽ rút về mặt biển rộng lớn. Trước bến tàu bỏ neo một chiếc thuyền lớn, là con thuyền sắp ra biển của Hoa thần giáo.
Gió biển nghênh diện quật tới, mang đến mùi cá tanh trong biển, Đinh Đương cúi đầu, đỡ Bách Lí Triều Hoa, chậm rãi đi tới con thuyền, nhìn con thuyền gần ngay trước mắt, trong lòng hắn khó nén kích động.
Đường Tinh Dao là cao thủ dịch dung, nàng nói muốn giúp Bách Lí Triều Hoa, chính là dịch dung cho Bách Lí Triều Hoa, âm thầm thông qua chuẩn bị, làm ba người trốn vào thuyền lớn của Hoa thần giáo.
Hoa thần giáo ở bản địa cũng có thế lực, tất cả công việc ra biển, đều giao cho bang phái Thiên Long Bang phụ thuộc vào Hoa thần giáo xử lý, con thuyền sắp chịu tải trăm người, triệu tập đệ tử của Hoa thần giáo đến từ khắp nơi.
Mấy năm gần đây, thế lực của Hoa thần giáo dần dần lớn mạnh, có một số người sau khi gia nhập Hoa thần giáo, cả đời cũng chưa từng được thấy mặt giáo chủ lần nào, lần này Phù Loan ra biển hiển nhiên là cơ hội tốt để bọn họ nịnh bợ giáo chủ, đả thông quan hệ, thuận lợi tiến vào chiếc thuyền này, đã thành một hồi đánh cờ của các thế lực khắp nơi.
Bọn họ đều muốn tiếp cận giáo chủ, phòng bếp núc ngược lại không người hỏi thăm, Đường Tinh Dao tùy tiện bỏ chút tiền, lại chuẩn bị một chút, liền đưa Bách Lí Triều Hoa tới cái nơi không ai muốn làm này.
Mắt của Bách Lí Triều Hoa không thuận tiện, Đường Tinh Dao đơn giản dịch dung hắn thành một lão già hai mắt mù, còn mình cùng Đinh Đương chia nhau làm cháu trai cháu gái của hắn, người một nhà ngày thường sống ở ven biển, lần này đi theo thuyền lớn ra biển, cũng là ham chút tiền công.
Đinh Đương đỡ cánh tay Bách Lí Triều Hoa, nhìn hắn một cái.
Bách Lí Triều Hoa mặc một chiếc áo cũ vá khắp nơi, cả người lam lũ, run rẩy mà đi ở bên cạnh hắn, làn da hắn như vỏ cây già khô quắt, đôi mắt vẩn đục, lưng còng giống như cõng một ngọn núi. Nếu không phải Đinh Đương hiểu tận gốc rễ về hắn, suýt chút nữa không nhận ra đây là công tử phong độ nhẹ nhàng nhà hắn.
Khuôn mặt của Đường Tinh Dao cùng Đinh Đương cũng thay đổi, một đứa đen, một đứa khờ, đúng vẻ không phải người một nhà sẽ không vào chung cửa.
Ba người đi đến trước bến tàu, thị vệ ngăn bọn họ lại, Đường Tinh Dao lộ ra vẻ tươi cười ngốc nghếch.
“Cười ngây ngô cái gì, giấy thông hành!” Thị vệ không kiên nhẫn mà gào lên một câu.
Đường Tinh Dao lúc này mới bừng tỉnh, móc từ cổ tay áo ra một tấm sổ con, đưa cho thị vệ. Thị vệ mở sổ nhìn thoáng qua con dấu bên trên, vẫy vẫy tay với bọn họ: “Đi đi đi, đừng lề mề.”
Bách Lí Triều Hoa nắm tay che lại khóe miệng, thấp giọng ho khan.
“Ông ơi, đi chậm một chút, cẩn thận dưới chân.” Đường Tinh Dao nói.
Ba người đi được vài bước, một bóng người bỗng dưng che ở trước mặt bọn họ, bước chân Đường Tinh Dao ngừng lại, ngẩng đầu lên, chỉ thấy người ngăn lại bọn họ là một nam tử áo xám, nam tử ước chừng hai mươi mấy tuổi, khuôn mặt rất bình thường, là dáng vẻ nhìn qua là quên.
“Vị đại nhân này…” Trong lòng Đường Tinh Dao hơi lộp bộp, lo sợ bất an mà nhìn nam tử.
Nam tử có khuôn mặt bình thường, duy độc lại có một đôi mắt cực kỳ đặc sắc, bị cặp mắt kia nhìn chằm chằm, cả người có loại cảm giác không rét mà run.
Đừng nói Đường Tinh Dao, đến cả Bách Lí Triều Hoa là người mù cũng cảm giác thấy không khí không bình thường, hắn cúi đầu, bất động thanh sắc mà chuẩn bị phòng ngự.
Cũng may nam tử chỉ liếc nhìn bọn họ một cái, liền tránh ra.
Đường Tinh Dao thở phào một hơi, đưa mắt ra hiệu cho Đinh Đương, hai người nhanh chóng đỡ Bách Lí Triều Hoa lên thuyền.
“Khương đại nhân, ngài vừa rồi ngăn lại ba người kia, là có vấn đề gì sao?” Thị vệ bên kia chú ý tới động tĩnh bên này, không khỏi hỏi một câu.
“Không có vấn đề gì.” Nam tử bị gọi là “Khương đại nhân” nhàn nhạt nói.
Nhóm Bách Lí Triều Hoa cùng Đường Tinh Dao lên thuyền không bao lâu, hai chiếc xe ngựa cùng một đội hộ vệ nhanh chóng chạy đến bến tàu, một chiếc xe ngựa phía trước chở Phù Loan, chiếc sau ngồi Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Lộ, phía sau xe ngựa đi theo hộ vệ là Phù Loan mang ra từ trong giáo.
Đoàn người mênh mông cuồn cuộn lên thuyền, thuyền lớn giương buồm xuất phát, thân thuyền dưới sóng gió thúc đẩy, chạy ra biển.
Phòng bếp núc là nơi nấu cơm nhóm lửa, nhóm lửa nấu cơm ở trên thuyền phải có yêu cầu cực cao, chỉ có ở lúc gió êm sóng lặng mới có thể nấu cơm, nếu như gặp bão táp, thì phải tắt lửa, để tránh hoả hoạn.
Thừa dịp gió êm sóng lặng, Đường Tinh Dao đánh lửa, hấp một lồng điểm tâm, Đinh Đương nhìn líu lưỡi, đáy lòng bội phục: “Không thể ngờ rằng Đường đại tiểu thư ngươi không chỉ biết dịch dung, còn biết nấu cơm.”
Là hắn trước kia coi khinh Đường Tinh Dao, cho rằng nàng cũng chỉ biết gây rối vô cớ, hoa si đi theo phía sau Bách Lí Triều Hoa.
Đường Tinh Dao trợn mắt nhìn hắn: “Ta còn biết chế độc, nếu như ngày nào đó ngươi đắc tội với ta, cẩn thận ta độc chết ngươi.”
“Ngươi biết hạ độc như thế, sao không đi độc chết Phù Loan?” Đinh Đương khoanh tay, dựa vào bên khung cửa, vừa nói chuyện phiếm với Đường Tinh Dao vừa trông chừng.
Bách Lí Triều Hoa ngồi ở một bên, dùng khăn chà lau kiếm Linh Tê của hắn, kiếm Linh Tê được mang theo bên người vào đây, may mà trên đường không có ai soát người. Mắt mù như Bách Lí Triều Hoa nếu mất đi kiếm Linh Tê, sẽ giống như chim ưng mất móng vuốt, hắn cần thiết phải nắm chặt kiếm Linh Tê ở trong tay.
“Làm sao ngươi biết ta sẽ không hạ độc.” Đường Tinh Dao dùng mâm đựng điểm tâm, gỡ xuống hoa tai treo ở vành tai, ngón cái cùng ngón trỏ dùng sức chà xát, viên trân chân trên hoa tai kia nháy mắt hóa thành bột phấn, bị nàng rắc lên điểm tâm.
Nàng rải bột phấn đều đều, cho đến khi không nhìn ra bất kỳ dị thường nào, đắc ý dào dạt mà lấy khay gỗ ra, đặt đĩa điểm tâm lên đó: “Ngươi trông chừng công tử nhà ngươi, ta đi đưa điểm tâm.”
Đinh Đương khiếp sợ mà nhìn Đường Tinh Dao, không hổ là xuất thân từ Đường Môn, cả người ở đâu cũng có độc, khó lòng phòng bị, còn may nữ nhân này không phải kẻ địch của công tử nhà bọn họ.
Đường Tinh Dao nâng khay, cúi đầu đi tới phòng của Phù Loan, Phù Loan là giáo chủ, tất nhiên sẽ ở chỗ tốt nhất. Thuốc này của nàng không màu không vị, Phù Loan không biết độc tính, nhất định không nếm ra. Còn đang đắc ý, một bóng người đã chắn trước mặt nàng.
Đường Tinh Dao ngẩng đầu, nhìn về phía người nọ, trong lòng không khỏi cả kinh.
Lại là hắn!
Nam tử áo xám lúc trước ngăn bọn họ lại!
“Đây là gì?” Nam tử áo xám nhìn thoáng qua điểm tâm trong tay nàng, giọng nói ngoài ý muốn lại có chút dễ nghe.
“Hồi bẩm đại nhân, là điểm tâm làm cho giáo chủ.” Đường Tinh Dao cúi đầu.
Nam tử áo xám nâng tay, lấy đi một miếng mứt táo trên đĩa, đặt ở trước mắt cẩn thận nhìn.
Tim Đường Tinh Dao cơ hồ vọt tới cổ họng, khẩn trương mà nói: “Đại nhân, nếu như ngài thích, ta lại làm thêm một đĩa đưa tới cho ngài.”
Đường Tinh Dao không biết thân phận của nam tử áo xám, chỉ biết thân phận địa vị của hắn rất cao, là nhân vật không dễ trêu chọc.
“Điểm tâm này không sạch sẽ, làm lại một phần sạch sẽ đưa cho giáo chủ.” Nam tử áo xám thả mứt táo lại về đĩa, bưng đĩa lên, vung tay, cả đĩa mứt táo đều bị hắn hất vào trong biển.
Đường Tinh Dao mở to hai mắt nhìn, vừa kinh vừa sợ mà nhìn hắn: “Đại nhân…”
“Nơi càng nhìn như là gió êm sóng lặng, sẽ càng cất giấu mạch nước ngầm mãnh liệt, phía dưới mặt biển bình tĩnh này rốt cuộc có bao nhiêu nguy hiểm, không phải một tiểu cô nương mắt thường như ngươi có thể thấy, nếu như thông minh, thì không cần trộn lẫn vào, làm tốt bổn phận của mình là được.” Nam tử áo xám thả lại đĩa không về khay trong tay Đường Tinh Dao.
Đường Tinh Dao:!!!
Nam tử áo xám nói xong câu đó liền rời đi, nàng nâng khay, thất hồn lạc phách mà trở lại phòng bếp.
Nam tử áo xám kia là đang nhắc nhở nàng, đến hắn cũng có thể nhìn ra trong điểm tâm có vấn đề, nếu đưa đến chỗ Phù Loan, nàng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng vì sao hắn muốn giúp nàng?
Đinh Đương vội vàng chào đón, chờ mong hỏi: “Thế nào? Điểm tâm đưa đi chưa?”
Đường Tinh Dao thất thần mà lắc đầu: “Đinh Đương, có lẽ chúng ta đã xem nhẹ Phù Loan. Đúng rồi, công tử nhà ngươi đâu?”
“Công tử nhà chúng ta không phải ở đằng kia…” Đinh Đương xoay người chỉ vào nơi Bách Lí Triều Hoa mới vừa rồi vẫn ngồi, tiếng nói đột nhiên im bặt, Bách Lí Triều Hoa tính cả kiếm Linh Tê bảo bối của hắn đều không biết tung tích.
Biển rộng mênh mang, trời đất bát ngát, thuyền lớn đã ở trên biển đi một ngày dài, Ngu Phương Linh mở giao diện hệ thống ra, thời gian nhiệm vụ hiện lên chỉ còn lại hai giờ cuối cùng.
Thành bại chỉ một cử động tại đây.
Trước khi xuất phát, Ngu Phương Linh yêu cầu Phù Loan đưa thú Ngũ Độc theo, thú Ngũ Độc là lợi thế của Phù Loan, hắn hơi suy tư, liền đồng ý với thỉnh cầu của cô.
Có thú Ngũ Độc ở đây, cô mới có thể thuận lợi thực thi kế hoạch của mình.
Ngu Phương Linh tính toán thời gian, đi tới phòng của Phù Loan, ngoài cửa phòng có một thị vệ canh giữ, Ngu Phương Linh thấp giọng thuyết minh ý đồ mình đến với hắn.
Thị vệ biết là cô, gật đầu, bảo cô chờ một lát.
Bên hông Ngu Phương Linh cắm một thanh đoản đao, là cô cố ý mang tới, cô đặt tay ở trên chuôi đao, không tự giác mà nắm chặt vài phần.
Một lát sau, thị vệ ra khỏi phòng, thi lễ với cô: “Ngu cô nương, giáo chủ mời ngài vào.”
Ngu Phương Linh buông đoản đao, thở phào một hơi, vào phòng của Phù Loan. Ra ngoài dự kiến của cô, trong phòng ngoại trừ Phù Loan, còn có một người.
Đó là một nam tử áo xám, tuổi ước chừng hai mươi mấy, ngũ quan thật sự rất bình thường, nhưng cặp mắt kia lại vô cùng xuất chúng. Hắn ngồi đối diện Phù Loan, đang cùng Phù Loan chơi cờ.
Phù Loan hôm nay mặc một kiện áo gấm màu nguyệt bạch, chỗ vạt áo theo thường lệ thêu Mẫu Đơn tinh xảo, trên mặt đeo mặt nạ, không nhìn ra biểu tình, duy độc khóe miệng ngậm một tia cười lạnh.
Nam tử áo xám kia bình tĩnh tự nhiên, cầm một quân cờ đen, thả ở trên bàn cờ, chỉ một thoáng đã ăn luôn một tảng cờ lớn của Phù Loan.
Ngu Phương Linh đi tới một bên, không lên tiếng mà đứng, lặng lẽ đánh giá nam tử áo xám.
Có thể đánh cờ cùng Phù Loan, địa vị tất nhiên không thể khinh thường, có thể có một đôi mắt xuất chúng như vậy, nói vậy cũng không phải là nhân vật nhỏ gì. Ngu Phương Linh nhanh chóng tìm tòi ở trong đầu về nhân vật công lược trong trò chơi, rất nhanh, chỗ sâu trong đầu trồi lên một cái tên —— Bách Lí Triều Ca.
Bách Lí Triều Ca là nam phụ đầu tiên của《 Du mộng giang hồ 》, cũng là nhân vật người chơi cần công lược, lên sân khấu muộn hơn so với các nhân vật khác.
Trong trò chơi tóm tắt từng đề cập, hắn là nhị ca của Bách Lí Triều Hoa, nhị công tử của Bách Lí sơn trang, nhưng lại không có quan hệ huyết thống với Bách Lí Triều Hoa, tuy hắn mang họ Bách Lí gia, thân phận chân chính lại là con trai của tình nhân cũ cùng kẻ thù của trang chủ Bách Lí Vô Phong.
Bách Lí Vô Phong từng có một đoạn tình cảm chân thành, nàng kia là sư muội của hắn, tên Tần Tình, hai người từ nhỏ là thanh mai trúc mã cùng nhau lớn lên, người Bách Lí sơn trang đều cho rằng bọn họ là một đôi, Bách Lí Vô Phong cũng cho rằng như thế.
Tần Tình từ nhỏ chỉ coi Bách Lí Vô Phong như ca ca, sau lại còn yêu kẻ thù của Bách Lí Vô Phong là Khương Xuyên, sinh hạ một đứa con.
Bách Lí Vô Phong thương tâm rất nhiều, đành phải buông tay, vợ chồng Khương Xuyên Tần Tình sinh hạ đứa bé kia không bao lâu, cả hai gặp phải biến cố bỏ mình, giang hồ đều đang đồn là Bách Lí Vô Phong hạ độc thủ, chân tướng như thế nào, đã không thể nào khảo sát.
Lại không có người biết, Bách Lí Vô Phong đưa đứa con của Tần Tình về Bách Lí sơn trang nuôi nấng, đặt tên là Bách Lí Triều Ca.
Bách Lí Vô Phong trước sau không thể quên Tần Tình, lần lượt sủng hạnh nữ tử có khuôn mặt tương tự Tần Tình, trong đó mẫu thân của Bách Lí Triều Hoa có khuôn mặt tương tự Tần Tình nhất.
Chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh, nàng kia sau khi sinh Bách Lí Triều Hoa đã khó sinh bỏ mình, liên quan tới làm Bách Lí Vô Phong cũng sinh ra vài phần ghét bỏ Bách Lí Triều Hoa, ném hắn ở biệt viện, chỉ phái một lão ma ma tới chăm sóc.
Bách Lí Triều Ca có tám phần tương tự với mẫu thân Tần Tình của hắn, khuôn mặt của Bách Lí Triều Hoa cũng có vài phần tương tự với mẫu thân của mình, lại nói tiếp, tướng mạo của bảy đứa trẻ ở Bách Lí sơn trang có đứa giống mẹ, có đứa giống cha, nhưng lại chỉ có hai huynh đệ Bách Lí Triều Ca cùng Bách Lí Triều Hoa không có quan hệ huyết thống lớn lên lại có hai phần giống nhau.
Bách Lí Vô Phong cũng không giấu diếm thân thế của Bách Lí Triều Ca, năm Bách Lí Triều Ca mười bảy tuổi, rời khỏi Bách Lí sơn trang không từ mà biệt, từ nay về sau cũng chưa trở lại Bách Lí sơn trang.
Không ai biết hắn đi nơi nào, từ tóm tắt cuộc đời nhân vật, Ngu Phương Linh biết, hắn là mượn tên phụ thân “Khương Xuyên” của hắn du lịch giang hồ.
Hắn tốn thời gian ba năm, học được thuật dịch dung từ một cao thủ dịch dung, sau khi xuất sư, hắn lợi dụng thuật dịch dung, trà trộn vào Hoa thần giáo, từ tầng dưới chót đi lên, đi từng bước một cho tới vị trí bây giờ.
Bách Lí Triều Ca vẫn luôn hoài nghi là Bách Lí Vô Phong giết phụ thân Khương Xuyên của hắn, kế hoạch Phù Loan diệt Bách Lí sơn trang, có một nửa là do hắn cung cấp, cố tình dã tâm của hắn lại cực lớn, sau khi Bách Lí sơn trang bị huỷ diệt, một lòng muốn giết Phù Loan để thay thế.
Kết cục của hắn như thế nào, tóm tắt không có nói nhiều. Làm nhân vật công lược trong đó, tuyến cốt truyện khác nhau có thể tạo ra kết cục khác nhau, tương đối có ý chính là, nhân vật của hắn trong tóm tắt có đề qua, trong đó có một tuyến cốt truyện, có thể tạo ra tuyến CP giữa hắn cùng Đường Tinh Dao.
Tác giả có lời muốn nói: Bách Lí Triều Ca, nhân vật mới tương đối quan trọng của tuyến cốt truyện kế tiếp, hắn không phải nam phụ số ba, nam phụ số ba là Úc Cẩm Huyền ~
Editor: Q
- -----oOo------