Một con thú nhỏ màu trắng, ngửi thấy được mùi của anh đào, dò đầu ra từ trong bụi cỏ, thừa dịp Ngu Phương Linh không chú ý, lặng lẽ ngậm đi một quả anh đào.
Anh đào kia bị Ngu Phương Linh cắn mất nửa quả, đúng là mùi hương mê người cùng chất lỏng ngào ngạt hấp dẫn nó tới đây.
Nó cho rằng Ngu Phương Linh không phát hiện ra, kỳ thật Ngu Phương Linh đã sớm chú ý tới nó, đống anh đào này đều do cô cố ý mang tới.
Lần trước cô nhìn thấy thú Ngũ Độc bên người Lục Châu, suy đoán sau khi thú Ngũ Độc lạc đường, đã bị Bách Hoa Giản nhận nuôi, Lục Châu còn có thể dùng tiếng sáo thao tác sử dụng thú Ngũ Độc.
Bách Lí Triều Hoa nói không sai, thú Ngũ Độc rất thích anh đào, cô thật sự dùng anh đào dẫn thú Ngũ Độc ra, bí mật này người của Bách Hoa Giản nhất định còn chưa phát hiện, nếu các nàng phát hiện bí mật này, cũng sẽ không mất công dùng tiếng sáo để khống chế thú Ngũ Độc.
Kỳ thật dùng tiếng sáo khống chế thú Ngũ Độc cũng rất đơn giản, chỉ cần mỗi lần cho thú Ngũ Độc ăn, dùng tiếng sáo triệu hoán, dần dà, thú Ngũ Độc nghe thấy tiếng sáo, thì sẽ theo bản năng mà đuổi theo tiếng sáo chạy tới.
Ngu Phương Linh cũng phỏng theo cách này, cô dùng anh đào dụ dỗ thú Ngũ Độc, ở nói cho thú Ngũ Độc biết, chỉ cần chỗ nào có cô, chỗ đó sẽ có anh đào ăn.
Trên mặt đất không có nhiều anh đào lắm, thú Ngũ Độc rất nhanh đã ăn xong, nó vẫn rất cảnh giác, sau khi ăn xong anh đào liền dừng lại, xoay người bỏ đi, mới đi được hai bước, một quả anh đào tròn vo lăn đến trước mặt nó.
Thú Ngũ Độc nghi ngờ mà nhìn thoáng qua, ngậm quả anh đào, tiếp theo, lại lăn tới một quả nữa.
Cứ như vậy, một quả tiếp một quả, thú Ngũ Độc đi theo anh đào, đi vào trong đình.
Ngu Phương Linh cầm một quả anh đào đỏ rực, đang cười tủm tỉm mà nhìn nó.
Nó thấy Ngu Phương Linh vẫn chưa thương tổn tới nó, lá gan dần dần lớn hơn một ít, nâng cài đầu lông xù, nhìn anh đào trong tay Ngu Phương Linh.
Đôi mắt của nó đen như mực, giống như quả nho vừa rửa qua nước, đáng thương lại vô tội mà nhìn Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh lẩm bẩm nói: “Ngươi cái đồ hư hỏng này còn giả vờ đáng thương, lần trước nếu không phải ngươi làm ta sợ, ta cùng Bách Lí công tử làm sao sẽ bị vây ở nơi này?”
Thú Ngũ Độc không nghe hiểu lời cô nói, nghiêng đầu, vươn móng vuốt nhỏ, muốn lấy anh đào trong tay Ngu Phương Linh.
Ngu Phương Linh từ trước đến nay luôn thích những con vật nhỏ lông xù, bị vẻ dễ thương của nó cào cấu, nhưng cô cũng nhớ rõ, con vật nhỏ trước mặt này vô cùng độc, bị răng nanh của nó cắn một cái, nháy mắt sẽ về trời.
Cô cầm anh đào đưa hết cho thú Ngũ Độc, thú Ngũ Độc ngẩng đầu lên, nghiêm túc mà nhìn cô một cái, nhét anh đào trên đất vào trong miệng, xoay người chạy.
Ngu Phương Linh không đuổi theo, chớ nói bọn họ vẫn còn là tù nhân của Bách Hoa Giản, mặc dù cô có được hành động tự nhiên, cũng sẽ không đuổi kịp thú Ngũ Độc.
Dù sao hôm nay mục tiêu đã đạt thành, thú Ngũ Độc đã biết, chỗ của cô có anh đào nó yêu nhất.
Hai ngày kế tiếp, Ngu Phương Linh sẽ luôn mang anh đào đến đình nhỏ này tĩnh tọa, thú Ngũ Độc thừa dịp bọn thị nữ không chú ý, trộm chạy đến chỗ cô cọ ăn.
Hai ngày sau, Ngu Phương Linh liền dùng anh đào thu mua thú Ngũ Độc, thú Ngũ Độc từ lúc ban đầu còn cẩn thận, giờ cũng chịu cho Ngu Phương Linh sờ đầu nó.
Có điều cũng chỉ giới hạn trong này, muốn tiến thêm một bước, đồ hư hỏng này sẽ rất cảnh giác.
Trong lúc đó, hoan tình cổ bảy ngày bảy đêm trong người Bách Lí Triều Hoa cũng phát tác một lần.
Ngu Phương Linh cơ hồ không có bất luận phòng bị gì, cô mới vừa xoay ánh đèn cho sáng một ít, thân thể bỗng nhiên bay lên trời, bị Bách Lí Triều Hoa ôm vào trong ngực, ném ở trên giường.
Ngu Phương Linh đầu váng mắt hoa, Bách Lí Triều Hoa nghiêng người đè lên, chóp mũi chống lên chóp mũi của cô, hô hấp hòa vào nhau.
Sợi tóc đen nhánh từ phía sau hắn rũ xuống, đan chéo bên cạnh hồng y, đẹp đến kinh tâm động phách.
Cứ việc Bách Lí Triều Hoa mặt như đào hoa, hô hấp nặng nề, như có sương mù ập vào trước mặt, Ngu Phương Linh lại cho rằng Bách Lí Triều Hoa chỉ đang diễn kịch.
Lục Châu vừa mới khóa lại cửa phòng, còn đang đứng ở bên ngoài.
Cho đến khi Bách Lí Triều Hoa bắt đầu hôn lên gương mặt cô.
Sắc mặt Ngu Phương Linh bắt đầu đỏ ầm ầm, nhắc nhở nói: “Bách Lí công tử, màn đã buông, Lục Châu sẽ không nhìn thấy gì cả, không cần nhập diễn nữa.”
Đáp lại cô là cánh môi mềm ấm của Bách Lí Triều Hoa.
Một nụ hôn cực nhẹ cực dịu dàng, chuồn chuồn lướt nước dừng ở bên môi cô, nhân bữa tối hai người uống xoàng một ly, giữa môi răng của hắn còn phiếm hương rượu mát lạnh.
Cả người Ngu Phương Linh như bị sét đánh, cứng còng cả ra.
Nụ hôn đầu tiên của cô!!!
Diễn viên nhí không cần diễn cảnh hôn, sau khi trưởng thành, nhân vật cô nhận hoặc là là bị ăn đánh, hoặc là pháo hôi, căn bản không có con đường phát huy cảnh hôn.
Cho nên, nhiều năm như vậy, cô rất may mắn, nụ hôn đầu tiên vẫn còn đó.
Cô còn là người rất ngây thơ, cô vẫn luôn muốn để lại nụ hôn đầu tiên của mình cho mối tình đầu.
Bách Lí Triều Hoa là một nhân vật trong trò chơi, tục xưng là người trong sách, cô cư nhiên bị một người trong sách hôn.
Ngu Phương Linh vuốt cánh môi, vô cùng rối rắm, như vậy tính ra, nụ hôn đầu tiên của cô rốt cuộc có tính là còn hay mất!
Không đợi Ngu Phương Linh rối rắm xong, tay Bách Lí Triều Hoa đã thâm nhập vào vạt áo của cô.
Cả người cô bỗng giật mình, rốt cuộc ý thức ra, lần này không giống như đang diễn, mà là tới thật sự.
Cô ngẩng đầu lên, khuôn mặt của Bách Lí Triều Hoa gần trong gang tấc, cả khuôn mặt phiếm hồng nhạt cực kỳ không bình thường.
Thật sự không phải diễn, hoan tình cổ trong thân thể hắn phát tác!
Ngu Phương Linh nhanh chóng bắt lấy tay Bách Lí Triều Hoa, đẩy ngực hắn, nôn nóng kêu: “Bách Lí công tử! Bách Lí Triều Hoa!”
Lúc này mặc kệ cô gọi là “Bách Lí công tử” hay “Bách Lí Triều Hoa”, hắn đều không có bất luận phản ứng gì.
Rõ ràng lần đầu tiên hắn còn có thể bình tĩnh diễn kịch với cô, lần thứ hai sao lại không nhịn được rồi? Chẳng lẽ cổ độc này còn có thể giống virus biết tiến hóa?
Ngu Phương Linh suy nghĩ, nghĩ mãi cũng không ra cách giải quyết, cô thật sự sắp bị một người trong sách ăn vào bụng.
“Bách Lí Triều Hoa, ngươi chờ một chút, ta kể chuyện cười cho ngươi nghe! Chuyện lần này đặc biệt buồn cười, thật đấy, không lừa ngươi, ngươi dừng lại đã!” Ngu Phương Linh dưới tình thế cấp bách, nhớ tới lần trước cô nói muốn kể chuyện cười, Bách Lí Triều Hoa liền cười.
Nhưng lần này chiêu kể chuyện cười lại không dùng được.
Sức lực của Bách Lí Triều Hoa cực lớn, cô căn bản không đẩy được tay hắn ra, thậm chí một chốc một lát, không biết chính mình giãy giụa là tốt, hay không giãy giụa là tốt.
Bởi vì Bách Lí Triều Hoa từng nói, cô càng giãy giụa, ngược lại càng có thể kích phát dược tính trong thân thể hắn.
Cả người Ngu Phương Linh cứng đờ như đá, vẻ mặt dở khóc dở cười.
Bách Lí Triều Hoa giam cầm cô ở trong ngực, không màng cô phản kháng, hôn lên môi cùng gương mặt, sau đó lại đi hôn khuôn mặt của cô.
Ngu Phương Linh nhắm mắt lại, tâm thả trôi theo dòng nước, mặc kệ giãy giụa thì có thể kích phát dược tính trong người Bách Lí Triều Hoa hay không, tay chân cùng sử dụng, dùng sức mà tránh thoát.
Bởi vì cô giãy giụa, Bách Lí Triều Hoa căn bản không thể bình ổn mà hôn cô.
Hắn nhíu mày, nắm lấy tay cô.
Hắn tính khóa tay cô lên đỉnh đầu, trong nháy mắt khi năm ngón tay đan vào nhau, hắn dừng một chút, dường như tìm được lạc thú gì đó, thế nhưng chế trụ năm ngón tay của cô, cùng lòng bàn tay của cô dán chặt.
Hắn hơi nghiêng đầu, muốn nhìn năm ngón tay đang đan chặt của bọn họ, đáng tiếc trước mắt hắn toàn bộ đều đen như mực, không nhìn thấy cái gì.
Hắn hơi dừng, nắm lấy năm ngón tay đang đan vào nhau của bọn họ, dán ở trên ngực mình.
Ngu Phương Linh nhân cơ hội nắm một tay khác thành nắm tay, nện một quyền lên đầu vai hắn, đồng thời nâng một chân, dùng đầu gối mạnh mẽ đẩy hắn đi ra ngoài.
Lần này cơ hồ cô đã dùng hết sức lực, Bách Lí Triều Hoa không có phòng bị, ngã xuống giường.
Hắn hơi sửng sốt, ngẩng đầu, “Nhìn” về hướng cô.
Ngu Phương Linh ngồi dậy, sợ hắn trả thù, nhanh chóng mà súc đến cuối giường, cũng may Bách Lí Triều Hoa chỉ ngồi im như vậy, không có thêm bất luận động tác gì.
Cô vẫn còn có chút không yên tâm, cảnh giác mà nhìn hắn, thử gọi một tiếng: “Bách Lí Triều Hoa?”
“Ta…” Bách Lí Triều Hoa há miệng, giọng nói truyền ra có chút khàn khàn.
Vừa rồi thần chí của hắn bị thuốc khống chế, nhưng ký ức lại vẫn còn ở đó, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh mình đè Ngu Phương Linh ở dưới thân mà hôn, gương mặt nhất thời trào lên một khoảng khô nóng.
Cũng may mặt vốn do thuốc phát tác, phiếm ửng đỏ, cũng không nhìn ra khác thường gì.
“Xin lỗi.” Cổ họng Bách Lí Triều Hoa giật giật, muốn nói gì, nhưng khi ra miệng lại chỉ có hai chữ này.
Hắn bắt nạt nàng, lúc này nói cái gì cũng đều dư thừa.
Nếu lúc này nàng lại khóc, hắn chắc chắn sẽ hoảng đến không biết làm gì mới tốt.
Vẫn may, Ngu Phương Linh còn bình tĩnh hơn hắn, còn bình tĩnh hơn hắn.
Nàng đúng là rất khác với những cô nương khác.
Bách Lí Triều Hoa không biết mình vì sao sẽ mất khống chế.
Lần đầu tiên khi thuốc phát tác, hắn còn khống chế được, bảo trì tỉnh táo, chỉ là mới qua một ngày, hắn đã không khống chế được chính mình.
Có lẽ là nhân lúc ở trong bữa tối uống hai ly, tinh thần của hắn có chút mơ hồ, quay về phòng, Lục Châu khép cửa phòng lại, trong không khí có hương khí lan ra.
Ngu Phương Linh nói đèn có chút tối, hắn đứng ở bên người nàng, nghe giọng nói của nàng, chóp mũi ngửi được mùi hương quen thuộc.
Là mùi hương trên người nàng, như có như không, trong nháy mắt kia, khát vọng cực mạnh phá tan giam cầm, lao ra từ đáy lòng, nảy vào trong đầu hắn.
Kế tiếp, hắn liền mất khống chế.
Phát cuồng mà muốn bắt nạt nàng, chiếm hữu nàng.
Hắn hôn Ngu Phương Linh.
Hắn chưa bao giờ sinh ra ý niệm như vậy với một nữ tử.
Bách Lí gia đều rất si tình, cô cô Bách Lí Thu Đồng vì Kiếm Thần mà chết, Tam tỷ Bách Lí Triều Vân vì Hàn Lãng mà chết, còn có phụ thân hắn Bách Lí Vô Phong, cam tâm tình nguyện nuôi dưỡng đứa con của người trong lòng cùng kẻ thù…
Hắn đã từng thề, tuyệt đối sẽ không giống bọn họ, vì thế nhân mà điên cuồng vì tình yêu..
Một chữ tình, nếu coi trọng, đó sẽ là một kiếm đả thương người, thường thường giết người không thấy máu.
Nhưng hiện tại hắn đang làm cái gì? Hắn hôn một nữ tử, hắn giống như một tín đồ thành kính, đến hôn gương mặt nàng, khuôn mặt nàng, môi nàng…
Hắn nắm lấy tay nàng, cùng năm ngón tay của nàng đan vào nhau, lòng bàn tay dán chặt, hận không thể cùng nàng hòa hợp làm một.
Vì việc làm vừa mới mất khống chế vừa rồi, đáy lòng Bách Lí Triều Hoa bỗng âm trầm.
Dục niệm bị hắn giam cầm, một đợt rồi một đợt đánh sâu vào thân thể hắn, đánh thức khát vọng nguyên thủy nhất trong hắn.
“Ta biết ngươi cũng không phải cố ý.” Sau khi hắn thấp giọng nói, trên giường truyền đến giọng nói của Ngu Phương Linh, “Bách Lí công tử, ngươi còn ổn chứ? Nếu không ta đi rót cho ngươi ly trà.”
Bên tai truyền đến âm thanh sột soạt, hẳn là nàng chậm rì rì mà đi xuống dưới giường.
Nàng đã quan tâm thân thể của hắn, lại sợ hãi hắn sẽ lại lần nữa mất khống chế.
Hai mắt Bách Lí Triều Hoa không nhìn thấy, nhưng đối với tâm tư của Ngu Phương Linh lại sờ thấy rành mạch.
Từ khi hắn ra giang hồ tới nay, lấy một thanh kiếm Linh Tê đại sát tứ phương, hận người khác không có lòng, lại sợ người khác có lòng, lòng mang ý xấu lại càng nhiều không kể xiết.
Không biết vì sao, từ sau khi Ngu Phương Linh xuất hiện, hắn liền biết, nàng sẽ không tổn thương hắn.
Nàng có mang ý tốt mà đến, hắn liền phóng túng cho nàng tiếp cận, có lẽ, là vào một khắc hắn mềm lòng kia, tất cả đã bắt đầu mất khống chế.
“Không cần.” Tay Bách Lí Triều Hoa giấu ở trong tay áo chậm rãi nắm chặt, lòng bàn tay nắm một miếng sứ, thoáng dùng sức, miếng sứ sắc bén đâm vào lòng bàn tay, cắt vào máu thịt của hắn.
Hắn chậm rãi đứng dậy, tất cả vẻ khác lạ trên mặt, phảng phất như chưa từng xảy ra, nhàn nhạt nói: “Ta không có việc gì, không cần lo lắng.”
“Vậy tốt quá, ta biết lấy định lực của Bách Lí công tử, hoan tình cổ nho nhỏ này khẳng định sẽ không làm khó được ngươi.” Cô thở phào một hơi, đồng thời còn không quên thổi phồng hắn một tý.
Bách Lí Triều Hoa cảm thấy buồn cười, khóe môi nhẹ cong, có chút trầm luân, lòng bàn tay liền truyền đến một trận đau đớn kịch liệt, làm hắn duy trì tỉnh táo.
Hắn ngồi xếp bằng ở trên giường, lại chưa nói một lời.