Giọng nói của Úc Cẩm Huyền khó có khi hàm chứa mấy phần ngoài ý muốn: “Nơi này đều là người của Độc Vương Cốc, cô nương không sợ rượu bị hạ độc?”
“Độc thuật của Độc Vương Cốc ưu thế vô song, nếu thật sự muốn hạ độc hại ta, làm sao phải mất công như thế, chỉ sợ vừa rồi ta vừa đi tới, cũng đã bị hạ độc.” Ngu Phương Linh không chút hoang mang mà nói.
Tiếng cười trầm thấp từ sau mành lụa đen truyền đến, Úc Cẩm Huyền dùng ngón tay nhẹ vỗ về miệng chén, thở dài: “Thú vị.”
Ngu Phương Linh đứng dậy: “Giờ đã quá muộn, thứ lỗi cho ta không thể tiếp tục phụng bồi.”
“Cô nương tên gọi là gì?”
Ngu Phương Linh hào phóng nói: “Ngu Phương Linh.”
“Hồng Lệ, đưa Ngu cô nương về.” Úc Cẩm Huyền nói.
“Không cần làm phiền Hồng Lệ cô nương, Phương Linh cáo từ.” Ngu Phương Linh xoay người, phía sau lưng thấm ra một tầng mồ hôi lạnh.
Nói không sợ là giả, nhân vật trong thế giới trò chơi này, làm người đều rất biến thái.
Cô vẫn nên nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trở lại thế giới của mình tiếp tục đi làm một minh tinh nhỏ thì hơn.
Mưa to rơi suốt đêm, sáng sớm hôm sau, sắc trời trong xanh.
Mặt trời lên cao, ánh nắng vàng nhạt rơi đầy trên đất lầy lội.
Trải qua một hồi náo loạn của Tống Yêu Yêu vào hôm qua, người trong khách điếm đều chạy hết, chỉ còn lại có đệ tử của Độc Vương Cốc cùng mấy người Bách Lí Triều Hoa bọn họ.
Lúc Ngu Phương Linh xuống lầu, toàn bộ sảnh đều rất yên tĩnh, Bách Lí Triều Hoa ngồi ở cửa sổ, Úc Cẩm Huyền ngồi ở cửa, giữa hai bàn cách bốn cái bàn.
Tống Yêu Yêu mang khăn che mặt, đứng ở phía sau Úc Cẩm Huyền, hai mắt tràn ngập hận ý, gắt gao nhìn chằm chằm Bách Lí Triều Hoa.
Một kiếm kia của Bách Lí Triều Hoa sâu có thể thấy được xương, cho dù là Độc Vương Cốc tinh thông y thuật, cũng không có cách nào chữa trị cho da thịt của nàng ta, giờ khuôn mặt như hoa như ngọc của nàng ta xem như hoàn toàn huỷ hoại.
Như thế bảo làm sao nàng ta không hận được!
Tiết Hồng Lệ ngồi ở bên cạnh Úc Cẩm Huyền nhàn nhạt mà liếc mắt nhìn Tống Yêu Yêu một cái, Tống Yêu Yêu lập tức rụt cổ, cúi đầu thật thấp.
Ngu Phương Linh đi đến gần Bách Lí Triều Hoa, ngồi xuống bên cạnh hắn.
Bách Lí Triều Hoa nhận ra được tiếng bước chân của cô, không có bất luận phản ứng gì.
Ngu Phương Linh yên lòng, xem ra Bách Lí Triều Hoa cũng không chán ghét cô, cô cao giọng gọi: “Tiểu nhị!”
Tiểu nhị chạy chậm tới: “Cô nương có gì phân phó?”
“Gọi món ăn.”
Tiểu nhị chần chờ trong chớp mắt, mặt tươi cười mà trả lời: “Vị công tử này đã gọi đồ ăn, phòng bếp đang làm, hai vị ăn tuyệt đối đủ rồi.”
“Vậy tới một bầu rượu.” Hôm qua Ngu Phương Linh ngủ không được ngon, giờ có vài phần buồn ngủ, không bằng dùng rượu mạnh làm tỉnh táo đầu óc.
Tiểu nhị khó xử, chỉ về phía Úc Cẩm Huyền: “Tất cả rượu ngon của tiệm đều đã bị vị công tử kia bao hết.”
“Vậy thôi, ngươi nhanh mang đồ ăn lên.” Ngu Phương Linh vẫy vẫy tay.
Một lát sau, đồ ăn Bách Lí Triều Hoa gọi đều đã mang lên, đầy cả một bàn, chỗ nào là đủ hai người ăn, bốn người cũng đủ.
Tiểu nhị mang đến một bầu rượu, xoa xoa tay, thấp giọng nói: “Cô nương, bầu rượu này là vị công tử bàn bên kia đưa cho cô nương.”
Ngu Phương Linh ngẩng đầu, nhìn sang phía Úc Cẩm Huyền.
Úc Cẩm Huyền gỡ đấu lạp trên đầu xuống, hơi mỉm cười nhìn cô.
“Đa tạ, Thiếu cốc chủ!” Ngu Phương Linh cười nói.
Cô vừa mới xách bầu rượu lên, một bàn tay tiến lại gần, đè lên cổ tay của cô: “Uống rượu hỏng việc.”
“Tửu lượng của ta rất tốt.” Ngu Phương Linh cười ngơ ngơ, “Chỉ nhấp thử một chén.”
Bách Lí Triều Hoa buông cổ tay của cô ra, khóe môi không tự giác mà nhấp một chút, độ cung rũ xuống.
Đây thông thường là biểu hiện khi hắn không vui.
Ngu Phương Linh đã quen hắn lâu như vậy, đã sớm thăm dò rõ ràng một số thói quen nhỏ của hắn, cô buông bầu rượu, nghiêm túc nói: “Ta không uống, vẫn là Bách Lí công tử nói đúng, uống rượu hỏng việc.”
Vẻ mặt Bách Lí Triều Hoa vẫn lạnh băng như cũ, khóe môi lại không còn áp xuống như trước, cỗ hàn khí bức người kia cũng đã biến mất.
Đúng là vui buồn thất thường.
Ngu Phương Linh ở trong lòng nho nhỏ mà nói thầm một tiếng.
Bách Lí Triều Hoa trước mặt này, đã khác Bách Lí Triều Hoa cô từng quen, hắn không hề có sự mềm mại khi còn là thiếu niên, cũng không còn ôn nhuận của trước kia.
Cô quả thực không dám tưởng tượng, lần sau khi gặp lại Bách Lí Triều Hoa, hắn sẽ biến thành bộ dáng gì.
Ngu Phương Linh nói thầm thì nói thầm, đôi mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm Bách Lí Triều Hoa, thấy hắn cầm lấy chiếc đũa, kẹp đồ ăn ở trước mặt, vội vàng nói: “Bách Lí công tử, chờ một lát.”
Bách Lí Triều Hoa dù có vui buồn thất thường, cũng là người được cô vào ngày mùa đông vớt từ trong nước lên, không màng nguy hiểm cứu hắn từ Hoa thần giáo ra ngoài, cô cứu hắn hai lần, nói cách khác, mạng Bách Lí Triều Hoa là của cô, cô tuyệt không cho phép người khác làm hại hắn.
Cô cởi xuống một túi gấm từ bên hông, lấy từ bên trong ra một cây ngân châm, thử tất cả đồ ăn qua một lần, mới nói: “Không có việc gì, mời Bách Lí công tử dùng bữa.”
Úc Cẩm Huyền muốn bắt thú Ngũ Độc, Bách Lí Triều Hoa là chướng ngại lớn nhất, cô cần thiết phải đề phòng.
Hiện giờ hai mắt của Bách Lí Triều Hoa đã không nhìn rõ, Úc Cẩm Huyền hạ độc vào đồ ăn ám toán hắn quá dễ dàng.
Hai người dùng bữa được một nửa, một người thiếu niên phong trần mệt mỏi từ ngoài khách điếm đi vào, cho đến khi tới gần bàn của Bách Lí Triều Hoa, vui vẻ mà hô: “Công tử!”
Chợt vừa nhìn thấy Ngu Phương Linh, hắn hơi sửng sốt, mặt lập tức đầy vẻ cảnh giác: “Ngươi là ai? Sao lại ngồi cùng một bàn với công tử nhà ta? Công tử nhà ta chưa bao giờ ngồi cùng bàn với người lạ!”
Ngu Phương Linh hỏi lại: “Thế ngươi là ai?”
“Ta là…” Thiếu niên kia đang muốn trả lời, lại ngừng lại, “Không đúng, rõ ràng là ta hỏi ngươi trước.”
“Đinh Đương, mọi chuyện đều làm thỏa đáng chưa?” Bách Lí Triều Hoa nhàn nhạt đánh gãy lời nói của hai người.
“Có Đinh Đương ta ra ngựa, công tử cứ việc yên tâm.” Thiếu niên vỗ ngực bảo đảm.
Ăn xong một bữa cơm, qua lời nói bóng gió của Ngu Phương Linh, cuối cùng cũng tra ra manh mối về thân phận của Đinh Đương.
Đinh Đương là người theo hầu Bách Lí Triều Hoa, ước chừng là một năm trước, được Bách Lí Triều Hoa cứu ra từ miệng một con hổ.
Lúc ấy hắn chỉ còn lại có một hơi, là Bách Lí Triều Hoa truyền nội lực, cứu lại cái mạng nhỏ cho hắn.
Bắt đầu từ lúc ấy, Đinh Đương liền đi theo bên cạnh Bách Lí Triều Hoa, chăm sóc Bách Lí Triều Hoa.
Ngày thường Bách Lí Triều Hoa nếu rảnh cũng sẽ dạy hắn một hai chiêu, hai người miễn cưỡng được nói là quan hệ thầy trò.
Ngu Phương Linh tính thử, một năm trước, Bách Lí Triều Hoa đã vào Dược Vương Cốc, nói như thế, Đinh Đương hẳn là biết hai mắt Bách Lí Triều Hoa vì sao mà mù.
Xem ra, cô muốn biết, có thể xuống tay từ phía Đinh Đương.
Ăn xong cơm sáng, trả tiền thuê trọ, ba người xuất phát tới Thất Tuyệt Lĩnh.
Bàn của Úc Cẩm Huyền rời đi sau bọn họ, cơ hồ là chân trước Bách Lí Triều Hoa trả xong tiền thuê trọ, Úc Cẩm Huyền sau lưng đã đi theo mà rời khỏi khách điếm.
Đối với chuyện Ngu Phương Linh đi theo Bách Lí Triều Hoa, Đinh Đương cực kỳ bất mãn, cả đường đều luôn nói thầm: “Sao ngươi không tự mình mà đi?”
Ngu Phương Linh đi ở bên cạnh Đinh Đương, quay đầu lại nhìn thoáng qua Bách Lí Triều Hoa đang ngồi trên lưng ngựa.
Con ngựa Đinh Đương đang dắt này, vẫn là con ngựa trước kia cô khoác thân xác của Sở Dao Hề dắt từ chuồng ngựa của phái Bích Sơn ra.
Đã hơn một năm không thấy, con ngựa này được Bách Lí Triều Hoa nuôi cho to béo.
Hình ảnh Bách Lí Triều Hoa ngồi trên lưng ngựa, suýt nữa làm cô cho rằng mình lại về tới đoạn thời gian bỏ trốn trước kia, có điều người dắt ngựa hiện giờ là Đinh Đương.
Hai mắt Bách Lí Triều Hoa không nhìn thấy, Ngu Phương Linh còn từng thấy lạ, một mình hắn sao có thể đi đến được nơi này.
Sau khi nhìn thấy Đinh Đương cùng con ngựa này, trong lòng cô đã có đáp án.
“Ta phải bảo vệ công tử nhà ngươi đó.” Ngu Phương Linh coi như không thấy địch ý từ phía Đinh Đương.
Đinh Đương trưng vẻ mặt “Ngươi thật vô sỉ”, nói: “Công tử nhà ta là cao thủ tuyệt đỉnh, còn cần đến một nha đầu như người bảo hộ sao.”
“Công tử nhà ngươi không nhìn thấy, nhỡ đâu có người ám toán hắn thì sao?”
“Vậy vẫn còn có ta! Ta có thể bảo vệ công tử!”
“Kinh nghiệm giang hồ của ngươi không bằng ta.”
“Ta không bằng ngươi ở chỗ nào?” Đinh Đương tức giận đến mặt đỏ tai hồng, đôi mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Ngươi thoạt nhìn cũng hơn ta cùng lắm thì vài tuổi, ở đâu ra kinh nghiệm giang hồ.”
“Kinh nghiệm giang hồ không hơn thua ở tuổi, ngoan nào, đừng quậy, quậy phiền đến Bách Lí công tử là không tốt.” Ngu Phương Linh cười tủm tỉm mà xoa đầu Đinh Đương.
Đinh Đương không trốn kịp, vừa vặn bị cô xoa, tức giận hai mắt trợn tròn.
Bách Lí Triều Hoa đang ngồi trên lưng ngựa hơi thất thần, ước chừng vào sáu năm trước, cũng có người giống Ngu Phương Linh coi hắn như đệ đệ, khi không có việc gì luôn đùa giỡn hắn, sau khi chọc hắn bực, lại thấp giọng dỗ, liên tục nói mấy câu “Ngoan”, giống như đang dỗ đứa trẻ.
Thú Ngũ Độc, ăn độc vật mà sống, ở đâu có độc vật, chỗ đó sẽ có bóng dáng của nó, ở Thất Tuyệt Lĩnh độc vật hoành hành, nó sẽ tới đây vồ mồi cũng không phải chuyện lạ.
Sau khi tin tức thú Ngũ Độc lảng vảng ở Thất Tuyệt Lĩnh truyền ra, rất nhiều nhân sĩ giang hồ đều tới.
Ngu Phương Linh vốn lo lắng, sẽ ở trên đường gặp phải cản trở, dù sao Bách Lí Triều Hoa cũng là một đối thủ rất lợi hại, một ít người có tâm tư bất chính, sẽ theo nguyên tắc “Ra tay trước sẽ thắng”, cũng sẽ ở trên đường thiết lập mai phục.
Kỳ quái chính là, cả một đường bọn họ đi tới, vẫn chưa gặp phải mai phục, thậm chí một người cũng không gặp được.
Rõ ràng ngày đó ở khách điếm còn rất náo nhiệt, Ngu Phương Linh không tin, bọn họ đều đã tới chân núi, còn sẽ vứt bỏ bảo vật dễ như trở bàn tay này.
“Càng bình tĩnh, sẽ càng cất giấu nguy hiểm, Đinh Đương, chúng ta cần phải cẩn thận.” Ngu Phương Linh nắm lấy chuôi đao bên hông, hai mắt khẩn trương mà đánh giá bốn phía.
“Đạo lý này công tử đã sớm dạy cho ta, còn cần tới ngươi nói.” Đinh Đương mang vẻ mặt “Công tử nhà ta chính là thiên hạ vô địch”, quay đầu lại nhìn về phía Bách Lí Triều Hoa trên lưng ngựa, “Công tử, chúng ta đã vào Thất Tuyệt Lĩnh, sẽ thi hành kế hoạch luôn tại đât sao?”
Bách Lí Triều Hoa gật đầu.
Đinh Đương đi qua, đỡ hắn xuống ngựa, sau đó dắt ngựa đến dưới tàng cây buộc lại.
Ngu Phương Linh rút đoản đao ra, đến gần đó kiểm tra một lần, xác định không có bất luận cơ quan mai phục gì, thấy cách đó không xa có khối đá xanh, liền dùng tay áo phủi phủi, hô với Bách Lí Triều Hoa: “Bách Lí công tử, tảng đá này ta đã lau qua, rất sạch sẽ, mau tới đây ngồi đi.”
Đinh Đương bực: “Sao ngươi dám đoạt việc của ta!”
Bởi vì ta muốn xoát hảo cảm chứ gì nữa.
Ngu Phương Linh ở trong lòng nhỏ giọng trả lời.
Cô cũng đâu dễ dàng! Mỗi lần đều bị đâm một nhát, độ hảo cảm tụt về , cố tình Bách Lí Triều Hoa lại là người lãnh cảm, xoát độ hảo cảm của hắn quá khó khăn.
Lần này nhiệm vụ bắt thú Ngũ Độc là một việc quan trọng, nếu như cô thuận lợi hoàn thành, là có thể về nhà.
Nghĩ tới nghĩ lui, Bách Lí Triều Hoa dù sao về sau cũng là kiếm khách đứng đầu, nhìn chung lần này sẽ là một cao thủ khi lên Thất Tuyệt Lĩnh, khó có thể làm đối thủ của hắn, lần này đi cùng hắn, tuyệt đối không lỗ.
Đôi mắt Bách Lí Triều Hoa không được tiện, trừ bỏ bày mưu tính kế, việc khác đều do Đinh Đương làm, hắn đứng ở kia cũng không có chuyện gì, liền đi về phía Ngu Phương Linh.
Lỗ tai của hắn rất thính, đã luyện được kỹ năng nghe tiếng biết chỗ, cho dù Ngu Phương Linh chỉ hô một câu, hắn cũng có thể phân rõ ra chỗ cô đang đứng, chuẩn xác không hề lầm mà đi đến ngồi xuống trên khối đá xanh kia.
“Có khát hay không? Ta đi múc nước.” Ngu Phương Linh nỗ lực mà xoát hảo cảm.
Hảo cảm xoát đầy, để sau khi lấy được thú Ngũ Độc, cô mới có thể vô sỉ mà nói chuyện với Bách Lí Triều Hoa về các vấn đề.
“Ta đi lấy nước cho công tử, công tử của ta không uống nước ở bên ngoài.” Giọng nói của Đinh Đương bay tới, “Đồ ăn cũng do chúng ta tự mình mang theo, không làm phiền Ngu cô nương, nếu Ngu cô nương nhàn rỗi, không bằng lại đây giúp ta một tay.”
Giúp cái búa ý.
Sau khi người tên Đinh Đương này xuất hiện, độ hảo cảm hiển nhiên khó xoát hơn rất nhiều.
Ngu Phương Linh vắt đôi tay ra sau người, dạo bước đến bên cạnh Đinh Đương, cười hắc hắc một tiếng, không thì công lược Đinh Đương cũng được.
Chỉ thấy Đinh Đương bày bẫy rập bắt thú giản dị, lấy từ trên lưng ngựa ra hai cái giỏ tre, mở giỏ tre, lấy ra mấy quả đỏ tươi, ném vào trong bụi cỏ.
Ngu Phương Linh nhìn chăm chú, thứ quả tươi kia không phải thứ gì khác, mà là anh đào tháng sáu tháng bảy mới chín.
Thời tiết này còn chưa ấm, ở đâu ra anh đào.
Theo lời nói hôm qua của Đinh Đương, cô phản ứng lại, việc Bách Lí Triều Hoa bảo hắn làm, chắc hẳn chính là quả anh đào này
Cũng không biết hắn chạy bao nhiêu xa, xài bao nhiêu tiền, mới có thể mua được anh đào còn tươi như vậy.
Ngu Phương Linh cầm lấy một giỏ tre khác gác trên mặt đất, cũng học bộ dáng của hắn, rải anh đào xuống mặt đất.
Rõ ràng, hắn định dùng anh đào này làm mồi câu.
“Nghe nói thú Ngũ Độc rất thích độc vật, đặc biệt là rắn độc, thằn lằn linh tinh, cho nên mới bị gọi là thú Ngũ Độc.
Ngươi rải mấy quả anh đào này làm gì?” Ngu Phương Linh tò mò hỏi.
“Việc này chắc ngươi có điều không biết, thú Ngũ Độc là loài thích độc vật cũng không sai, nhưng thứ nó thích ăn vặt nhất, lại là anh đào.
Lần này người lên Thất Tuyệt Lĩnh, nhất định đều nghĩ tới việc dùng rắn độc linh tinh gì đó tới dụ dỗ thú Ngũ Độc, công tử có nói qua, thịt cá ăn nhiều, ngược lại không còn thấy hiếm lạ, chúng ta làm theo cách trái ngược, rắc anh đào xuống, thú Ngũ Độc khẳng định sẽ bị hấp dẫn tới đây.”
Ngu Phương Linh khiếp sợ: “Thú Ngũ Độc còn thích ăn anh đào?”
Tri thức mấu chốt như vậy lại ít được lưu ý, ngay cả người xuyên sách như cô đã từng lật qua kế hoạch của trò chơi cũng không biết, Bách Lí Triều Hoa làm sao mà biết được.
Đinh Đương đầy mặt đắc ý: “Công tử nhà ta kiến thức rộng rãi, ta dám cam đoan, trừ bỏ Đường Môn, cũng chỉ có công tử biết bí mật này.
Đúng rồi, ngươi không được tiết lộ ra ngoài đâu đấy.”
“Yên tâm đi, ta và công tử nhà ngươi đứng cùng một trận doanh, tuyệt đối sẽ không làm loại chuyện hại người mà chẳng lợi ta này, phản bội công tử nhà ngươi.”
“Vậy lại khó nói, công tử nhà ta đã từng gặp phải một kẻ lừa đảo…” Đinh Đương nói được một nửa, đột nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng ngừng câu chuyện, liếc mắt nhìn Bách Lí Triều Hoa một cái.
Editor: Q