Ngu Phương Linh ôm Hồng Ngọc Nô, đón gió đêm mà chạy như điên, chỉ còn lại có một phút, chỉ cần cô nỗ lực mà qua một phút này, cô sẽ thành công.
Thế này thì không thể không nhắc tới, trò chơi này có cái quy tắc phán định hố người, nếu thời gian nhiệm vụ chưa mất đi hiệu lực, quy tắc phán định thành công cần thiết phải thỏa mãn hai điều:
, Chủ nhân chủ động tặng;
, Mục tiêu vật phẩm đã ở trong tay người công lược.
Nếu thời gian nhiệm vụ gần kề mất đi hiệu lực, lại lấy được mục tiêu vật phẩm vào tay, điều thứ nhất sẽ không nạp vào phạm vi phán định, trực tiếp phán định thành công.
Cũng giống như lần lấy kiếm Linh Tê đó, Ngu Phương Linh cơ hồ là trong nháy mắt khi bắt được kiếm Linh Tê, thời gian nhiệm vụ liền mất đi hiệu lực, bởi vậy được hệ thống phán định thành công.
Cho nên, chỉ cần lần này Ngu Phương Linh chạy trốn đủ nhanh, trước khi nhiệm vụ mất đi hiệu lực giữ được tính mạng của mình, ôm lấy đàn Hồng Ngọc Nô không buông tay, lần này cô có thể không cần phải tiêu hao giá trị sống lại, lấy được phán định thành công.
Thời gian từng chút mà trôi đi, Ngu Phương Linh liều mạng chạy như điên.
Bỗng nhiên, phía sau lưng truyền đến một cỗ lực đạo rất lớn, tiếp theo thân thể của cô bay lên trời, rồi ngã trên mặt đất.
“Đinh, chúc mừng ký chủ thành công thu hoạch đạo cụ: Đàn Hồng Ngọc Nô, tiến độ công lược %!” Trong đầu vang lên âm thanh máy móc của hệ thống, “Sắp khởi động thông đạo truyền tống, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
Quanh thân Ngu Phương Linh lóe lên ánh sáng chói mắt, bước chân Phù Loan hơi dừng, nghiêng đầu, nheo lại đôi mắt, vừa kinh vừa nghi mà nhìn về phía cô.
Chỉ thấy chỗ giữa mày của cô hiện lên một đóa mạn châu sa hoa màu máu, mạn châu sa hoa kia phảng phất như sống lại, cánh hoa từng tầng mở ra, chậm rãi nở rộ.
“Truyền tống thất bại, hệ thống kiểm tra đo lường thấy nhân vật khuôn mẫu đã tử vong, có muốn tiêu hao % tiến độ xuyên qua đưa ký chủ truyền tống về lúc sống lại?” Âm thanh của hệ thống lại lần nữa vang lên.
Rốt cuộc vẫn không có thể chịu được một chưởng này của Phù Loan, Ngu Phương Linh tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, suýt nữa phun ra một búng máu, giọng nói run rẩy lựa chọn “Đúng.”
“Hệ thống nhắc nhở, đã tiêu hao % tiến độ xuyên qua, đang khởi động thông đạo truyền tống sống lại, xin ký chủ chờ đợi.”
Sau một trận choáng váng, ý thức của Ngu Phương Linh rời khỏi thân thể Tư Họa, theo đó, ánh sáng trắng cũng dần biến mất.
Phù Loan tập trung nhìn vào, Tư Họa ngã trên mặt đất, đã không còn hơi thở, mà Hồng Ngọc Nô bị nàng trộm đi lại không thấy bóng dáng.
Động tĩnh bên này rất nhanh đã khiến cho nhóm giáo đồ chú ý, Thị Kiếm đuổi tới đầu tiên, hắn thấy thi thể của Tư Họa trên mặt đất, sửng sốt một chút, vội vàng quỳ xuống thỉnh tội: “Thị Kiếm hộ chủ bất lợi, làm giáo chủ sợ hãi.”
Phù Loan ngây người hồi lâu, mới chậm rãi phục hồi tinh thần lại.
Hắn đè đè ngực, kỳ quái, đáy lòng bình tĩnh từ lâu, thế nhưng lại tái hiện ra một cảm giác quái dị.
“Ngày đó trước khi hữu hộ pháp chết, giữa mày đã xuất hiện một đóa mạn châu sa hoa?” Phù Loan như suy tư gì.
Thị Kiếm không biết vì sao Phù Loan đột nhiên lại nhắc tới vụ này, gật đầu nói: “ Những tên đệ tử phái Bích Sơn bị bắt được đã nói như vậy.”
“Theo ngươi chứng kiến, lúc trước ở trong ngục tối, một kiếm của Bách Lí Triều Hoa đâm vào hữu hộ pháp, vậy hữu hộ pháp có cơ hội còn sống không?”
“Việc này….” Giữa trán Thị Kiếm trượt xuống mồ hôi lạnh, sắc mặt có chút rối rắm, “Thuộc hạ vẫn chưa tận mắt nhìn thấy, không dám phán đoán suy luận.”
“Người tận mắt nhìn thấy đã nói như thế nào?”
“Bọn họ nói, một kiếm kia của Bách Lí Triều Hoa, đâm giữa tim, tuyệt không còn khả năng sống.”
“Nói như vậy, hữu hộ pháp sớm đã chết.” Phù Loan thấp giọng trầm ngâm, “Như vậy ngươi… Rốt cuộc là ai?”
Ánh mắt của hắn dừng trên thi thể của Tư Họa, Thị Kiếm đoán không ra, hắn nói người kia, rốt cuộc là chỉ Sở Dao Hề, hay là chỉ Tư Họa.
Sau khi Ngu Phương Linh trở lại thân thể của mình, phản ứng đầu tiên là mở ra giao diện của hệ thống, tiến độ xuyên qua đã lên tới %.
Tốt xấu gì vẫn còn kiếm lời được % tiến độ xuyên qua, cũng không tính là một việc không công.
Cô tự mình an ủi một câu, tắt giao diện của hệ thống, thấy nhàm chán, bắt đầu tán gẫu với hệ thống: “Hệ thống, vì sao mỗi lần tôi xuyên qua giữa mày đều sẽ có ấn ký mạn châu sa hoa?”
“Đây là đánh dấu thân phận của người xuyên, chờ về sau khi trò chơi online, mỗi một người chơi đều sẽ có, chúng tôi có đủ loại hoa cỏ cho người chơi lựa chọn, có thể lựa chọn vạn loại đấy.” Âm thanh máy móc của hệ thống cư nhiên lộ ra vài phần tự hào.
Ngu Phương Linh: “…” Cô cược một bao que cay, người tạo kế hoạch cho trò chơi này trước kia nhất định là bán hoa!
“Vậy vì sao lại chọn cho ta hoa bỉ ngạn màu đỏ?” Ngu Phương Linh mỉm cười.
“Ký chủ không thích hoa bỉ ngạn đỏ sao?”
“Ngươi không cảm thấy có chút trẻ trâu sao?” Ngu Phương Linh hỏi lại.
“Hoa bỉ ngạn đỏ, loài hoa dẫn đường đến Minh giới, ta cảm thấy rất phù hợp với thân phận của ký chủ.
Mỗi lần ký chủ sử dụng nhân vật, đều là nhân vật đã tử vong, dùng hoa bỉ ngạn đỏ để đại biểu cho ký chủ, quá thích hợp.” Âm thanh máy móc của hệ thống có chút nhỏ đi, hình như không đủ tự tin.
Trên thực tế, hệ thống lựa chọn hoa bỉ ngạn đỏ, là bởi vì tư tâm của hệ thống, Ngu Phương Linh nói không sai, nó rất trẩu tre, người thiết kế nó chính là một tên trạch nam vô cùng trẻ trâu, hệ thống là do tên đó thiết kế ra, tất nhiên cũng kế thừa tâm hồn trẻ trâu của anh ta.
Lúc trước Ngu Phương Linh vừa tiến vào trò chơi, cả người vẫn còn ngốc, khi lựa chọn thân phận đánh dấu cho người xuyên, cho đến khi thời gian nhắc nhở đã qua đi, vẫn còn chưa phản ứng lại.
Ngu Phương Linh chưa lựa chọn, tất nhiên hệ thống sẽ tự phân phối, hệ thống không chút do dự lựa chọn mạn châu sa hoa.
Ngu Phương Linh cảm thấy mình đã bị hệ thống tẩy não, bằng không sao cô lại cảm thấy hệ thống nói có chút đạo lý.
Lại nói tiếp, mạn châu sa hoa, cùng nhân thiết của Bách Lí Triều Hoa là “Hoa mạn đà la sa đọa” cũng có vài phần tương tự.
Hoa mạn đà la nguyên bản nở ở Tiên giới, cùng mạn châu sa hoa là cái kiểu cách xa ngàn dặm, vĩnh sinh không được gặp nhau, như vậy, là chuyện gì đã làm hắn từ bỏ phi thăng, lựa chọn vĩnh viễn rơi vào địa ngục đây?
Ngu Phương Linh đối với cốt truyện hoàn chỉnh của trò chơi này càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
“Đinh, phát hiện nhiệm vụ mới.” Âm thanh của hệ thống vang lên, “Có xem xét hay không?”
Ngu Phương Linh: “Xem xét.”
【 Nhiệm vụ khó khăn: Cấp S.
Nội dung nhiệm vụ: Lấy được thú Ngũ Độc, thời hạn nhiệm vụ: tháng.
Khen thưởng nhiệm vụ: % tiến độ xuyên qua.
】
Ngu Phương Linh bị phần khen thưởng của nhiệm vụ này hấp dẫn, đây còn là lần đầu tiên xuất hiện % tiến độ khen thưởng xuyên qua.
Từ khi cô xuyên qua tới nay, tiếp nhận các nhiệm vụ, cho dù là cấp bậc khó nhất là cấp S, khen thưởng tối cao cũng chỉ có %.
Nếu lần này cô có thể hoàn thành nhiệm vụ, chẳng phải sẽ trực tiếp kiếm đủ %, trở lại thế giới thực.
Ngu Phương Linh kích động, không chút do dự lựa chọn tiếp nhận.
Hệ thống: “Đinh, nhiệm vụ đã được tiếp nhận.
Mời ký chủ xem xét bối cảnh nhiệm vụ.”
Ngu Phương Linh kinh ngạc: “Không phải trước tiên nên để tôi lựa chọn nhân vật tự kiến hay là nhân vật khuôn mẫu sao?”
Hệ thống: “Xin lỗi, ký chủ, bởi vì tính đặc thù của nhiệm vụ lần này, không có nhân vật khuôn mẫu có thể lựa chọn.”
Ý ngoài lời, chính là Ngu Phương Linh phải dùng chính cơ thể của mình, để hoàn thành nhiệm vụ lần này.
Có điều chờ cô xem xong bối cảnh của nhiệm vụ, liền hiểu vì sao hệ thống nói không thể lựa chọn nhân vật khuôn mẫu.
Thú Ngũ Độc được Thục trung Đường Môn chăn nuôi.
Đường Môn tinh thông ám khí cùng chế độc, đã xuất hiện ở rất nhiều tiểu thuyết võ hiệp, thế giới võ hiệp này là tổ kế hoạch của trò chơi tham khảo không ít giả thiết của đại sư võ hiệp mới sáng tạo ra được, có xuất hiện Đường Môn cũng không kỳ quái.
Tham khảo trên giả thiết, tổ kế hoạch trò chơi lại bỏ thêm rất nhiều tư thiết của chính mình.
Cứ vậy, Đường Môn này, đã không còn độc thuộc về Đường Môn trong một bộ tiểu thuyết võ hiệp nào nữa.
Thú Ngũ Độc, nhìn tên đoán nghĩa, là một loại thú nhỏ mang độc, độc thú này không phát uy bản lĩnh, một khi phát uy, phạm vi trăm dặm, kịch độc lan tràn, không có một ngọn cỏ.
Ước chừng ở hai tháng trước, thú Ngũ Độc của Đường Môn lạc đường, Đường Môn tìm không thấy, liền phát ra Huyền Thưởng Lệnh, kêu gọi các kỳ nhân dị sĩ trên giang hồ tìm kiếm thú Ngũ Độc, nếu có thể tìm được thú Ngũ Độc, sẽ được tùy ý lấy đi một vật ở Đường Môn.
Lời này làm toàn giang hồ sôi trào.
Chớ nói tùy ý được lấy đi một vật từ Đường Môn, đó là chỉ cần bắt được thú Ngũ Độc, cũng có thể xưng bá giang hồ.
Huyền Thưởng Lệnh của Đường Môn một khi phát ra, toàn giang hồ dốc toàn bộ lực lượng, trong đó cũng có người chân chính muốn vì Đường Môn tìm thú Ngũ Độc về, cũng có người muốn cướp thú Ngũ Độc chiếm làm của riêng.
Nhiệm vụ lần này hệ thống không thể cung cấp nhân vật khuôn mẫu, là bởi vì mặc kệ dùng thân thể của ai, gặp phải thú Ngũ Độc cũng chả khác gì, ở trong mắt thú Ngũ Độc, mọi người đều giống nhau, dùng thân phận của người khác, cùng dùng thân phận của chính mình, không có gì khác biệt.
Hệ thống: “Sắp truyền tống đến địa điểm làm nhiệm vụ, xin ký chủ chuẩn bị sẵn sàng.”
Ngu Phương Linh: “Đã chuẩn bị xong.”
Xuân hàn se lạnh, trong không khí hãy còn phiếm vài phần lạnh lẽo, một hồi mưa to qua đi, càng có vẻ ướt lạnh thêm vài phần.
Giữa khách điếm đốt một bếp lò, than lửa trong lò đốt đến đỏ rực, nồi sắt hầm xương trên bếp lò cũng bị nấu sôi trào.
Một mùi thịt tràn ngập trong không khí, làm ngón tay người động đậy.
Ngu Phương Linh ngồi ở cửa sổ, nhìn mưa bụi kéo dài bên ngoài.
Nước mưa tẩy lá cây xanh tươi ướt át, mấy đóa hoa nở sớm, không chịu được mưa gió, lọt vào trong lầy lội, hóa thành một bông hoa tàn thê diễm.
Nơi này chính là chỗ cách mục tiêu vật phẩm cần công lược gần nhất.
Tục truyền nghe, thú Ngũ Độc xuất hiện một lần cuối cùng, là ở Thất Tuyệt Lĩnh.
Dưới Thất Tuyệt Lĩnh chỉ có một gian khách điếm như vậy, vừa vặn tới kịp khi trời mưa to, tất cả người giang hồ tới tìm thú Ngũ Độc, đều bị vây ở trong khách điếm này.
Ngu Phương Linh tới sớm, cướp được một gian phòng, chiếm được chỗ ngồi tốt ở cạnh cửa sổ.
Mắt thấy sắc trời lập tức tối đi, mưa còn chưa có ý dừng lại.
Ngu Phương Linh bưng chén trà, uống một ngụm trà nóng.
Ngoài cửa sổ truyền đến một trận tiếng vó ngựa, Ngu Phương Linh ngước mắt, nhìn ra ngoài khách điếm, chỉ thấy một tráng hán đeo trường đao cưỡi ngựa từ trong mưa bay nhanh mà tới.
Hắn bị xối một thân mưa, gò má bị đông lạnh có chút trắng bệch, vừa bước vào khách điếm, tiểu nhị vội vàng chào đón: “Xin lỗi, khách quan, tiểu điếm hôm nay đã đầy khách.”
Nam nhân một chân đá văng tiểu nhị ra: “Vậy cướp ra một gian.”
Ánh mắt hắn đảo qua, dừng ở giữa trung tâm, không chỉ không có phòng, đến chỗ ăn cơm cũng không có.
Nhưng hắn hiển nhiên không phải là người sẽ chịu thỏa hiệp, sải bước mà đi tới một bàn trong đó.
Bàn kia ngồi một thiếu nữ cùng một bà lão, thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, búi tóc hai bên, bộ dáng thoạt nhìn có chút nhút nhát sợ sệt.
Bà lão tóc trắng xoá, làn da nhăn như vỏ cây mất đi hơi nước.
Nam nhân gỡ đao trên lưng xuống, “Bang” mà gác ở trên bàn, hét lớn một tiếng: “Tránh ra!”
Thiếu nữ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh như quả nho được rửa sạch, mặt vô tội hỏi: “Ngươi nói gì cơ?”
“Cút!” Nam nhân nâng cánh tay lên, một cái tát hướng về phía thiếu nữ, không hề có ý thương hương tiếc ngọc.
Người trong khách điếm đều vì thiếu nữ mà đổ mồ hôi, nhưng không ai có ý ra tay giúp, nơi này là giang hồ, không có chi tiết thăm dò đối phương, tùy tiện ra tay chỉ biết hại chính mình.
Nam nhân kia đặt đại đao nặng trăm cân mà nhẹ nhàng nắm ở trong tay, có thể thấy được nội lực sâu, tuyệt đối không dễ chọc.
Khi mọi người ở đây cho rằng thiếu nữ kia sẽ bị đánh bay ra ngoài, tay nam nhân lại ngừng ở giữa không trung, một bàn tay trắng nõn nắm lấy cổ tay của hắn, rõ ràng cánh tay kia cực nhỏ, nhỏ như là có thể tùy tiện nhéo là gãy.
Giờ phút này cái tay kia gắt gao cuốn tay của nam nhân, làm nam nhân dù có dùng sức như thế nào, cũng không tránh thoát được.
Trên trán nam nhân dần dần toát ra một tầng mồ hôi mịn.
Thiếu nữ nắm lấy cổ tay của nam nhân, không chút nào cảm thấy như đang cố hết sức, trên khuôn mặt non nớt xinh đẹp bỗng nhiên tươi cười, quay đầu nhìn về phía bà lão: “Bà bà, ngươi nghe đi, hắn kêu chúng ta cút kìa.”
“Người trẻ tuổi không hiểu chuyện, đừng chấp nhặt với hắn, chặt bỏ một bàn tay, cho chút dạy dỗ là được.” Giọng nói của bà lão vô cùng khàn, cũng không thèm nhìn tới nam nhân kia.
Thiếu nữ quay đầu, cười hì hì nói: “Đại ca, nơi này nhiều người như vậy, ngươi cô đơn chọn một bàn của ta cùng bà bà, là chắc chắn chúng ta một già một trẻ, rất dễ bắt nạt sao?”
Sắc mặt nam nhân đau đến trắng bệch: “Không phải, không phải như thế…”