Phù Loan xem xong kiếm pháp của Ngu Phương Linh, vẫn chưa nói thêm gì, chỉ ném xuống một câu “Lần sau gặp” liền xoay người rời đi.
Ngu Phương Linh thở phào một hơi, lúc này mới kinh ngạc phát hiện cả người mình đã đổ mồ hôi lạnh liên tục, rõ ràng là bị Phù Loan dọa sợ.
Đợi bóng dáng của Phù Loan hoàn toàn biến mất ở trong tầm nhìn, cô nhặt mặt nạ trên đất lên, một lần nữa đeo lên mặt, quay lại cánh rừng.
Bách Lí Triều Hoa dựa vào gốc cây, hai mắt nhắm nghiền, vẫn duy trì tư thế như lúc cô rời đi.
Ngu Phương Linh đi đến trước người hắn, nâng tay điểm lên người hắn vài cái, một hồi lâu, Bách Lí Triều Hoa từ từ mở con ngươi, ánh mắt dừng trên người cô.
“Thất công tử đã nghỉ ngơi ổn chưa?” Ngu Phương Linh quan tâm hỏi.
Đôi mắt của Bách Lí Triều Hoa bình tĩnh không gợn sóng, lẳng lặng mà nhìn chăm chú vào cô: “Ta đã ổn, ngươi tới ngủ đi.”
Ngu Phương Linh ra đầy mồ hôi, cô dùng tay phẩy phẩy gió, cười nói: “Vậy ta sẽ nghỉ một lát.”
Cô nằm lên cỏ xanh trên mặt đất, đôi tay gối sau đầu, đôi mắt khép lại.
Cô tính ngủ gật một lát, không dám thật sự ngủ, Phù Loan dù tin cô, nhưng phái Bích Sơn còn đang đuổi giết cô cùng Bách Lí Triều Hoa.
Nơi này hẻo lánh như vậy, còn có thể bị Phù Loan tìm được, phái Bích Sơn phát hiện tung tích của bọn họ, cũng là chuyện sớm hay muộn.
Bách Lí Triều Hoa ngồi dưới gốc cây, nhìn Ngu Phương Linh nằm trên mặt đất.
Ánh nắng từ đỉnh cây chiếu xuống, chiếu lên trên người hắn.
Đúng là một ngày nóng nhất, hắn lại cảm thấy lạnh, lạnh nhập vào cốt tủy.
Hồi tưởng lại khung cảnh vừa rồi chứng kiến ở bên suối, thật giống như có người bưng một chậu nước đá, tưới từ trên đỉnh đầu hắn xuống, trong nháy mắt, lạnh từ đầu tới lòng bàn chân.
Trong mắt Bách Lí Triều Hoa còn sót lại một chút ấm áp, cũng dần dần bị hàn ý này cắn nuốt, chỉ còn lại thù hận, ở trong lồng ngực hắn thiêu đốt, nướng cháy lục phủ ngũ tạng, đem trái tim của hắn dày vò lăn qua lộn lại.
Ngu Phương Linh chỉ ngủ một lát liền tỉnh, nàng dắt ngựa, tiếp tục cùng Bách Lí Triều Hoa lên đường.
Trước có Hoa thần giáo, sau có phái Bích Sơn, lần này đi Dược Vương Cốc rất hiểm trở, vẫn nên đi sớm một chút, miễn cho đêm dài lắm mộng.
Hai người đi đường cả một buổi trưa, chọn đường đi hẻo lánh, thẳng đến khi mặt trời xuống núi, cũng không gặp được một nông hộ nào, nhưng lại đi ngang qua một trấn nhỏ.
Chỉ dựa vào quả dại lấp bụng cũng không ổn, Ngu Phương Linh để Bách Lí Triều Hoa ở lại trong núi, còn mình đi một chuyến vào trấn, chuẩn bị đủ lương thực cùng nước.
Mặt nạ dễ làm người khác chú ý, Bách Lí Triều Hoa không ở đây, cô liền gỡ mặt nạ xuống, treo ở bên hông.
Trong trấn đèn đuốc sáng trưng, toàn bộ phố đều đèn sáng lung linh, Ngu Phương Linh cõng tay nải, đi qua ánh đèn, thấy mấy đệ tử phái Bích Sơn cầm bức họa vẽ cô cùng Bách Lí Triều Hoa đang dò hỏi ở khắp nơi.
Ngu Phương Linh sờ sờ gương mặt, trong lòng rùng mình, cô mới nhắc mãi phái Bích Sơn, không nghĩ rằng phái Bích Sơn đã đuổi tới nhanh như vậy.
Cô cầm lương khô cùng nước, nhanh chóng rời khỏi trấn nhỏ, trở lại bên cạnh Bách Lí Triều Hoa, cùng Bách Lí Triều Hoa ăn uống no đủ, nghỉ ngơi một đêm.
Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, Ngu Phương Linh cùng Bách Lí Triều Hoa lại lần nữa xuất phát.
Đường núi không dễ đi, như cũ vẫn là Ngu Phương Linh dắt ngựa, Bách Lí Triều Hoa ngồi trên lưng ngựa.
Không biết có phải là ảo giác của Ngu Phương Linh hay không, thái độ của Bách Lí Triều Hoa đối với cô lãnh đạm đi rất nhiều, lúc trước hai người lên đường, Bách Lí Triều Hoa còn thường xuyên cùng cô nói mấy câu, hôm nay từ đầu tới cuối một câu Bách Lí Triều Hoa cũng chưa nói.
Ngu Phương Linh luôn cảm giác có một tầm mắt lạnh căm căm nhìn chằm chằm cô, nhìn chằm chằm làm lưng cô phát lạnh.
Suốt một ngày đường, ánh nắng dần dần nhạt bớt, không khí khô nóng không giảm.
Ngu Phương Linh xoa mồ hôi giữa trán, dừng bước chân, chỉ về phía núi non liên miên phập phồng phía trước, vui vẻ nói: “Thất công tử, phía trước chính là núi Dược Vương!”
Dược Vương Cốc ở trong núi Dược Vương, nghe nói cửa cốc toàn là thực vật có độc, chính là vì phòng ngừa người ngoài tự mình tiến vào Dược Vương Cốc, Ngu Phương Linh bất chấp nhiều như vậy, Bách Lí Triều Hoa hiện giờ đã cùng đường, trừ bỏ Dược Vương Cốc có thể cứu hắn, không người nào có thể giúp được hắn.
Ngu Phương Linh hít sâu một hơi: “Chắc hẳn đêm nay chúng ta có thể đến, Thất công tử, đến lúc đó ngươi cứ ở ngoài cốc chờ ta, ta vào Dược Vương Cốc, cầu bọn họ ra tay trị liệu cho ngươi.”
Bách Lí Triều Hoa mang thần sắc phức tạp mà nhìn cô, cặp mắt sâu thẳm kia ẩn ẩn có cái gì đang lưu động: “Tiểu Ngu, sao ngươi lại đối xử tốt với ta như vậy?”
“Bởi vì… Ngươi là Bách Lí Triều Hoa.” Ngu Phương Linh nghĩ ngợi, đáp.
Bách Lí Triều Hoa là ngươi thứ nhất ở trong thế giới này sinh ra ràng buộc với cô, cũng là người đầu tiên mang cho cô cảm giác chân thật.
Ở đáy lòng cô, Bách Lí Triều Hoa cùng người trong trò chơi hay người trong sách đều không giống nhau, hắn có máu có thịt có yêu có hận, là một người sống sờ sờ.
Ngón tay Bách Lí Triều Hoa giấu ở trong tay áo chậm rãi nắm chặt, mím môi, thanh âm cay chát: “Ngươi phải biết, ta đã hai bàn tay trắng.”
“Thất công tử, tin tưởng ta, ngươi sẽ không mãi mãi chỉ hai bàn tay trắng, sẽ có một ngày, thứ ngươi mất đi, đều sẽ trở về trong tay của ngươi.” Cô chính là người đã xem qua kịch bản.
Bách Lí Triều Hoa không biết nghe lọt được lời cô nói được mấy phần, hắn cười, tươi cười tràn đầy chua xót.
Ngu Phương Linh nghỉ ngơi trong chốc lát, dắt ngựa, đón hoàng hôn mà đi.
Gió đêm nhẹ phẩy qua núi, ánh nắng màu mận chín phủ kín khắp nơi, Dược Vương Cốc cách cô càng ngày càng gần.
Bỗng nhiên, trong không khí truyền đến một loạt tiếng vang ào ào, bước chân của Ngu Phương Linh hơi dừng, dõi mắt nhìn lại.
Cỏ hoang trước mắt bị gió đêm ép xuống đổ rạp, lộ ra một đống bóng người, những người đó thân mặc áo dài màu xanh, tay cầm trường kiếm, xúm lại quây quanh cô cùng Bách Lí Triều Hoa.
Đệ tử phái Bích Sơn!
Bọn họ nhanh như vậy đã đuổi tới!
Ngu Phương Linh biến sắc, nói khẽ với Bách Lí Triều Hoa: “Thất công tử, chờ ta ở cửa cốc, nhớ kỹ, cửa cốc đều là cây có độc, ngàn vạn lần không được một mình vào cốc.”
Nói xong, cô nắm đoản đao trong tay, dùng vỏ đao mạnh mẽ đập lên mông ngựa một cái.
Tuấn mã ăn đau, phát ra một tiếng hí, bước ra bốn vó, bay nhanh mà đi.
Ngu Phương Linh rút ra đoản đao, thả người nhảy xuống, che ở trước người đệ tử phái Bích Sơn, hơi nâng mắt: “Oan có đầu, nợ có chủ, đại sư huynh của các ngươi là ta giết, muốn báo thù, cứ việc tìm đến ta.”
“Ngươi cùng Bách Lí Triều Hoa ai cũng chạy không thoát, các sư đệ, cơ hội thay đại sư huynh báo thù đã tới.” Thanh niên cầm đầu cầm kiếm thứ hướng về phía Ngu Phương Linh.
Trong chớp mắt, đó là một trận đao quang kiếm ảnh.
Tà dương chậm rãi rơi xuống, chiếu rọi ra bóng dáng của Ngu Phương Linh, đoản đao của Ngu Phương Linh nhiễm máu, bị hoàng hôn chiếu vào, có vẻ càng thê diễm bắt mắt.
Ngu Phương Linh giơ tay chém, một người ngã xuống bên chân cô, máu phun tung toé nhiễm đỏ tà váy.
Cùng lúc đó, phía sau lưng cô lại thêm một vết kiếm.
Cô không cảm giác được đau đớn, chỉ là mất máu mang đến cảm giác choáng váng, ảnh hưởng tốc độ xuất đao.
Thi thể bên chân Ngu Phương Linh càng ngày càng nhiều, thể lực của cô cũng sắp không còn duy trì được, Sở Dao Hề là cao thủ, nhưng cũng là phàm nhân, không chịu nổi luân chiến liên tục.
Ngu Phương Linh chặt bỏ đầu của một người, nghĩ rằng Bách Lí Triều Hoa đã chạy trốn rất xa, không còn ham chiến, mũi chân điểm nhẹ, chạy như điên mà đi.
Đệ tử phái Bích Sơn thấy cô chạy, đều sửng sốt, vội vàng đuổi theo.
Tốc độ chạy trốn của Ngu Phương Linh nhanh hơn so với giết người nhiều, đây ít nhiều cũng do cô luyện ra, trước kia cô đã lừa gạt không ít người, trong đó không thiếu những nhân vật khó đối phó, vì không để mình bị tiêu hao tiến độ xuyên qua do tử vong, cô đều áp dụng kế sách bỏ trốn mất dạng, dần dà, sức của đôi bàn chân cứ vậy mà luyện ra.
Rốt cuộc vẫn do mất máu quá nhiều, chạy một đoạn đường, bước chân của Ngu Phương Linh dần dần đình trệ, cô ngừng lại, thở hổn hển mấy hơi, nhìn Dược Vương Cốc gần trong gang tấc.
Một bàn tay từ phía sau vươn tới, bắt được tay cô, kéo đi.
Ngu Phương Linh chấn động.
Giọng nói của Bách Lí Triều Hoa vang lên bên tai cô: “Là ta, đi theo ta.”
Ngu Phương Linh thả lỏng người, đi theo bước chân của Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa đi đường tuy chậm, nện bước lại cực kỳ kiên định.
Tay Ngu Phương Linh bị hắn nắm ở trong tay, nâng lên đôi mắt, nhìn bóng dáng của Bách Lí Triều Hoa.
Bách Lí Triều Hoa thật sự đã trưởng thành, không hề là thiếu niên mười sáu tuổi kia nữa, hắn đã cao hơn cô một khoảng lớn, trên người cũng có mị lực của nam nhân thành niên, cô nhìn hắn, cũng phải ngẩng đầu nhìn.
Ngu Phương Linh đang thất thần, Bách Lí Triều Hoa vén lên dây mây rũ xuống, Ngu Phương Linh lúc này mới phát hiện, Bách Lí Triều Hoa mang cô đi tới một vách núi, cô khó hiểu hỏi: “Nơi này là?”
Bách Lí Triều Hoa buông tay cô ra, đi đến trước vách núi, lấy ra một cây chủy thủ, dùng sức vung lên, những dây mây quấn quanh nhau đứt gãy mở ra, lộ ra một cửa động cao nửa người, bên cạnh cửa động dùng vật sắc khắc lên năm chữ “Cửa vào Dược Vương Cốc”.
Ngu Phương Linh kinh ngạc mà nhìn cửa động này: “Ngươi làm sao phát hiện được nơi này?”
“Là con ngựa kia trong lúc vô ý đưa ta xâm nhập vào, cây độc ở cửa Dược Vương Cốc không dễ tránh, nhưng người Dược Vương Cốc cũng phải ra vào, ta nghĩ, nơi này là một cánh của khác để vào Dược Vương Cốc, ẩn giấu ở đây, trừ bỏ người của Dược Vương Cốc, không ai biết.”
“Ngươi đoán ra hẳn cũng không tệ.” Ngu Phương Linh gật đầu.
Bách Lí Triều Hoa không hổ là vai chính trong trò chơi, kiếm khách đệ nhất tương lai, quả thực chính là kiểu tồn tại “Chói lòa”, tùy ý ra vào như vậy, cư nhiên làm hắn phát hiện cánh cửa bí mật để vào cốc.
Xem ra, cơ hội phỏng đoán trước đây của cô không tồi, cánh cửa đi vào này chính là cơ hội xoay chuyển vận mệnh của Bách Lí Triều Hoa.
“Ngươi đổ máu.” Bách Lí Triều Hoa nhíu mày.
Ngu Phương Linh hoàn hồn, nhìn máu trên người, lắc đầu: “Ta không có trở ngại gì.”
“Máu của ngươi sẽ lưu lại dấu vết trên đất, người của phái Bích Sơn rất nhanh sẽ tìm được tới nơi này.”
“Trước khi bọn họ đuổi tới đây, chúng ta nhanh chóng vào cốc, đóng cửa động lại.”
Bách Lí Triều Hoa lại bất động, dùng một loại ánh mắt cổ quái nhìn cô: “Tiểu Ngu, ngươi cùng ta mấy ngày nay luôn đồng cam cộng khổ cùng chung hoạn nạn, hẳn đã coi như người tín nhiệm nhau nhất, ngươi vẫn không chịu dùng gương mặt thật nhìn ta sao?”
Thần sắc của Ngu Phương Linh cứng đờ, cũng may có mặt nạ che giấu, vẫn chưa lộ ra manh mối.
Cô dùng tay xoa mặt nạ, ánh mắt lộ ra vẻ ảm đạm: “Tướng mạo Tiểu Ngu xấu xí, không dám dọa sợ Thất công tử.”
“Ta nói rồi, ta không phải người nông cạn như vậy.”
“Thất công tử xuất thân cao quý, từ nhỏ đến lớn gặp qua vô số mỹ nhân, Tiểu Ngu cũng là nữ hài tử, chỉ cần là nữ hài tử, đều hy vọng ở trong cảm nhận của Thất công lưu lại một mặt tốt đẹp nhất.
Tiểu Ngu không hy vọng, ngày sau Thất công tử nhớ tới Tiểu Ngu, trong đầu đều là khuôn mặt bị cháy hỏng của Tiểu Ngu.” Ngu Phương Linh cúi thấp đầu, một bộ dáng vô cùng tự ti.
Cô là người xuất thân chính quy, kỹ thuật diễn chưa nói tới xuất thần nhập hóa, đối phó với kiểu mới ra đời như Bách Lí Triều Hoa này, cũng đủ dùng, cô không tin, lấy sự thiện lương của Bách Lí Triều Hoa, còn đuổi theo đòi tháo mặt nạ nhìn vết sẹo của cô.
Quả nhiên Bách Lí Triều Hoa không còn yêu cầu cô tháo mặt nạ, hắn chậm rãi đi đến trước mặt cô, nâng tay lên, nâng cằm cô, khiến cô phải nhìn về phía mình.
Ngón tay hắn yêu thương mà vỗ về sợi tóc bên mái của cô, trong mắt đen nhánh, nhẹ giọng mở miệng, từng câu từng chữ, ngữ khí ôn nhu tới cực điểm: “Là tướng mạo thật sự xấu xí, hay là căn bản không dám bại lộ gương mặt thật của chính mình, hữu hộ pháp đại nhân?”
Năm chữ cuối cùng, giống như sấm sét, vang ở đỉnh đầu Ngu Phương Linh.
Mắt Ngu Phương Linh hơi trợn to, nhìn về phía Bách Lí Triều Hoa, khóe môi Bách Lí Triều Hoa giương lên, bên môi hàm chứa một tia ý cười.
Tươi cười kia thật sự không biết nên hình dung như thế nào, có chua xót, có thù hận, có khoái cảm, có thương tiếc, cảm xúc phức tạp như vậy, tất cả hóa thành một độ cung bên khóe môi.
Bách Lí Triều Hoa vừa cười, vừa lui về sau, đầu ngón tay của hắn nhiễm máu, chủy thủy vừa rồi bị hắn nắm trong tay đã không thấy bóng dáng.
“Thật không nghĩ tới, hữu hộ pháp Hoa thần giáo nổi tiếng giang hồ, cư nhiên lại là một kẻ lừa đảo, dùng thủ đoạn ti tiện như vậy, đến lừa gạt một phế nhân.” Hắn cười nói.
Hắn cho rằng chính mình đã giết Sở Dao Hề, khi đó hắn gặp khổ hình tra tấn, thần chí hoảng hốt, Sở Dao Hề đại khái đã lợi dụng điểm này, thành công lừa gạt hắn, lại hóa thân thành một kẻ gọi là “Tiểu Ngu”, giải cứu hắn rời khỏi Hoa thần giáo, đem một tia tín nhiệm còn lại của hắn, lừa mất sạch sẽ.
Dịu dàng của nàng, từ đầu tới đuôi, chỉ là một âm mưu.
Ngu Phương Linh cúi đầu, nhìn về phía ngực mình.
Cây chủy thủ kia một phần lớn đều đã đi vào trong ngực cô.
Không đau, chỉ có bóng ma của tử vong che trời lấp đất mà đến, xoay quanh đỉnh đầu cô.
Thân thể của cô hơi lung lay, muốn cười, lại cười không nổi, cuối cùng, bất đắc dĩ mà thở dài.
Cô tháo mặt nạ xuống, đầy mặt bình tĩnh mà nhìn Bách Lí Triều Hoa: “Thất công tử đã phát hiện khi nào?”
“Ngày ngươi trộm đi gặp Phù Loan.”
“Là ta sơ ý.”
“Ta nghĩ không ra rốt cuộc là từ khi nào ngươi đã học trộm được bảy chiêu kiếm học Vô Song của ta.” Đây là chuyện Bách Lí Triều Hoa nghĩ đau đầu, cũng không nghĩ ra được.
Lần tế vong hồn ở Bách Lí sơn trang lần đó, hắn đích xác đã ở trước mặt nàng sử dụng kiếm thức Vô Song, lần đó hắn chỉ sử dụng một kiếm.
Bởi vì bảy chiêu kia chính là hắn tự tay dạy đó.
Ngu Phương Linh thở dài, vẫn quyết định nói dối.
Một lời nói dối, phải dùng ngàn vạn câu nói dối đi theo, cuối cùng cô cũng hiểu rõ ý của những lời này.
“Thất công tử ở trước mặt ta ra tay nhiều lần như vậy, trước nay đều không hề có tâm phòng bị, bị ta học trộm mấy chiêu, cũng không có bao nhiêu kỳ quái nhỉ.” Ngu Phương Linh lộ ra tươi cười trào phúng.
“Vì sao? Vì sao cố tình lại là ngươi?” Đôi mắt Bách Lí Triều Hoa dần dần đỏ, đáy mắt có thứ gì ẩn ẩn đang điên cuồng kích động, hắn nắm chặt nắm tay, con ngươi tràn đầy hận ý, “Ta từng nói với ngươi, ta đã hai bàn tay trắng.”
“Không phải còn có 《 Kiếm phổ Vô Song 》 sao?” Muốn hận thì nên hận hoàn toàn, đừng để lưng đeo áy náy cùng hối hận gì, Ngu Phương Linh tận lực làm vẻ mặt mình thoạt nhìn càng đáng giận, độ cung trào phúng trên khóe môi càng cười càng lớn, “Có thể làm ta mất công như thế, đương nhiên chỉ có kiếm Vô Song của Thất công tử, chẳng lẽ, Thất công tử thật sự trông cậy vào ta thiện tâm cứu ngươi một hồi? Cũng đừng quên, ngươi là kẻ thù của ta, Lục Mạn Thanh chết ai cũng không thoát khỏi liên quan.”
Thân thể Bách Lí Triều Hoa quả nhiên kịch liệt mà lay động, thù hận cơ hồ dùng hết sức lực toàn thân, hắn lảo đảo lui về phía sau vài bước, phần lưng đè lên vách núi.
Hắn mím môi, trong cổ họng nếm được mùi tanh.
Mặt đất truyền đến vô số tiếng bước chân hỗn độn, thính lực của Ngu Phương Linh tốt, nghe ra được, lần này tới rất nhiều người, xem ra là người phái Bích Sơn liên hệ đến giúp đỡ, đã đuổi tới.
Cô bước nhanh đi đến trước mặt Bách Lí Triều Hoa, nhìn hắn một cái, nâng lên một chưởng, dừng ở trên người hắn.
Bách Lí Triều Hoa bị một chưởng của cô, ấn ngực, lảo đảo vài bước, ngã vào trong cửa động.
Sức lực Ngu Phương Linh liều mạng dư lại, đẩy đá xanh bên cạnh, lấp kín cửa động.
Ánh mắt của cô hơi dừng, thấy hộp kiếm trên lưng ngựa, đi qua, gỡ hộp kiếm xuống, từ khe hở giữa tảng đá cùng vách núi, ném hộp kiếm vào.
Bách Lí Triều Hoa ngã ngồi trên mặt đất, trừng hai mắt mắt đỏ đậm nhìn cô, hộp kiếm vừa vặn nện ở trên người hắn.
Ngu Phương Linh cách đống đá xanh nhìn hắn: “Bách Lí Triều Hoa, ngươi nói đúng, ta là một kẻ lừa đảo, ta đi theo bên cạnh ngươi, dốc lòng chăm sóc ngươi, chính là muốn lừa gạt ngươi để lấy kiếm pháp Vô Song, cho nên, cứ việc hận ta là được.
Nhớ kỹ, thế giới này không chỉ có một kẻ lừa đảo như ta, nâng kiếm trong tay ngươi lên, giết sạch kẻ thù, không cần nương tay.”
Cô nói xong câu đó, quanh thân hiện lên ánh sáng trắng, Bách Lí Triều Hoa kinh ngạc phát hiện, giữa mày của cô ẩn ẩn hiện lên một đóa mạn châu sa hoa màu máu.
Bách Lí Triều Hoa giãy giụa, vọt tới trước mặt cô, nhưng đá xanh đã che ở trước mặt hắn, vô luận hắn dùng lực như thế nào, đều không dời được khối đá kia ra.
Kích động trong mắt hắn ánh lên vẻ điên cuồng, nhìn chằm chằm đóa mạn châu sa hoa giữa mày cô, lạnh lùng nói: “Ngươi là ai! Nói cho ta, ngươi rốt cuộc là ai!”
“Muốn sống thì mau chạy, đừng quay đầu lại.” Ngu Phương Linh nói.
Đệ tử phái Bích Sơn đã đuổi tới phía sau cô, cô nắm chặt đoản đao trong tay, liều mạng với chút sức lực cuối cùng, nhằm về phía bọn họ.