[Thẻ may mắn: Có thể đưa ra một câu hỏi đối với người chơi, người bị hỏi phải trả lời chính xác, nếu không phạt 60 giây không được tự do hành động, trả lời sai lần thứ hai phạt 120 giây, lần thứ ba 180 giây, sau đó tự giải trừ giam cầm.]
Theo Bạch Ấu Vi vừa dứt lời, trên tấm thẻ trắng hiện ra chữ viết:
735670783 x 30791325 + 530351216 =?
— mời trả lời.
Giang Hạo nghiến răng nghiến lợi, làm sao anh tính được câu trả lời này?!
Anh nỗ lực giãy dụa, sử dụng cả đầu ngón chân! Song đều không thể động đậy!
Ngoại trừ có thể hô hấp, có thể chớp mắt, có thể nói chuyện, tất cả bộ phận khác không thể nhúc nhích! Dường như con mắt đã khóa lại! Chỉ có thể nhìn chằm chằm tấm thẻ!
Không có cách nào, đành đoán mò!
Giang Hạo: ” 265… 7890… 7…”Trong đầu bỗng nhiên hiện lên một thông tin:
[Tít! Trả lời sai, phạt 60 giây sau trả lời lại. ]Giang Hạo muốn hộc máu!
Bên kia, Bạch Ấu Vi và Đàm Tiếu hợp lực lấy ra ống tuýp từ đằng sau bả vai Thẩm Phi.
Ống tuýp kim loại cuối cùng bị rút ra, keng một tiếng rơi trên mặt đất, vết thương của Thẩm Phi lập tức một lượng lớn mứt quả màu đỏ!
“Xong xong! Vi Vi, cậu ta sắp chết!” Đàm Tiếu hoảng hốt kêu lên, “Em trai của anh Mặc sắp chết! Làm sao đây?!!”
“Bớt kêu!” Bạch Ấu Vi bực bội nói, “Lấy bùn ra đây!”
Đàm Tiếu ngẩn người, lúc này mới nhớ ra trên người mình mang theo bùn, vội vàng lấy bùn ra khỏi túi mông của quần jeans, đặt trên người Thẩm Phi!
Bạch Ấu Vi tức giận đến mức muốn mắng người: “Cậu đúng là đặt đạo cụ trong túi rắm hả?!”
Đàm Tiếu trả lời: “Trên quần áo của tôi đâu còn túi khác!”
Bạch Ấu Vi nghiêm khắc lườm anh một cái.
Vẻ mặt Đàm Tiếu vô tội, còn hơi ấm ức.
Không đặt ở túi mông thì biết để ở đâu?
Lẽ nào vác một cái túi vải canvas giống Vi Vi sao? Đàn ông đàn ang như anh vác một cái túi xách tay chẳng phải là chít chít như đàn bà?
Dưới tác động của bùn, vết thương của Thẩm Phi khép lại bằng tốc độ mà mắt thường cũng nhìn thấy, nhưng cơ quan nội tạng, khớp xương bên trong bị thường cần dựa vào năng lực tự lành của anh ta.
Giang Hạo đứng đờ ra ở vị trí cách họ mấy bước, đối mặt với tấm thẻ không nhúc nhích, trên gương mặt không có một biểu cảm dư thừa.
Đàm Tiếu liếc anh một cái, hỏi Bạch Ấu Vi: “Có muốn nhân cơ hội này giết chết hắn không?”
Giết chết hắn?
Đương nhiên cô muốn.
Bạch Ấu Vi đang định gật đầu, một đốm lửa rơi xuống từ trên đỉnh đầu.
Ngẩng đầu nhìn, cô phát hiện không biết từ khi nào ngọn lửa đã lan tràn đến đây. Lá cờ màu trang trí trên nóc nhà cháy, các đồ vật trang hoàng khác cũng lung lay sắp rơi, có thể rơi bất cứ lúc nào.
“Quên đi.” Bạch Ấu Vi cáu kỉnh cau mày nói, “Đi thôi, đừng để ý đến hắn! Chắc chắn hắn không sống được!”
Thẩm Phi ôm bả vai chậm rãi đứng lên, gương mặt trắng bệch nói: “Mèo còn ở gần đây, chúng ta phải nhanh chóng tìm một chỗ an toàn.”
Bọn họ không trì hoãn nữa.
Đàm Tiếu cõng Bạch Ấu Vi, Thẩm Phi đi theo sau, ba người cùng rời đi.Mắt Giang Hạo cố định trên câu hỏi, lỗ tai nghe rõ mồn một cuộc đối thoại của bọn họ, trái tim của hắp đập thình thịch, ngập tràn ngọn lửa căm thù!
Ngọn lửa liếm láp sau lưng hắn, nhiệt độ cao rất nhanh đốt thủng quần áo, da lưng đau rát! Nhưng hắn không cách nào nhúc nhích!
Ghê tởm!
Chẳng lẽ phải dùng mảnh ghép trò chơi rời khỏi trò chơi sao?
… Không được, không thể lãng phí một mảnh ghép trò chơi!
Phải lấy được nhiều mảnh ghép trò chơi và đạo cụ hơn, chuyến đi này không phí công!
Ngọn lửa liên tục thiêu đốt sau lưng hắn. Giọt mồ hôi to bằng hạt đậu thi nhau chảy xuống từ hai gò má của hắn, hắn ngửi thấy mùi da thịt cháy khét.
Thân thể đau đớn, trong lòng dày vò, sau khi chịu đựng khoảng 6 phút, cuối cùng hắn lấy lại được tự do! Cả người lăn cun cút trên mặt đất, hai tay giao nhau rồi mở ra, một chai nước xuất hiện trong lòng bàn tay —