Thình thịch!
Âm thanh vật nặng rơi xuống đất.
trong lòng Bạch Ấu Vi kinh ngạc, con mắt nhìn ra phía ngoài, quên cả tranh luận với Thẩm Phi.
Triệu Minh Đăng té ngã trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, anh không thể phát ra âm thanh, đứng cũng không đứng nổi, thân thể run rẩy bò về phía trước, chỗ anh ta bò qua đỏ tươi!
Không phải máu!
Mà là một thứ giống như cao su màu đỏ, không ngừng trào ra từ trong cổ họng, từ trong người anh ta!
— Rầm!
Lại có một tiếng vang thật lớn.
Thân hình con mèo bằng vải to như xe buýt công cộng lao tới cách chỗ Triệu Minh Đăng không xa.
Mary ngồi trên người con mèo cười đùa, hát bài ca dao:
“Bò đi nha, bò đi nha
Máu tươi biến thành mứt quả,
Nội tạng đổi thành bông vải,Cuối cùng nha cuối cùng nha đút vào miệng Meo Meo ~”
Móng vuốt của con mèo dẫm lên Triệu Minh Đăng.Giống như trêu đùa một con chuột, nó đè nặng anh ta, không lập tức giết chết, chỉ là nhìn anh giãy dụa.
Mặt Thẩm Phi lộ vẻ không đành lòng, thấp giọng nói với Bạch Ấu Vi: “Mary nói máu tươi quá dơ bẩn. Đây là công viên của trẻ con, mọi cảnh tượng máu me đều phải xử lý cho hài hòa, nó… Nó căn bản không coi chúng ta như con người! Nó coi chúng ta như món đồ chơi!”
Ở bên ngoài Mary cười khanh khách, cô bé vô cùng hưởng thụ giây khắc này, nhiều lần hát bài ca dao:
“Bò đi nha, bò đi nha
Máu tươi biến thành mứt quả,. ngôn tình tổng tài
Nội tạng đổi thành bông vải…”
Mấy bóng người đột nhiên chui ra!
Giọng Mary ngừng lại!
Tay Thẩm Mặc và Nghiêm Thanh Văn cầm binh khí xông lên, đồng loạt chém vào móng vuốt mà con mèo đè lên Triệu Minh Đăng!
Nhưng mà móng vuốt mèo mềm nhũn, mũi kiếm chặt bên trên như đâm vào bông vải! Không có chút ý nghĩa nào!
Hai người Vu Á Thanh và Lữ Ngang phối hợp, giao thoa bổ về phía bụng mèo —
Một đám bông lòi ra từ mảnh vải rách, mèo kêu to”Meo ô”, móng vuốt vẫn không buông!
La Bân nhảy xuống từ chỗ cao, nhân cơ hội đánh úp Mary trên người con mèo.
Lúc này một cái đuôi mèo bay vút đến! Đập anh ta va vào bức tường!
Bạch Ấu Vi thấy tóc Thẩm Mặc dính lên trán vì ướt đẫm mồ hôi.
Nét mặt những người khác cũng chán nản.
Đúng vậy, chán nản.
Chiến đấu hơn mười phút với con mèo bằng vải vĩ đại này, thể lực giảm sút to lớn, nếu không nghĩ cách, đừng nói tiến công, chỉ sợ bọn họ khó có cơ hội tự bảo vệ mình!
Thân hình mập mạp của Triệu Minh Đăng bị vuốt mèo đè nặng…
Thân thể bị chèn ép đã biến dạng, anh đau đớn không phát ra được thành tiếng, con ngươi lồi ra, đầu và hai cái tay liều mạng vùng vẫy ở phía trước, dáng vẻ đó rất buồn cười, nhưng chẳng có ai cười nổi.
Bạch Ấu Vi nhớ tới trước đây cô từng nuôi một con hamster, khi nó bò ra khỏi khe cửa cũng giống thế này…
Thân thể bị chèn ép đến mức tận cùng, “mứt quả” không ngừng trào ra khỏi miệng mũi, cuối cùng tràn ra thứ đồ như bông vải trắng, thân thể Triệu Minh Đăng như thú nhồi bông trống rỗng, cuối cùng, triệt để, bất động.
Đúng như lời Mary, cảnh Triệu Minh Đăng trải qua xử lý hài hòa, không hề máu me.
Nhưng Bạch Ấu Vi cảm thấy… So với biến thành một đồ vật biểu diễn, anh ta thà rằng mình chết mà máu be bét thịt, ít nhất còn có tôn nghiêm.
Thẩm Mặc không hề từ bỏ tấn công.
Anh luôn tìm kẽ hở của Mary và mèo!
Vu Á Thanh và Lữ Ngang tấn công vùng bụng của con mèo, anh đâm trúng móng vuốt mèo, mượn lực trèo lên!
Một móng vuốt khác vụt tới!
Thẩm Mặc thả người nhảy, túm lấy chòm râu lò xo của mèo! Mượn lực kéo này bật nhảy giữa không trung, sau đó giơ lên thanh kiếm bản to —
Đâm về phía Mary!
Mary hận anh tận xương!
Nó mất nửa cánh tay chính là do anh ban tặng, hiện tại thấy anh tấn công, lập tức kéo cổ con mèo để mèo ngẩng đầu lên!
“Meo ô! ~~~”