Rõ ràng ban nãy anh ta còn ở đây hỗ trợ bố trí cạm bẫy, nhưng bây giờ không thấy tăm hơi.
Nghiêm Thanh Văn biết điều Thẩm Mặc kiêng kỵ, thấy sắc mặt anh chìm xuống, đi tới thấp giọng hỏi: “Có cần đi xem không?”
Thẩm Mặc liếc nhìn phương hướng gác chuông, “Không cần, cô ấy sẽ xử lý tốt.”
…
Gác chuông cách vòng quay ngựa gỗ không quá xa.
Đi men theo con đường nhỏ lát gạch đỏ về phía trước là có thể trông thấy một vườn hoa, có bốn cái cầu vòm** phân biệt kéo dài đến bốn mặt của gác chuông.
**Hình cảnh cầu vòm:
Dùng xe lăn lên đường dốc của cầu vòm rất tốn sức, Bạch Ấu Vi đơn giản đi xuống, chống gậy đi về phía trước.
Cô nhìn thấy có thêm một bóng người dưới nền đất, bước chân dừng lại, quay đầu xem, khoảng cách người đàn ông đứng sau cô đã không đủ mười thước.Bạch Ấu Vi nhíu mày lại: “Cách xa tôi một chút.”
Giang Hạo cười híp mắt nói: “Tôi thấy một mình cô đi về phía này… Cho nên tới xem một chút, cần giúp không?”
Thái độ của hắn có vẻ thân thiết, nhưng khắp nơi lộ ra cường thế, bước chân tới gần cô không dừng lại một bước.Bạch Ấu Vi nhếch miệng nở nụ cười châm chọc.
Đối phương có ý đồ gì, lòng cô biết rõ.
Do đó, hắn chờ cơ hội này, sắp chờ đến mức không nhịn được.
Dù sao hết một buổi ban ngày đến buổi tối, mọi người sẽ phân tán. Mary và mèo cũng sẽ tỉnh lại, đến lúc đó muốn “giết người cướp đồ”, độ khó sẽ cực kì lớn.
Nếu mục đích không phải thông quan trò chơi, không cần đợi đến buổi tối để mạo hiểm, tốt nhất nên lấy đồ vật mình muốn vào ban ngày, sau đó tìm một thời cơ thỏa đáng dùng mảnh ghép trò chơi rời khỏi trò chơi.
Đương nhiên, nếu có thể trước khi rời đi, chơi chết những người chơi khác thì tốt hơn, như vậy không cần lo lắng bị người khác vạch trần ngụy trang.
Giống như gã đàn ông đi găng tay trắng ra khỏi trò chơi lần trước.
Giang Hạo tiếp tục đến gần cô.
Ánh mắt Bạch Ấu Vi lạnh nhạt nhìn hắn.
Trong lòng cô có điểm hiếu kỳ, cuối cùng găng tay trắng là cái “đạo” cụ như thế nào? Vì sao lợi hại như vậy? Lần trước mười người vào trò chơi, ngoại trừ gã đàn ông đi găng tay trắng, những người còn lại chết hết…
“Vi Vi! Bên trên thật là cao! Còn có kính viễn vọng!”
Đàm Tiếu đột nhiên từ trong gác chuông lao ra, thấy Giang Hạo thì ngạc nhiên.
Anh hỏi không khách sáo: “Này! Anh tới đây làm chi? Sao hả, muốn trộm lười làm việc đúng không?!”
Giang Hạo ngẩn người, sau đó mỉm cười nói: “Phía bọn họ tôi không chen tay vào được, cho nên tới xem một chút.”
Anh tiếp tục đi về phía Bạch Ấu Vi, thoáng giơ lên đôi tay đi găng tay màu trắng…
Bạch Ấu Vi nở nụ cười một lần nữa.
Thật là thú vị.
— Cho dù hắn thấy Đàm Tiếu đi từ gác chuông xuống, cũng không chịu buông tha mục tiêu là cô. Xem ra Đàm Tiếu thực sự không có một phần uy hiếp, ít nhất ở trong mắt người tên Giang Hạo này, cậu ta hoàn toàn không đủ gây sợ hãi.
Cô càng hiếu kỳ hơn.
Găng tay trắng cuối cùng có bao nhiêu lợi hại? Mang lại tự tin 1vs2 cho hắn?
Theo khoảng cách đến gần, con thỏ nhung ghé vào trên vai Bạch Ấu Vi ngẩng đầu, đôi mắt nhỏ giống như hạt đậu đen, vô thanh vô tức nhìn chằm chằm gã đàn ông.
Giang Hạo sửng sốt.
Đa số thời gian tác dụng lớn nhất của con thỏ ở trên người Bạch Ấu Vi là “Bán manh”, cho nên Giang Hạo không nắm rõ công dụng thực sự của con thỏ.
Hắn hơi chần chừ.Mặc dù nắm chắc xử lý cả hai người, nhưng bây giờ xuất hiện một cái đạo cụ bên ngoài kế hoạch, hắn không thể không cẩn thận.
“Giang Hạo? Tại sao anh ở đây?”
Thẩm Phi kinh ngạc đi tới, lại thấy Đàm Tiếu, ngay lập tức anh cau mày: “Tại sao cả hai người đều ở đây? Bên vòng quay ngựa gỗ cần giúp đỡ, hai người không qua đó hỗ trợ sao?”
Đàm Tiếu kêu oan cho bản thân: “Tôi muốn giúp một tay chứ! Nhưng mà bọn họ nói tôi càng giúp càng bận rộn, không cho tôi, tôi nhàn rỗi không có chuyện gì làm, nên qua đây giúp Vi Vi thăm dò địa hình!”
Thẩm Phi: “…”
Giang Hạo cười với họ: “Tôi đi cho, lúc đầu lo lắng không có ai để tâm đến cô Bạch, hai người đều ở đây, để tôi quay về giúp đỡ!”
Hắn ta nói xong, hai tay cắm vào trong túi quần, bước đi không nhanh không chậm.
Bạch Ấu Vi cảm thấy đáng tiếc.
Thiếu chút nữa sẽ trông thấy bộ mặt thật của hắn ta. Có điều cô tin tưởng… hắn ta sẽ ra tay một lần nữa nhanh thôi.