“Đúng vậy, có thể phân công nhau hành động.” Vu Á Thanh nói thật lòng, “Bọn tôi giúp Nghiêm Thanh Văn bố trí cạm bẫy, Vi Vi phụ trách quy hoạch con đường rút lui, Vi Vi hành động không thuận tiện, để Thẩm Mặc đi cùng cô ấy, như vậy có phải tiến độ sẽ nhanh hơn không?”
Môi Thẩm Phi giật giật, không biết nên nói cái gì.
Vào giây phút như thế này, chẳng lẽ anh họ của anh không nên đứng lên như nhân vật chính xông pha chiến đấu sao?! Vì sao anh ấy được phân công nhiệm vụ là “cùng” Bạch Ấu Vi?!
— các người không cảm thấy lãng phí tài nguyên sao?!
Anh xem vẻ mặt của Thẩm Mặc.
Biểu cảm Thẩm Mặc thản nhiên gật đầu: “Được.”
— không được!
Được cái gì hả anh trai!!!Trong lòng Thẩm Phi nổi cơn sóng cuồn cuộn!
Bên kia, Lữ Ngang cười theo nói: “Nếu đã cùng vào một trò chơi, chị Vi đừng có giấu giếm, cũng để lão Nghiêm của chúng tôi dễ thở hơn một chút chứ.”Đàm Tiếu chống nạnh đứng ở phía trước: “Oa, đương nhiên lão đại nhà chúng tôi phải chào sân cuối cùng ở vị trí then chốt! Hiện tại đã bị các người sai bảo làm việc, chẳng phải rất mất mặt!”
Biểu cảm Thẩm Phi cứng đờ nhìn họ.
Anh không rõ, vì sao… Vì sao dường như bọn họ đều rất tín nhiệm Bạch Ấu Vi? Bạch Ấu Vi đến cùng có năng lực gì?!
Giao con đường rút lui cho Bạch Ấu Vi tương đương với đặt cược mạng sống của mình cho cô ta!
Bởi vì cho dù trong con đường rút lui có chút xíu tì vết nào đều có thể gây ra chết người!
Lữ Ngang cười ha ha, chế giễu Đàm Tiếu: “Ai là lão đại nhà cậu? Người cao, hay là cái người… lùn ở kia?”
— Bạch Ấu Vi ngồi trên xe lăn, tự nhiên thấp hơn tất cả mọi người.
Sắc mặt cô tồi tệ nhìn về phía Đàm Tiếu, phảng phất chỉ cần đối phương đưa ra câu trả lời không làm cô thoả mãn, cô sẽ phát hỏa một trận.
Đàm Tiếu cũng không biết mọc ra trí khôn ở đâu, đột nhiên nhanh trí, lớn tiếng nói: “Lão đại nhà tôi đứng trên bờ vai người khổng lồ! Chị ấy có nhiều biện pháp hay!!!”
Bạch Ấu Vi nằm úp sấp trên lưng Thẩm Mặc một thời gian dài, xem như cưỡi trên vai anh.
Một câu nói tương đương khen cả hai người, Đàm Tiếu chống nạnh ưỡn ngực, vô cùng đắc ý!
Anh cảm giác mình đã bước lên độ cao mới của cuộc đời!
Bạch Ấu Vi hờ hững thu hồi ánh mắt.
Khóe miệng Thẩm Mặc ẩn chứa nụ cười.
Thẩm Phi…
Thẩm Phi rơi vào sự bối rối sâu sắc.
Triệu Minh Đăng thúc giục: “Chưa đầy ba tiếng nữa trời sẽ tối, chúng ta tranh thủ thời gian đi! Tranh thủ ban ngày thăm dò trước một lần.”
“Không được ah.” mặt Bạch Ấu Vi không hề thay đổi nói, “Dựa trên lượng thông tin hiện có chẳng có cách nào thiết kế được phương án rút lui an toàn trăm phần trăm. Chiều cao và tốc độ của con mèo trực tiếp ảnh hưởng đến tầm quan sát của nó và Mary, cao hay thấp hơn một mét đều sẽ khiến hiệu quả của tuyến đường rút lui giảm bớt nhiều, tôi không muốn phí công vô ích.”
Triệu Minh Đăng cau mày nói: “Vậy bây giờ chúng ta làm gì?”“Một lần nữa làm quen khu vực mình phụ trách, tìm một chỗ trốn đi, sau đó…” Bạch Ấu Vi bĩu môi, “Đợi đến khi trời tối thôi ~”
“Nhưng màm như vậy chẳng phải là lãng phí một buổi ban ngày?!” mày Triệu Minh Đăng nhíu lại càng sâu hơn, cảm thấy không ổn thỏa, “Hơn nữa hồi nãy chúng ta đã tự tìm được chỗ trốn cho riêng mình!”
Trong lòng Thẩm Phi xem thường.
Không được là không được, nói cái gì mà đợi đến khi trời tối đen, thực ra cô ta không muốn quy hoạch con đường rút lui, phủi bỏ hết trách nhiệm!!
Bạch Ấu Vi vẫn nói bằng giọng không đến nơi đến chốn: “Tôi đề nghị mọi người từ bỏ địa điểm ẩn nấp đầu tiên, tốt nhất từ bỏ cả địa điểm dự bị thứ hai, trốn ở điểm thứ ba hoặc thứ tư sẽ tốt hơn. Bởi vì có khả năng rất cao hai địa điểm đầu tiên đã từng có người chơi trốn ở đó. Chỉ cần Mary và mèo không ngốc, bọn chúng sẽ ưu tiên đến những chỗ đó tìm người chơi.”
Thẩm Mặc nói: “Hiện tại chúng ta chưa đủ quen thuộc hoàn cảnh trong cả công việc, hiểu không đủ tường tận về thực lực của Mary và mèo, cho dù chuẩn bị xong cạm bẫy cũng khó phát huy hiệu quả.”
Triệu Minh Đăng suy nghĩ rối rắm một lúc, thở dài nặng nề, “Vậy được, đợi đến buổi tối chúng ta quan sát tình hình!”