Bức tường đá đóng chặt —
Từ phòng tra tấn truyền ra tiếng Tô Mạn kiềm chế kêu đau, ngay sau đó không có âm thanh.
Không ai biết cô phải chịu điều gì.
Ghế phù thủy, buồng giam trinh nữ, con bò đồng, lê thống khổ, con gái của người nhặt rác, bánh xe Catherine, cưa hai người… Bảy cái dụng cụ tra tấn, mỗi cái chỉ làm mang đến ác mộng cho phụ nữ.
Hành lang trống rỗng, yên lặng không tiếng động.
Tất cả âm thanh nuốt vào cổ họng…
Hai tay Chu Xu che mặt, người run lẩy bẩy, nước mắt chan chứa không một tiếng động.
Bạch Ấu Vi ngồi dưới đất dựa vào tường, cúi thấp đầu thở dốc, không nói một lời.
Vu Á Thanh cũng ngồi dưới đất, nắm bàn tay bị thương, im lặng nhìn cuối hành lang.
Cô nghĩ tới việc Hồ Nhã chết, nghĩ tới tình cảnh hiện tại của các cô, nghĩ đến tương lai của thế giới này… Trong lòng chỉ có mờ mịt.
…Đêm này vô cùng khó khăn.
Các cô đứng ngoài phòng tra tấn, không nghe thấy giọng Tô Mạn.Trong lòng Vu Á Thanh thầm cầu khẩn, hy vọng Tô Mạn đã tìm được cơ hội tự kết thúc, tốt hơn bị dụng cụ tra tấn dằn vặt.
Cô đứng dậy nâng Bạch Ấu Vi dậy, nói với hai cô gái:
“Tô Mạn tranh thủ cho chúng ta thêm một ngày, không được uổng phí, bây giờ trở về phòng nghỉ ngơi, sau đó nghĩ cách một lần nữa.”
Vốn tưởng các cô sẽ tiếp tục sa sút tinh thần, hoặc cảm xúc tan vỡ, nhưng không.
Mặc dù nước mắt vẫn rơi, Chu Xu yên lặng đứng lên, từng bước một đi về phía cầu thang.
Các cô quay trở lại tầng một.
Trong đại sảnh, mảnh thủy tinh vỡ nát đầy trên mặt đất.
Hồ Nhã bị đè bên dưới đèn thủy tinh, im ắng, không nhìn thấy xác.
Các cô đi qua phòng khách, về phòng cô dâu, biết rõ phải đi nghỉ song không hề thấy buồn ngủ.
Chu Xu ngồi bên mép giường, không nhịn được rơi lệ. Vu Á Thanh không khuyên nhủ cô, đôi khi nỗi đau có thể giải tỏa sẽ tốt hơn…
Môn vang lên cọt kẹt.
Vu Á Thanh ngẩng đầu nhìn, thấy Bạch Ấu Vi Xử chống gậy đứng ở cạnh cửa, đang muốn đi ra ngoài.
“Bạch Ấu Vi…” Vu Á Thanh đứng lên.
Không chờ cô mở miệng, Bạch Ấu Vi thấp giọng nói:
“Tôi muốn ở một mình.”
Mái tóc dài của cô rối tung, che khuất nửa gương mặt, tóc mái rũ xuống giữa lông mày tạo ra bóng râm khiến Vu Á Thanh không nhìn rõ sắc mặt hoặc cảm xúc của cô.
Cô nhìn Bạch Ấu Vi.
Cô có thể hiểu được, hiện tại Bạch Ấu Vi không thoải mái, có lòng muốn mở miệng an ủi — đừng lo, không cần hổ thẹn, không cần áy náy, biện pháp của cô được mọi người đồng ý, mặc dù không đúng, không phải trách nhiệm của một mình cô… Tô Mạn sẽ không trách chúng ta… Tất cả mọi người đã cố hết sức…
Aizz…
Lời nói bạc nhược nhường nào.
Vu Á Thanh không mở miệng được, mỗi câu nói được sắp xếp trong đầu làm cho cô cảm thấy nông cạn như vậy, vô lực như vậy.
Cuối cùng, cô trầm mặc ngồi xuống.
Bạch Ấu Vi mở cửa, chống gậy đi ra ngoài.
…
Cả đêm, không ai ngủ.
Buổi sáng, các cô tụ tập trong phòng ăn, gặm bánh mì khô không có vị, mọi người yên tĩnh, không thấy chút sức sống.
Quan giám sát mỉm cười nhìn các cô.
“Chỉ còn ba cô dâu, xem ra, bữa sáng ngày mai cần cắt giảm khẩu phần.”Không ai để ý đến nó.
Bạch Ấu Vi im lặng ăn mấy thứ linh tinh, không biết đang ngẩn người, hay là đang suy nghĩ, hình như cô hoàn toàn không nghe được lời của nó.
Mỹ nam manga cảm thấy không thú vị. Vốn định mỉa mai một hồi, đối phương lại không có phản ứng, nó chế ngạo có vẻ không có chút ý nghĩa.
Ăn xong bữa sáng đơn giản, Bạch Ấu Vi chống quải trượng đứng lên.
Chu Xu và Vu Á Thanh đuổi theo cô.
Quan giám sát ngây người, mở miệng hỏi: “Các người đi đâu?”
Bạch Ấu Vi dừng lại, từ từ quay người, nhìn nó.
Quan giám sát có chút ngạc nhiên, nghi ngờ chăm chú nhìn vào mắt cô… U ám, tĩnh lặng, như đáy giếng sâu không thấy, không có ánh sáng, không có gió, không có bất kỳ dao động cảm xúc nào.
Giữa lúc nó muốn mở miệng hỏi, Bạch Ấu Vi đột nhiên nói.
Cô nói: “Nếu phần thưởng của màn chơi này, không khiến tôi thoả mãn, vậy mi nhất định là một… Rác rưởi.”