Quan giám sát cười nhạt, “Không cần khách sáo, tôi chỉ trả lời vấn đề tôi nên trả lời.”
Nó thoáng hạ thấp người, lễ phép có phong độ như trước, “Như vậy, mời từ từ dùng.”
Quan giám sát rời khỏi nhà hàng.
Khi Tô Mạn, Chu Xu và Vu Á Thanh đi tới, vừa vặn thấy màn này, hỏi Bạch Ấu Vi: “Trò chuyện được gì?”
Bạch Ấu Vi nhàn nhạt lắc đầu, “Không có gì, chỉ xác nhận lại một việc.”
Vừa rồi, quan giám sát trả lời không nhắc đến chìa khoá, nói cách khác, yêu cầu thông quan không liên quan đến chìa khóa.
Mặc dù có liên quan, tuyệt đối không thiết yếu, nếu không quan giám sát không có lý do không nói cho người chơi.
Quan giám sát có thể giấu giếm quá trình tạo thành điều kiện, nhưng không thể giấu giếm bản thân điều kiện!
Giống như nó có thể nói với người chơi đi tìm chìa khoá, sau đó trong quá trình tìm chìa khóa thiết trí tầng tầng độ khó, nhưng nó không thể giấu giếm cả việc “Tìm chìa khoá”! Bởi vì nếu giấu giếm mục đích, khảo nghiệm còn có ý nghĩa gì?
Giáo viên có thể ra đề bài kiểm tra học sinh, nhưng không thể che giấu cả đề bài để bản thân học sinh đoán mò!Đây là không công bằng.“Công tước phải chết.” cô uống hết cốc sữa còn lại, lau miệng nói tiếp, “Trò chơi Buổi biểu diễn dành riêng cho phái nữ, không nên có yêu cầu quá cao đối với giá trị vũ lực, cho nên Công tước nhất định có nhược điểm. Nếu ban đêm hắn thành đồng vách sắt, chúng ta thử xem người làm vườn ban ngày.”
Tô Mạn gật đầu, biểu thị đồng ý: “Tôi và Vu Á Thanh từ tầng hầm đi tới, cô và Chu Xu trực tiếp đi tầng ba chờ, chúng tôi đến sẽ mở cửa cho hai người.”
Vu Á Thanh nhíu mày lại, hình như muốn nói cái gì, rồi lại ngậm miệng.
“Cô sao vậy?” Tô Mạn dùng cùi chỏ đẩy cô một cái.
Vu Á Thanh nói: “Hồ Nhã không ra ngoài.”
“Đợi ra khỏi đây, cô ta sẽ đỡ hơn.” Tô Mạn thấy nhưng không trách móc, “Rất nhiều người giống như cô ta, vừa vào trò chơi bị trùng kích quá lớn, đầu óc trở nên không bình thường.”
Chu Xu hỏi: “Chúng ta ăn xong điểm tâm rồi đi à?”
Tô Mạn nói: “Hay là lên tầng hai tìm vũ khí trước! Kiếm lúc trước đã bị hắn bẻ gãy.”
Mấy người tán gẫu vài câu, đứng dậy chuẩn bị đi tầng ba.
Vừa quay người, trông thấy Hồ Nhã vẫn trốn trong phòng bước tới.
“Tôi rất xin lỗi chuyện hôm qua…” Hồ Nhã đi tới gần, áy náy nói, “Tôi đã nghĩ kĩ, tôi muốn cùng với mọi người đối phó với con quái vật, có nhiều phần thưởng đến mấy cũng không quan trọng bằng việc đồng tâm hiệp lực với mọi người.”
Sự thay đổi của cô quá đột ngột, cho nên mọi người đều trố mắt nhìn nhau.
Vu Á Thanh nói: “Cô đi theo tôi và Tô Mạn lấy vũ khí, sau đó cùng Bạch Ấu Vi, Chu Xu đi tầng ba, cô thân thủ tốt, có thể chăm sóc hai người đó.”
Bạch Ấu Vi thản nhiên liếc nhìn Hồ Nhã, không phát biểu ý kiến với sự sắp xếp đó.
Các cô chia binh hai đường. Một bên đi tầng hầm, bên kia đi lên tầng ba, trong lúc đó Hồ Nhã thành thành thật thật, không gây sự.
Không chờ bao lâu, Tô Mạn và Vu Á Thanh mở bức tường đá.
Chỉ là sắc mặt của hai người khó nhìn lạ thường, đứng ở vị trí cửa, không lập tức để nhóm Bạch Ấu Vi đi vào.
“Trước khi vào trong, tốt nhất các người nên chuẩn bị tâm lý.” Sắc mặt Vu Á Thanh nghiêm túc nói, “Thi thể của Trình Thiến ở bên trong.”
Bạch Ấu Vi cảm thấy nghi ngờ: “Chỉ có Trình Thiến?”
“Ừm…” Vu Á Thanh chau mày liếc nhìn bên trong cửa, “Nói chung… sau khi đi vào mọi người sẽ biết.”
Trong lòng Bạch Ấu Vi cảm giác nặng nề, mơ hồ có một suy đoán.
Cô theo Vu Á Thanh và Tô Mạn đi vào phòng tra tấn, sau đó thấy… Trình Thiến ngồi trên ghế phù thủy, cơ thể bị đinh sắt dày đặc xuyên qua! Bộ váy lụa trắng từ lâu biến thành váy đỏ!
Trình Thiến bị tra tấn!