“Chẳng may sai lầm thì sao?”
Bạch Ấu Vi lặp lại câu hỏi của Hồ Nhã, giọng nói có phần không hiểu ra sao.
“Sai lầm thì thôi, chỉ là một NPC thôi mà, giết nhầm có sao đâu?”
Tô Mạn cũng phụ họa: “Không sai, đâu phải người thật, một nhân vật trò chơi ảo thôi mà, giết cũng không sao.”
“Mấy người! …” Hồ Nhã sốt ruột, hơi tức giận nói, “Cái gì gọi là giết cũng không sao?! Người làm vườn là NPC, có lẽ sẽ cung cấp manh mối quan trọng! Các người giết anh ta, manh mối bị đứt gãy!”
Bạch Ấu Vi nheo mắt lại, nhìn Hồ Nhã: “Sao thế, cô đã từng nhận được manh mối từ chỗ hắn ta hả?”
Hồ Nhã sửng sốt, sau đó ấp úng: “Tôi… Tôi đương nhiên không…”
Vu Á Thanh thấy biểu cảm cô bất thương, mi tâm nhíu lại, nghiêm khắc hỏi: “Hồ Nhã, đến cùng có hay không?”
“Không có!” Hồ Nhã cố phủ nhận, “Tôi chỉ cảm thấy ý nghĩ thông quan của cô có vấn đề! Cái trò chơi này, làm gì có chuyện giết người là có thể thông quan? Chắc chắn ẩn giấu biện pháp mà chúng ta không biết! Chúng ta không cần thiết mạo hiểm đi tấn công Công tước, người bị Công tước bắt đi đâu cứu lại được, đi cũng là tốn công vô ích!”
“Cho nên ban nãy cô không chạy theo hả?” Vu Á Thanh cau mày nói, “Chúng ta công kích Công tước, không chỉ vì cứu người, cũng để thăm dò thực lực của Công tước, xem hắn có nhược điểm không. Mặc dù sau khi hắn nổi giận rất nguy hiểm, nhưng nếu quy tắc mỗi đêm chỉ giết một người thành lập, thật ra chúng ta an toàn.”Dừng một chút, cô nhìn về phía Bạch Ấu Vi: “Trải qua hai lần tấn công tối hôm qua và tối nay, tôi có thể xác định công kích của chúng ta là vô hiệu. Chí ít vũ khí dao kiếm trong trang viên vô dụng đối với hắn.”Bạch Ấu Vi suy nghĩ một lúc, thản nhiên nói: “Tất cả mọi người đi nghỉ! Đợi đến khi trời sáng, lại đi phòng tra tấn xem.”
Cô đẩy xe lăn, chuẩn bị xoay người bỏ đi, lúc này, Vu Á Thanh gọi lại cô:
“Chờ một chút.”
Bạch Ấu Vi dừng lại, nghi ngờ nhìn cô.
Vu Á Thanh mấp máy môi, nói: “Thực ra, tôi đã nhận được manh mối của người làm vườn.”
Tô Mạn và Chu Xu đều lộ vẻ ngạc nhiên.
Hồ Nhã cũng hoảng sợ, nhìn chằm chằm Vu Á Thanh.
“Đầu mối gì?” Bạch Ấu Vi hỏi.
“Trước đây người làm vườn nói, muốn rời khỏi nơi này, phải tìm được chìa khoá cánh cửa của trang viên, nhưng sau đó… hắn nói cho tôi biết, chìa khoá có thật có giả, mà chìa khóa của tôi là thật.”
Vu Á Thanh nói xong, lấy ra chiếc chìa khóa đó, rồi nói tiếp:
“Người làm vườn còn nói, số người thông quan càng ít, phần thưởng càng phong phú. Nếu cuối cùng chỉ còn một vị cô dâu, sẽ nhận phần thưởng gấp 7 lần.”
… phần thưởng gấp 7!
Các cô ngạc nhiên.
Có người hô hấp trở nên dồn dập.
Mọi ánh mắt đổ dồn vào chiếc chìa khóa trên tay Vu Á Thanh, kể cả Bạch Ấu Vi.
Cô muốn tự tay lấy đi chìa khoá của Vu Á Thanh, tay lơ lửng giữa trời, lại dừng lại, ngừng hai giây rồi thu hồi, giọng điệu không có chút rung động nào nói: “Vậy thử xem.”
Vu Á Thanh cầm chìa khoá, “Vậy thử xem.”
Năm người phụ nữ cùng đi đến cửa ra vào ở đại sảnh.
Cánh cửa đóng chặt.
Hoa văn phức tạp kéo dài đến tận các góc cạnh, ổ khóa đẹp đẽ vắt ngang chính ngữa như tác phẩm nghệ thuật, làm tôn lên bốn phía vàng son lộng lẫy, càng tỏ vẻ nơi đây giống như một lồng giam tráng lệ.
Vu Á Thanh hít một hơi thật sâu, đặt chìa khoá vào ổ khóa, cắm vào —
Di chuyển.
Két…
Vu Á Thanh cau mày, đổi lại một hướng khác, chìa khoá cắm trong ổ khóa không thể di chuyển.
Cô rút ra chìa khoá, nhìn những người khác, vẻ mặt có phần hoang mang.
“Chìa khóa này không đúng.” Vu Á Thanh nói, “Không mở được.”