“Mọi người mau tới đây!” Chu Xu vuốt một mặt tường, kinh ngạc nói, “Nhiệt độ chỗ này khác thường!”
Vu Á Thanh đi tới, giơ tay lên sờ sờ, khi chạm vào bức tường, trầm giọng nói: “Cục đá ở chỗ này có nhiệt độ cao hơn hai bên, khô ráo hơn, bên trong ắt có không gian.”
Tô Mạn ngồi xổm xuống, quét qua đống rơm rạ dưới chân, lên tiếng: “Cục đá có lỗ hổng.”
Mấy người phụ nữ vội vàng ngồi xổm xuống gỡ viên gạch bằng đá.
Hồ Nhã có phần xấu hổ.
Bạch Ấu Vi liếc nhìn cô, không lạnh không nóng nói: “Tôi coi thường cô rất bình thường.”
Hồ Nhã: “…”
…
Theo từng viên gạch được gỡ xuống, lộ ra ánh sáng yếu ớt bên trong.Vu Á Thanh lại dùng sức đấm mấy cái, toàn bộ số gạch xung quanh đổ xuống! – trên bức tường trong nhà giam lộ ra một lối đi hình vuông đủ cho một người trưởng thành bò vào.
Lối đi rất dài, có vẻ thông lên tầng trên, bên trong có vết cào và vết máu loang lổ, còn có tóc và móng tay đứt gãy, giống như một lối ngầm để vứt xác.
Về phần tại sao bị chặn thì không biết.E rằng để che đậy ánh mắt của các cô.
Vu Á Thanh quấn phần váy cưới gây cản trở vào eo, khom lưng bò vào thông đạo, nói: “Hồ Nhã, đi sau tôi.”
Hồ Nhã ngập ngừng.
Chẳng ai biết lối đi thông đến đâu, có thể xảy ra bất kỳ chuyện gì.
Có lẽ trông thấy cảnh chết thê thảm của Triệu Lan Phân, có lẽ sẽ phát hiện dấu vết của Râu Xanh. Chẳng may con quái vật lại lên cơn điên, chẳng phải các cô tự chui đầu vào lưới?
Cô đau đầu không biết nên mở miệng khuyên Vu Á Thanh như thế nào. Từ trước đến nay, Vu Á Thanh nói một là một…
“Tôi đi với cô.”
Lúc này, Tô Mạn đột nhiên lên tiếng.
Cô cũng buộc váy cưới vào eo, không quản hình tượng có mỹ quan hay không, khom lưng tiến vào thông đạo.
Bên trong Vu Á Thanh cau mày: “Tay cô bị thương, hoạt động ở trong đường hầm không tiện.”
“Nghỉ ngơi một đêm đã ổn, cô đừng vặn cổ tay tôi như lần trước là được.” Tô Mạn hiếm khi nói đùa buông một câu tự giễu.
Nhớ tới chuyện lúc trước, Tô Mạn có chút cay đắng. Sống đến ngần này, ít nhất trong đám phụ nữ từng gặp, cô chưa hề có đối thủ, ai ngờ lại thua Vu Á Thanh.
Vu Á Thanh nói: “Vậy cô đi sau tôi, đừng đi quá gần. Nếu tôi ở phía trước xảy ra chuyện, cô lập tức tuột xuống thông báo cho những người khác, bịt kín lối đi rồi chạy đi, nghĩ cách khác.”
Tô Mạn gật đầu.
Hai người một trước một sau đi vào bên trong, bốn người phụ nữ còn lại ở phía sau.
…
Không khí ấm áp, khác hẳn sự lạnh lẽo u ám trong tầng hầm.
Càng lên cao, Vu Á Thanh càng thấy nóng, trên người cô dần dần túa ra mồ hôi, cùi chỏ và đầu gối bò về phía trước cũng bắt đầu trượt.
Cô ngừng thở, động tác trở nên cẩn thận.
Phía sau Tô Mạn như có cảm giác, cũng thả chậm tốc độ tiến về phía trước.
Cuối cùng đến điểm cuối của thông đạo.
Phía trước không biết bị vật gì đó lấp kín.
Vu Á Thanh thử thăm dò tự tay đụng vào, là chất liệu kim loại, hơi nóng tay, nhưng không đến mức bị phỏng, vẫn nằm trong ngưỡng chịu đựng.Cô ghé sát vào nghe động tĩnh, không nghe được gì.
Cố ý gõ lớp kim loại kia, thăm dò đầu kia của lối đi có tiếng vọng không.
Vẫn không có động tĩnh.
Vu Á Thanh kéo phần lụa mỏng ở bên hông quấn vào tay, quấn nhiều lớp, sau đó đặt vào vật kim loại ở cuối lối đi, dùng sức đẩy!
Kẹt —
Kim loại ma sát trên sàn nhà tạo ra âm thanh chói tai, mùi máu tươi nồng nặc xông vào mũi!
Cuối cùng Vu Á Thanh tận mắt thấy cảnh tượng bên ngoài thông đạo, cô bịt miệng mũi, khiếp sợ nhìn trước mắt, quên mất ngôn ngữ!
Nói là máu tươi nhuộm đỏ cũng không quá đáng!
Trong tầm mắt, tất cả đều là màu đỏ! Máu chảy đầm đìa! Mấy cái dụng cụ tra tấn thời cổ được trưng bày ở trong phòng, bên trên ướt đẫm huyết tương đã khô, biến thành màu đen cứng rắn, không biết có bao nhiêu người đã bị tra tấn ở đây!