“Vu Á Thanh dẫn người đi rồi, Chu Xu lo lắng cô ở một mình sẽ xảy ra chuyện, chi bằng chúng tôi quay lại xem.” Tô Mạn hỏi, “Hiện giờ cần đi tầng hầm sao?”
Bạch Ấu Vi suy tư một lúc, lắc đầu: “Quên đi, tiết kiệm thời gian, chúng ta ra sân xem thử, nếu Vu Á Thanh phát hiện manh mối, cũng không giấu giếm.”
Cô cảm thấy Vu Á Thanh là một người phụ nữ thẳng tính như sắt thép, có chút ghét cái tính đó, song cô ta chắc chắn khinh thường kiểu ngấm ngầm giở trò.
Sắc trời dần tối, tốc độ vầng thái dương xuống phía tây nhanh hơn các cô tưởng tượng.
Mỗi người theo bản năng tăng nhanh tốc độ.
Ngoại trừ bảy căn phòng của cô dâu, tất cả phòng còn lại ở tầng một là phòng trống.
Căn phòng tầng hai, tầng ba chứa đầy vàng bạc châu báu.
Tầng hầm chồng chất đống đồ linh tinh và bụi, không tìm ra điểm đáng ngờ.Trong sân ngoài hoa vẫn là hoa, tương tự không có bất kỳ phát hiện nào.
Các cô hao phí nửa ngày, không thu hoạch được gì, mà sắc trời bên ngoài càng ngày càng tối…
Cuối cùng, bảy cô dâu tập hợp ở đại sảnh.Triệu Lan Phân thoát lực ngồi trên ghế sô pha, thở hồng hộc, “Các người tìm đi, tôi không được, tôi không nhấc nổi một bước!”
Cả người bà ta như tan chảy, sau lưng ướt đẫm, lễ phục cô dâu màu trắng bó sát vào người giống như mạng nhện tái nhợt.
Trình Thiến cũng nhếch nhác như vậy, cả người ướt đẫm.
Cô và Triệu Lan Phân chưa từng đi vào trò chơi hay mê cung, thể chất kém nhất trong số bảy người, chạy tới chạy lui ở trong trang viên rộng lớn, thực sự không chịu nổi.
Bạch Ấu Vi nhìn vầng thái dương ngả về phía tây bên ngoài, thấp giọng nói: “Tôi nhớ có một phòng ở tầng hai trưng bày vài vũ khí, mọi người đi chọn một cái đi! Tránh lát nữa xảy ra chuyện, trong tay không một tấc sắt.”
Trò chơi không cho phép người chơi mang theo vũ khí, nhưng cho phép người chơi sử dụng vật phẩm trong trò chơi.
Vu Á Thanh và Hồ Nhã đứng dậy đi lựa chọn vũ khí.
Trình Thiến và Triệu Lan Phân dù mệt mỏi không đi nổi cũng cắn răng đứng lên.
Cuối cùng ngoại trừ Bạch Ấu Vi, hầu như mỗi người đều cầm một thanh kiếm của kị sĩ.
Lúc chuông reo báo bữa vang lên, quan giám sát thấy những người phụ nữ này với biểu cảm nặng nề đi vào nhà hàng, trong tay mỗi người kéo kiếm sắt nặng nề, không nhịn được cười.
“Mọi người chắc chắn muốn làm thế không? Mang theo vũ khí dùng bữa tối với Công tước dường như muốn mưu sát chồng, chẳng lẽ không sợ Công tước nổi giận?”
Nó vừa nói như vậy, mấy người phụ nữ biến sắc, không biết nên cầm kiếm trong tay hay thả xuống.
Chu Xu nhìn mọi người, ôn hòa nói: “Công tước đại nhân sẽ không tức giận, chúng tôi chỉ lo lắng ngài ấy đi sớm về trễ mỗi ngày, cho nên muốn đưa cho ngài một thanh kiếm phòng thân. Mọi người mau giấu kiếm dưới mặt bàn đi! đây là món quà thần bí mà chúng ta chuẩn bị, không nên để cho Công tước thấy.”. Đam Mỹ Hay
Cô nói có lý có tình, ngay cả quan giám sát không khỏi liếc nhìn cô thêm một cái.
Mấy người phụ nữ vừa giấu kỹ thanh kiếm, cánh cửa bên ngoài bỗng nhiên phát ra một tiếng rầm rất lớn!
Không có dấu hiệu, một bóng người to lớn xuất hiện ở cửa!
Hắn xuất hiện quá đột ngột, mọi người giật nảy mình, quay người nhìn lại, tiếp đó tất cả biến sắc!
Gồm cả Bạch Ấu Vi, cô hoảng hốt vì bị ghê tởm!
“Bữa cơm của ta ở đâu?! Các người muốn bỏ đói ta hả?!!”
Giọng gã đàn ông hùng hậu vang dội, nổi giận gào thét quanh quẩn khắp phòng khách!
Theo hắn đến gần, các cô từng bước thấy rõ ngoại hình của anh – thay vì gọi “hắn”, gọi bằng “Nó” thì đúng hơn, bởi vì… rõ ràng Công tước có một gương mặt dã thú!Hắn mặc lễ phục của quý ông, người khổng lồ như gấu lớn, gương mặt phủ kín lớp lông dày màu tím sẫm! Dưới ánh đèn soi sáng, bộ râu hiện lên quầng sáng màu xanh lam!
Râu Xanh!
Hắn chính là Râu Xanh!
Trong lòng mọi người lạnh run, sợ hãi nhìn hắn.
Lại thêm một tiếng rầm!
Một con trâu máu me đầm đìa rơi xuống bàn ăn, đập vỡ khay, làm những người phụ nữ này hoảng sợ.
Công tước túm lấy sừng và chân con trâu, không tốn nhiều sức lực xé toạc cái đầu trâu! Tiếp theo, hắn mở miệng cắn chân con trâu một cái, xoẹt một tiếng, kéo xuống miếng thịt đỏ au, lập tức nuốt xuống.
“Các cô dâu của ta, vì sao các người không ăn?” ánh mắt Công tước lạnh như băng đảo qua các cô, “Lẽ nào… Các người không dùng cơm với ta?”