Bắt gian ai? Dĩ nhiên là Thẩm Tiểu Khê rồi.
Trái lại, nàng muốn biết một chút Thường Yến Thanh là tiểu yêu tinh phương nào, câu mất hồn phách của đứa ngốc nhà mình, nói chuyện với nàng ba câu không rời "Thường Yến Thanh".
Sau khi Ngũ Nguyệt ngồi trong phòng học suy nghĩ vẩn vơ một phen, cảm thấy chỉ suy nghĩ thôi cũng vô dụng, phải bắt đầu hành động, quả quyết quyết định cúp tiết tự học buổi tối.
Lúc Thẩm Khê gọi điện thoại đến, nàng đang ung dung đi trên đường. Đối phương đột nhiên đặt câu hỏi, lại còn thực sự hỏi trúng nàng rồi, chỉ thiếu một chút xíu thôi là đã bị phát hiện.
Hên là người nào đó tương đối dễ lừa gạt, nói cái gì cũng tin, dăm ba câu lập tức đổi chủ đề.
Lúc cúp điện thoại, nàng đã đến trước cổng.
Nơi tiếp nối giữa khu Nam và khu Bắc là một bức tường được lắp thêm cửa, mặc dù không có ai trông coi, nhưng cửa đã bị khóa chặt, chắc chắn không vào được.
Trước đó, nghe ý tứ của Thẩm Khê thì cổng chính có bảo vệ, phải có giấy thông hành mới được đi vào. Hơn nữa, nàng cũng không học được cách làm nũng, bán thảm như người kia. Bác bảo vệ chắc chắn sẽ không dễ dàng cho nàng đi vào.
Cho nên đi vòng qua cửa trước cũng không được. Vậy phải làm cách nào để đi vào đây? Ngũ Nguyệt khoanh hai tay ôm ngực, tự suy nghĩ cách giải quyết. Nàng lùi về sau vài bước, nhìn bao quát tình hình, đưa ra quyết định.
Nếu cổng đã không đi được, vậy thì chỉ có thể trèo tường thôi. Có thể nhìn thấy được tường này hơi cao một chút, dùng tay không thì không leo lên nổi, phải có một vài công cụ.
Tìm kiếm khắp nơi một phen, nàng nhặt được hai chiếc ghế, xếp chồng lên nhau, miễn cưỡng có thể làm được một cái thang.
Ngũ Nguyệt dựng xong cái thang kia, hai chân một trước một sau đạp lên nó. Chiếc ghế kia không đứng vững, vừa mới đứng lên, cả cơ thể luôn trong trạng thái lắc lư theo chiếc ghế.
Nàng hạ trọng tâm xuống thấp, sau khi giữ được thăng bằng, run rẩy giẫm lên cái thang thứ hai, cho đến khi cả hai chân đều đã đứng vững.
Hai tay vịn tường, nàng cố gắng đứng vững trên hai chiếc ghế xếp chồng lên nhau, tiếp theo bám tay vào đầu tường, chống lên mặt tường, mượn sức đu người lên, cả người treo trên tường, chiếc ghế dưới chân ngã lăn ra đất.
Lại dùng sức một chút, nhấc một chân lên, bước qua. Nàng ngồi trên đầu tường.
Leo tường thì dễ, xuống tường mới khó. Ngũ Nguyệt nhìn mặt đất hai bên, có chút sợ hãi.
Chỗ cao thì phong cảnh đẹp đó, nhưng thực sự cũng rất cao. Hơn nữa, bây giờ đang là buổi tối, tuy có ánh đèn và ánh trăng đồng loạt chiếu rọi, nhưng cũng khá tối. Nàng không dám hành động tùy tiện. Ai biết được nhảy xuống sẽ xảy ra chuyện gì.
Lúc leo lên không muốn nghĩ nhiều như vậy. Giờ thì lại không dám nhảy xuống. Cái thang cũng ngã rồi, thực sự là tiến không được, lùi không xong.
Ngũ Nguyệt treo trên đầu tường, trong lòng phát rầu, thực sự là lần đầu tiên làm chuyện này, không có kinh nghiệm gì, sao có thể nghĩ đến tình cảnh này.
Ngốc, thực sự quá ngu ngốc. Ngốc đến mức muốn tự đánh mình hai cái.
Còn đang rầu, đột nhiên nghe thấy có tiếng nói chuyện. Ngũ Nguyệt giật nảy mình, chẳng lẽ gặp ma? Đợi nàng cẩn thận phân biệt, mới phát hiện ta có người đang gọi điện thoại.
Nhắc tới cũng thật trùng hợp. Thường Yến Thanh ra hiệu với Thẩm Khê xong, đi ra nghe điện thoại, vừa đi vừa nói, đi mãi đi mãi cũng không biết đã đi đến chỗ nào, không chú ý có người đang đu đưa trên đầu tường.
Điện thoại là của mẹ Thường gọi đến. Nội dung chỉ đơn giản là nhắc cô chú ý ăn uống, chuyện nhà, nói một lúc lâu. Thường Yến Thanh kiên nhẫn trả lời, thỉnh thoảng cũng chen vào vài câu.
Mấy năm trước, mẹ Thường đã bị bắt vào trại giam. Ở trong tù trải qua năm năm cuộc sống không dành cho người, thân thể bệnh tật triền miên không dứt, sau đó lại mắc ung thư vú. Sau khi làm giải phẫu, nhiều năm nay bà ấy vẫn luôn tịnh dưỡng.
Thường Yến Thanh cũng muốn ở nhà bên cạnh bà ấy nhiều một chút, nhưng cô nhất định phải kiếm tiền, kiếm rất nhiều, rất nhiều tiền. Nợ cờ bạc của người đã khuất, lại cộng thêm tiền thuốc men của mẹ, là cái hang động không đáy, nuốt chửng linh hồn. Tất cả đều cần cô phải làm việc không kể ngày đêm.
Thậm chí, khi mẹ Thường phẫu thuật, cô cũng chỉ đến thăm được một vài lần, không thể ở bên cạnh chăm sóc bà ấy thường xuyên. Đây chính là chuyện đến giờ cô vẫn luôn áy náy.
Khổ nửa đời người, Thường Yến Thanh chỉ hi vọng nửa đời sau của mẹ mình có thể khỏe mạnh, vui vẻ. Bản thân cô sẽ đảm bảo cho bà ấy cơm áo không lo.
"Con biết rồi." Đối với mấy lời thao thao bất tuyệt của mẹ Thường, Thường Yến Thanh chỉ có thể đồng ý với bà ấy, sau đó mới dặn dò: "Thiếu cái gì thì cứ tự mình mua đi, không cần tiết kiệm cho con."
Nói đến tiền, mẹ Thường lại thở dài, đáp: "Được rồi, không tiết kiệm, vẫn là con gái của mẹ có tiền đồ."
Nói là nói vậy, sao Thường Yến Thanh lại không biết bà ấy nói một đường làm một nẻo chứ?
Mấy năm về trước, vì để trả nợ cờ bạc và tiền thuốc men, trải qua khoảng thời gian túng quẫn, nuôi dưỡng thành tính cách tiết kiệm quá mức. Bây giờ, điều kiện tốt hơn nhiều, bà ấy vẫn không dám vung tay quá trán, chỉ muốn tiết kiệm tiền, vẫn trong trạng thái căng thẳng như lúc trước.
Cô đã từng nói rất nhiều lần nhưng vẫn không thay đổi được tính cách này của bà ấy.
Thường Yến Thanh nghĩ đến mà lòng quặn thắt, hốc mắt rơm rớm nước mắt. Tai họa lớn nhất của mẹ con hai người họ chính là có dính líu đến người đàn ông kia, bắt đầu cuộc sống rối tinh rối mù.
Hận, sao có thể không hận? Thường Yến Thanh thực sự đã chết vào cái năm mười lăm tuổi đó rồi. Bây giờ, cô chỉ là một vật chứa chứa cho cái linh hồn đờ đẫn này thôi, không còn chút sức sống nào.
Nhớ lại khoảng thời gian trải qua đủ mọi trắc trở kia, nơi nỗi buồn của cô bắt đầu, thân thể của cô lại không kiềm chế được bắt đầu run rẩy, chỉ có thể cố hết sức khống chế cơ thể, không để đến mức xụi lơ trên mặt đất. Cô hơi cắn môi, không để cho nước mắt trào ra.
Lòng cô đã sớm chết lặng, nhưng cô tự khuyên nhủ bản thân, bây giờ không giống như lúc trước, hãy để nỗi hận thù lại ngày hôm qua. Người đàn ông kia đã chết rồi. Sau này không cần phải khổ sở vì mấy chuyện này nữa.
Cuộc sống bây giờ rất tốt. Cho nên, cô không thể khóc.
Đêm quá tối, Ngũ Nguyệt ở trên đầu tường vốn dĩ hoàn toàn không nhận ra sự thay đổi cảm xúc của cô, cho đến khi cô đột nhiên ngẩng đầu lên, trong nháy mắt ánh mắt hai người chạm nhau, nàng mới nhìn rõ hốc mắt của cô ướt đẫm. Đầm nước suối trong vắt kia, dưới ánh trăng lờ mờ, phản chiếu lấp lánh.
Nhìn dáng vẻ này, chính là một mỹ nhân.
Ánh trăng mông lung, mỹ nhân rưng rưng, tràn đầy ý thơ.
Thường Yến Thanh cũng không nghĩ được nhiều như vậy. Cho dù là một người bình tĩnh như cô cũng bị bóng người đột nhiên xuất hiện dọa giật nảy mình, không kiềm chế được kêu lên một tiếng.
Ngũ Nguyệt cũng bị âm thanh trong trẻo của cô dọa sợ run người, nhíu mày nói: "Chị đừng kêu."
Mẹ Thường nghe thấy tiếng vang khác thường, hỏi cô sao vậy. Thường Yến Thanh đè xuống giọng nói nghẹn ngào, nói câu không có gì đâu thì vội vàng kết thúc cuộc trò chuyện, buông điện thoại xuống.
Cô giơ tay lau nước mắt, muốn xóa đi vết tích, chậm rãi ổn định cảm xúc, đợi sau khi đã bình tĩnh lại mới có thời gian rảnh đặt câu hỏi với cái tên nghe lén này.
Cô nhìn về phía cái người xa lạ kia: "Em là ai? Tại sao lại nghe lén tôi nói chuyện?"
Trời đất chứng giám, tôi thực sự không phải cố ý nghe lén cô nói chuyện, là chính cô đi đến để tôi nghe lén đó chứ. Hơn nữa, tôi đâu có biết cô nói một hồi sẽ khóc đâu?
Ngũ Nguyệt không ngờ nhanh như vậy đã bị phát hiện, còn bắt gặp người khác lén lút khóc, vô cùng xấu hổ, buồn bực đến mức đầu phình to.
Nhưng nàng vô cùng khí phách, tự động bó qua câu "em là ai" kia, chỉ đón lấy nửa câu sau, biện hộ cho bản thân: "Là tự chị đi nhầm chỗ mà."
Thường Yến Thanh cẩn thận quan sát nàng, không nhìn rõ mặt mũi, nghe giọng nói, là một cô gái, có vẻ như còn là một cô gái có vẻ ngoài không tệ. Ánh sáng lờ mờ vẫn không che lấp được dáng người hoàn hảo.
Chỉ là có lẽ tính tình không tốt lắm, sao lại ăn nói vô lý, trả đũa như vậy chứ?
Thường Yến Thanh tự biết còn tranh luận nữa cũng không có kết quả gì, chỉ có thể nắm vào mở đầu của chuyện này: "Em leo lên đó từ khi nào vậy?"
Người nào đó dõng dạc: "Leo lên từ lâu rồi. Tôi nói rồi, là chị tự đi đến, tôi vẫn luôn ở đây."
Vốn dĩ Thường Yến Thanh muốn hỏi "Vậy tại sao em không nhắc nhở tôi", suy nghĩ lại một chút, vẫn là nhịn xuống, dù sao thì có thể nói đạo lý gì với một đứa con nít chứ?
Nhìn thấy dáng vẻ không sợ trời, không sợ đất kia của nàng, có lẽ không biết cô là ai, càng không thể nào là người hâm mộ của cô. Thường Yến Thanh suy nghĩ một chút, lúc nãy nói chuyện điện thoại cũng không lộ ra bất cứ tin tức riêng tư gì, cùng lắm là bị người ta nhìn thấy dáng vẻ yếu đuối của mình thôi. Cho dù nàng muốn thì cũng không thể đi lan truyền được thông tin gì. Với lại, nói ra là một chuyện, có người tin hay không lại là chuyện khác.
Đã vậy thì nhiều một chuyện chi bằng bớt một chuyện, xem như chuyện này chưa từng xảy ra. Cô quay người định bỏ đi.
"Ê, chị đừng đi mà."
Ngũ Nguyệt thấy cô muốn bỏ đi, bắt đầu sốt ruột. Bản thân vẫn còn treo lủng lẳng trên đầu tường không xuống được. Cô đi rồi, không biết bao lâu nữa mới có người đến.
Thường Yến Thanh bị gọi lại, dừng chân, quay người lại hỏi nàng: "Còn có việc à?"
Ngũ Nguyệt ấp úng, ngượng ngùng, nhỏ giọng nhờ vả: "Chị... Chị có thể giúp tôi một chuyện nho nhỏ không?"
Treo trên tường Nam thổi gió cả đêm khiến nàng cảm thấy rất mất mặt, nhưng nhiệm vụ gấp rút, vẫn phải leo xuống trước, không để ý được nhiều.
Thường Yến Thanh không biết nàng còn có thể làm ra được chuyện khác người gì nữa, dự định sẽ quan sát trước, nghe thử xem là chuyện gì, rồi mới xem thử có cần giúp một tay hay không. Nếu là nhờ vả vô lý, dĩ nhiên cô sẽ xoay người bỏ đi, không chần chừ một chút nào.
Sau khi nghĩ xong, Thường Yến Thanh không lên tiếng, ngẩng đầu nhìn nàng, ra hiệu kêu nàng nói.
Ngũ Nguyệt cười thật thà: "Hì hì, chuyện đó, tôi không xuống được, chị có thể giúp tôi một tay không?" Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Bây giờ, nàng có việc nhờ người ta, dĩ nhiên phải nịnh nọt.
Thường Yến Thanh nghe xong, bị nàng làm cho tức cười, thậm chí còn có chút cạn lời. Lúc nãy cô còn nghĩ tại sao nàng lại không nhân cơ hội cô đang ổn định cảm xúc mà chuồn êm đi. Hóa ra, vốn dĩ không không đi được?
Giờ phút này, cô thực sự rất muốn quay người bỏ đi, không thèm để ý đến cái người xa lạ giỏi làm bộ làm tịch lại còn có chút ngu ngốc này, nhưng khi nàng dùng đôi mắt ướt sũng nhìn cô, tràn đầy chờ đợi, thì cô lại không thể nhẫn tâm mở miệng từ chối.
Bản thân không giúp nàng, sợ là nàng phải ở đó hóng gió cả buổi tối rồi. Cho dù nàng nghĩ cách xuống được, chắc chắn cũng sẽ bị ngã. Mặc dù nội tâm của Thường Yến Thanh rất cứng rắn, nhưng cô tự nhận đối mặt với một cô bé như thế này, thực sự không có được tác phong như lúc thường ngày.
Cô thở dài, cam chịu số phận, nói: "Muốn giúp thế nào?"
Ngũ Nguyệt thấy cô đồng ý, vô cùng vui vẻ, bắt đầu khua tay múa chân với cô: "Tôi nhảy xuống, chị ở phía dưới đón tôi nhé."
Thường Yến Thanh nghe lời, đi đến cạnh tường, xuống trung bình tấn, giang hai tay ra, ngẩng đầu nhìn lên, bày ra dáng vẻ chuẩn bị đón người.
"Ấy, gần một chút, gần một chút." Đứng xa quá, nhảy thẳng xuống chắc chắn sẽ bị văng đi.
Thường Yến Thanh lại quan sát một chút, di chuyển bước chân, xác nhận xong vị trí, nói với nàng: "Được rồi, xuống đi."
Ngũ Nguyệt thấy cũng ổn rồi, nâng chân lên, giang hai tay ra, thả người xuống.
Với độ cao của bức tường, lực tác động của người nhảy xuống có chút lớn. Thường Yến Thanh giơ tay đón lấy, thân thể lắc lư mấy cái. Cô thu hai tay lại, ôm người kia vào lòng, không để đến mức hai người ngã sấp xuống đất.
Ngũ Nguyệt chính là một con hổ giấy, lúc đứng lên thì đã sợ rồi. Sau khi được Thường Yến Thanh đón lấy, vẫn còn lung la lung lay, lo lắng nhắm chặt mắt, ôm chặt lấy cổ của cô, chân ghìm chặt trên lưng cô, giống hệt một con thằn lằn, ôm chặt không buông.
Tiếng hít thở gấp rút và hơi ấm thổi qua mang tai khiến cho Thường Yến Thanh rụt cổ một cái. Vốn dĩ chỉ là vô ý, nhưng tư thế quá thân mật, cô vô cùng không thích ứng được.
Lúc nhỏ nhận hết ánh mắt chán ghét, sau khi làm diễn viên lại càng phải giữ một khoảng cách nhất định với người khác, cho nên, cô không có bạn bè thân thiết, càng chưa từng gần gũi với người khác như thế này bao giờ. Tiếp xúc lúc quay phim là công việc cần phải có, không tính vào chuyện này.
Cô gái đu trên người cô. Thường Yến Thanh có thể nghe thấy mùi hương cơ thể nhàn nhạt trên người nàng, là mùi hương thơm ngọt chỉ tuổi thanh xuân mới có được. Cô có thể cảm nhận được nhịp tim của nàng đang đập rất nhanh.
Dường như nhịp tim cũng sẽ truyền nhiễm, lồng ngực của hai người dính sát vào nhau, nhịp tim của cô cũng không tự chủ được mà tăng tốc, từng nhịp từng nhịp, truyền vào tai rồi lại truyền vào đầu.
Thân thể ấm áp của cô gái giống như một chiếc lò sưởi nhỏ, nguồn nhiệt chảy qua tứ chi ngũ cốt, không biết tại sao, Thường Yến Thanh lại run rẩy một cái, nhất thời duy trì tư thế này, ngẩn người.
Ngũ Nguyệt thấy hai người đã đứng vững, lúc này mới yên tâm, mở to mắt kề bên tai cô nói tiếng cảm ơn: "Cảm ơn chị."
Thường Yến Thanh mất tự nhiên giật giật đôi tai, trả lời: "Không có gì."
"Ừm, chị có thể thả tôi xuống không?" Ngũ Nguyệt đột nhiên phát hiện bản thân vẫn còn đu trên người người kia, có chút ngượng ngùng. Hơn nữa, ôm người ta như vậy có chút không thích hợp, thế là yếu ơt nhỏ giọng hỏi.
Lúc này, Thường Yến Thanh mới tỉnh hồn, nhẹ nhàng đặt nàng xuống. Hai chân Ngũ Nguyệt chạm đất, nhảy nhảy mấy cái, mới tìm lại được cảm giác chân thực, đu lâu quá hai chân đều tê cứng rồi.
Dù nói thế nào thì Ngũ Nguyệt vẫn phải cảm ơn người con gái trước mắt này đã giúp nàng một chuyện lớn. Muốn hỏi tên cô, hôm nào đích thân mang quà đến cảm ơn một phen.
Có thể gặp được ở chỗ này, có lẽ là một diễn viên nào đó? Nếu đã như vậy, chắc chắn Thẩm Khê có quen biết, chỉ cần nàng biết tên họ của người kia là được.
Hơn nữa, lại còn là một đại mỹ nhân như vậy, nếu như có thể có được phương thức liên lạc thì lại càng tốt. Có ai lại không muốn kết bạn với người đẹp như vậy chứ?
Nhưng hoàn toàn không nghĩ đến chính là, người trước mặt vậy mà lại trả lời nàng: "Tôi tên Thường Yến Thanh."
Ngũ Nguyệt giật mình: "Hả? Chị chính là Thường Yến Thanh?" Chị chính là người khiến cho Thẩm Tiểu Khê mất hồn mất vía, mỗi ngày đều không về nhà? Hay cho hồ ly tinh chị, quả nhiên đủ đẹp. Người nào đó thực sự không nói sai. Chị không ăn ảnh tí nào.
Nàng yên lặng nhớ lại một chút, gương mặt trước mắt quả nhiên giống với gương mặt của "Thường Yến Thanh" mà nàng từng nhìn thấy trên TV, đều khiến cho người ta hồn xiêu phách lạc, sinh lòng hâm mộ.
Thường Yến Thanh nhìn thấy dáng vẻ khó tin của nàng, nảy sinh ý muốn trêu chọc: "Sao vậy? Không tin à?"
Ngũ Nguyệt liên tục lắc đầu: "Không phải, tôi tin, tôi tin." Nàng cảm thấy dáng vẻ si mê lúc này của mình cũng chắng khác gì mấy fan cuồng kia.
Thường Yến Thanh hỏi lại nàng: "Còn em? Em tên gì?"
"Tôi tên Ngũ Nguyệt. Ngũ trong quân ngũ, không phải ngũ trong nhất nhị tam tứ ngũ. Nguyệt là Nguyệt trong nguyệt lượng. Bạn bè đều gọi tôi là Tiểu Nguyệt Lượng."
Một, hai, ba, bốn, năm
"Ánh trăng?"
Ngũ Nguyệt giơ tay chỉ chỉ bầu trời đêm phía sau lưng: "Đúng vậy, là cái ở trên kia á."