Edit: Nananiwe
Về việc rốt cuộc giữa bạn bè nên làm gì mới coi là bình thường, Nghiêm Qua quyết định không suy nghĩ về vấn đề này nữa.
Hắn sợ mình nghĩ nhiều quá sẽ phát điên mất. Không ai có thể chấp nhận được chuyện người mình thích đã tiếp xúc thân mật với rất nhiều người khác.
Ngày nghỉ sau khi hai người hoàn thành nhiệm vụ lại trải qua trong không khí hường phấn khiến người ta mặt đỏ tim đập.
Ngày hôm sau Nghiêm Qua và Lê Thương về đến hành tinh của mình.
Dường như hai người lại quay lại những ngày như trước đây giống như không có gì thay đổi. Ngày nào Nghiêm Qua cũng đưa đón Lê Thương đi làm, hai người cũng không tiếp xúc quá nhiều.
Chỉ là Nghiêm Qua đã bí mật tìm hiểu toàn bộ lính gác ở đây.
Hắn âm thầm hỏi thăm bọn họ xem có từng phát sinh chuyện gì vượt quá quan hệ bạn bè không, tất cả mọi người đều bảo không.
Nghiêm Qua không chỉ không vui vẻ mà ngược lại còn rầu rĩ hơn, bởi vì hắn cảm thấy tất cả mọi người đều đang nói dối, thế là càng thêm đề phòng những người khác.
Tất nhiên những người khác cũng nghĩ trăm phương ngàn kế đề phòng Nghiêm Qua.
Sinh hoạt có cảm giác gà bay chó sủa.
Với Lê Thương mà nói, ngoài việc hơi ầm ĩ một chút thì anh cảm thấy náo nhiệt như vậy cũng khá tốt.
Hôm ấy Nghiêm Qua lái xe bay đến đón Lê Thương vào nhà, Lê Thương hơi mệt mỏi ngồi tựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, đến khi về đến cửa nhà anh vẫn không tỉnh lại.
Nhìn gương mặt trắng trẻo của Lê Thương, Nghiêm Qua bỗng không kìm lòng được mà hơi rướn người về phía trước một chút, mặt không ngừng tới gần nhìn bờ môi đỏ hồng của Lê Thương, yết hầu của hắn hơi trượt một chút.
Đúng lúc này hình như Lê Thương có dấu hiệu tỉnh lại Nghiêm Qua sợ đến mức lùi về sau, ánh mắt hoảng hốt nhìn khắp bốn phía, trông có vẻ vô cùng chột dạ.
Dường như Lê Thương cũng không biết ban nãy mới xảy ra chuyện gì, anh chống vòng eo đau nhức một cái, nói cảm ơn Nghiêm Qua một tiếng rồi xuống xe.
Lê Thương đang định vào nhà bỗng nhiên quay người lại nói với Nghiêm Qua: "À đúng rồi, một tháng tới tôi cần ra ngoài trị liệu cho một vị khách, anh không cần tới đón tôi đâu.
Trong lòng Nghiêm Qua bỗng xuất hiện cảm giác nguy hiểm, hắn lập tức xuống xe đi đến trước mặt Lê Thương: "Khách hàng nào mà cần ra ngoài tận một tháng vậy?"
"Là một vị khách lớn, ừm, năm nào anh ta cũng thuê tôi điều trị một tháng, đồng thời phí trị liệu cũng rất lớn."
"Nhất định phải đi lâu như vậy à?"
Lê Thương vươn tay sờ tóc Nghiêm Qua: "Một tháng thôi mà, sẽ trôi qua rất nhanh."
Nghiêm Qua đặt tay lên chỗ vừa bị Lê Thương sờ qua, ánh mắt nhìn thẳng theo bóng Lê Thương rời đi, trong lòng bỗng cảm thấy hơi tủi thân vì bị xem nhẹ.
Thế mà cứ như vậy đi thẳng, chẳng lẽ Lê Thương không luyến tiếc gì mình ư?
Lê Thương muốn ở chung với một lính gác khác trong thế giới hai người tận một tháng trời.
Nghiêm Qua cố gắng không để bản thân suy nghĩ nhiều, nưhng hắn hoàn toàn không khống chế được suy nghĩ trong lòng mình.Hắn không muốn tình cảm của mình bại lộ trước mặt Lê Thương sớm như vậy, hắn sợ sẽ dọa tới Lê Thương.
Nhẫn nại một chút nào Nghiêm Qua, không phải chỉ một tháng thôi sao?
...
Ngày hôm sau, lúc Lê Thương ra ngoài cảm thấy hơi bất ngờ vì không thấy Nghiêm Qua tới tiễn.
Nhưng điều này cũng không làm anh chậm trễ xuất phát.
Người anh muốn trị liệu lần này là một lính gác rất đặc thù.
Trong thời đại này, lính gác luôn bị kỳ thị trong tất cả ngành nghề, rất nhiều người ngay cả công việc cũng chẳng có chứ đừng nói tới chuyện có cơ hội đứng đầu. Mà lính gác anh sắp trị liệu là một ngoại lệ, người này là thưng nhân giàu có nhất hành tinh này.
Không ai biết anh ta đạt được thành tựu này bằng cách nào. Có người đồn anh ta hợp tác với quân đội, cũng có người nói anh ta được kế thừa tài sản khổng lồ. Tóm lại anh ta là người giàu có nhất hành tinh này.
Anh ta sống một khu vực riêng vô cùng rộng lớn, chỉ ngồi xe bay qua khu vực này cũng mất tận một tiếng đồng hồ.
Lê Thương đã quen với những người đón tiếp kia rồi.
Tới toà lâu đài xa hoa, như thường lệ thì Lê Thương đi tắm thay một bộ đồ để mặc ở nơi này rồi mới được mời đến phòng ăn.
Chủ nhân của tòa lâu đài này đang ngồi ở phía bên kia của bàn ăn.
"Xin chào ngài Thẩm."
Người được Lê Thương gọi là ngài Thẩm là một người đàn ông mặc áo ngủ, ngực lộ ra một phần mang lại cảm giác phóng túng.
Nghe được giọng Lê Thương, anh ta ngẩng đầu lên nhìn, thấy Lê Thương ánh mắt mới lộ vẻ hài lòng: "Lê Thương, em đến rồi, mời ngồi bên này."
Lê Thương cũng không từ chối mà đi tới bên kia ngồi xuống.
Anh đã tới nơi này hai lần, lần nào cũng là trình tự giống nhau, có thể nói anh tương đối quen thuộc nơi này rồi.
Từng món ăn được bưng lên bàn, hai người bắt đầu dùng bữa.
"Năm nay tôi vẫn hỏi vấn đề kia như thường lệ, vậy thì Lê Thương, câu trả lời của em vẫn như năm trước sao?"
"Đúng vậy."
"Thật sự đáng tiếc."
Lê Thương chỉ mỉm cười không nói.
Người họ Thẩm này nuôi không ít dẫn đường trong nhà, lần đầu tiên tới đây Lê Thương đã mơ hồ cảm nhận được mình không phải là dẫn đường duy nhất ở nơi này.
Từ những tin tức mà người ở đây để lộ ra, tất cả những dẫn đường kia đều là tình nhân của anh ta.
Lê Thương vốn chỉ nhận tiền làm việc, anh chẳng có hứng thú gì với mối quan hệ hỗn loạn của nơi này.
Sau khi ăn xong thì Lê Thương đi tới phòng chuyên dùng cho việc khai thông tinh thần, bắt đầu tiến hành khai thông tinh thần cho đối phương.
Bỗng nhiên Lê Thương cảm giác có cái gì đó trèo lên người mình. Anh mở to mắt vươn tay chặn miệng đối phương lại trước khi anh ta kịp hôn mình, giọng nói rất thản nhiên: "Xin ngài Thẩm hãy tôn trọng công việc của tôi."
"Tôi thật sự rất thích cậu." Anh ta leo lên vai Lê Thương rồi sờ mặt anh, ánh mắt có chút chăm chú mà thâm tình.
Nét mặt Lê Thương vẫn lạnh nhạt: "Chúng ta không hợp."
Ánh mắt người đàn ông nhìn anh tràn đầy vẻ dịu dàng: "Tôi biết em không muốn nằm dưới, tôi có thể thuận theo em, như vậy cũng không được sao?"
Lê Thương vẫn cảm thấy hơi buồn cười: "Vậy những dẫn đường khác ở đây thì sao?"
Người đàn ông chẳng chút để ý nói: "Em sẽ được đối xử đặc biệt hơn bọn họ."
Lê Thương lắc đầu: "Tôi chỉ muốn là duy nhất. Ngoài ra, ngài Thẩm rất tốt nhưng chúng ta không hợp, hơn nữa phải xin lỗi rằng tôi không có cảm giác gì với ngài cả."
"Thật sự khiến người ta thất vọng." Người đàn ông họ Thẩm hơi li3m đầu ngón tay mình, dùng ánh mắt như nhìn con mồi nhìn về phía Lê Thương.
Lê Thương thản nhiên nhìn giờ, thấy thời gian trị liệu sắp kết thúc lập tức quay người rời đi không lưu tình.
Cho dù anh từ chối dứt khoát đến vậy nhưng người trong bóng tối nhìn lén lại nghiến răng nghiến lợi, bởi vì lúc Lê Thương bị sờ mặt vẫn không đẩy tên kia ra.
Lê Thương hoàn toàn không ngờ Nghiêm Qua sẽ cùng tới, hơn nữa còn thành công xâm nhập vào nơi được bảo vệ nghiêm ngặt này không bị ai phát hiện.
Trở về phòng việc đầu tiên Lê Thương làm là đi rửa mặt, lúc rửa mặt xong ra ngoài phát hiện phòng mình tối đen, chẳng biết đã bị ai tắt đèn.
Anh hơi dừng lại một chút, đang lần mò bật đèn bỗng bị ai đó kéo một cái, sau đó cả người rơi vào một cái ôm thật chặt.
Nếu không phải trên người đối phương truyền đến mùi hương quen thuộc, chắc chắn lúc này Lê Thương đã phát động công kích tinh thần rồi.
"Nghiêm Qua? Sao anh lại tới đây?" Lê Thương hơi bất ngờ vì Nghiêm Qua có thể tới gần mình như vậy mà không bị phát hiện.
Có lẽ nếu không phải Nghiêm Qua chủ động xuất hiện thì anh sẽ không bao giờ biết được hắn đã đến đây rồi.
"Cái tên họ Thẩm kia có ý xấu với cậu." Nghiêm Qua không trả lời câu hỏi của Lê Thương mà vùi đầu vào vai anh, giọng nói có chút rầu rĩ.
"Tôi biết." Lê Thương nói, một tay chậm rãi sờ eo Nghiêm Qua. Anh cảm nhận được động tác của Nghiêm Qua cứng lại trong chớp mắt.
"Vậy tại sao cậu còn tới đây?"
"Sao tôi lại không thể tới đây?'
Lúc nói chuyện hơi thở ấm áp của Lê Thương phả vào lỗ tai Nghiêm Qua khiến tim hắn lập tức đập nhanh hơn.
"Bởi vì... bởi vì chúng ta là bạn tốt, tôi quan tâm cậu nên đương nhiên không thích những người có ý đồ xấu với cậu."
"Ồ... thật sao?"
Lê Thương bỗng nhiên vói tay vào trong quần áoNghiêm Qua.
Nghiêm Qua bị động tác của anh làm hoảng sợ, chớp mắt chậ vật lùi lại phía sau, muốn dùng cách này để né tránh động tác quá mức của Lê Thương nhưng bởi vì hoảng hốt nên nhanh chóng bị Lê Thương dồn vào góc tường.
Thấy Nghiêm Qua căng thẳng tới mức sắp run rẩy, Lê Thương ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ: "Thật sự chỉ là bạn tốt sao?"
Nghiêm Qua lập tức cảm thấy chân mình mềm nhũn.
Rốt cuộc Lê Thương nói câu này là có ý gì? Chẳng lẽ...
Chẳng lẽ...
Hắn không khỏi khuỵu gối, sau lưng dính sát vào tường, cả người gần như không chịu nổi muốn trượt xuống nhưng lại nhanh chóng bị Lê Thương giữ chặt lấy eo.
Lúc này hắn đã thấp hơn Lê Thương mấy centimet rồi. Lê Thương khẽ cúi đầu đúng lúc Nghiêm Qua đang ngẩng lên nhìn anh, bờ môi hai người cách nhau rất gần, góc độ này cực kỳ phù hợp để hôn một cái.
Lê Thương chỉ có thể nhìn thấy mơ hồ đường nét trên khuôn mặt Nghiêm Qua, mà Nghiêm Qua lại có thể nhìn Lê Thương một cách rõ ràng. Cũng chính vì vậy mà hắn càng thêm hồi hộp, càng nhìn ánh mắt trong trẻo của Lê Thương hắn lại càng cảm thấy mình không chỗ che thân trong mắt Lê Thương.
Lê Thương cúi đầu hôn Nghiêm Qua một cái hôn lưỡi thật sâu, lúc rời khỏi còn kéo theo một sợi chỉ bạc.
Lê Thương đặt tay ở khóe môi Nghiêm Qua, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai lần nữa: "Nói tôi nghe, thật sự chỉ là bạn bè thôi hửm? Nghiêm Qua?"
Nghiêm Qua chợt hoàn hồn, bấy giờ mới nhận ra không biết hai tay mình đã ôm chặt eo Lê Thương từ lúc nào.
Hắn cảm thấy hơi hoảng hốt, cũng hơi vui vẻ, ngoài ra còn có một số cảm xúc kỳ quái khó nói thành lời. Hắn hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào, chỉ biết ngẩng đầu ngây ngốc nhìn Lê Thương.
Thấy hắn không trả lời, Lê Thương cũng không tức giận mà chỉ cười khẽ một cái, sau đó bắt đầu cởi nút áo của Nghiêm Qua. Sau khi cởi được ba nút thì dừng lại vuốt v e vành tai Nghiêm Qua, hơi nâng cằm hắn lên rồi hôn xuống yết hầu.
Hôn xong lại hỏi: "Thật sự chỉ là bạn bè thôi sao?"
Ánh mắt Nghiêm Qua trống rỗng nhìn lên trần nhà, thở gấp vòng tay ôm chặt vai Lê Thương.
Đến tận khi... Lê Thương nghiêm hình bức cung.
Hắn không chịu nổi nữa, cuối cùng cũng thừa nhận tình cảm của mình.
"Tôi thích cậu, Lê Thương, tôi thích cậu! Đừng như vậy... Tôi thừa nhận hết, tôi thích cậu, thích rất lâu rồi, tôi đã muốn tìm cơ hội để tỏ tình với cậu từ lâu rồi, xin cậu..."
Lê Thương khẽ c ắn vành tai Nghiêm Qua, động tác trên tay cũng buông lỏng.
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối cùng cũng tỏ tình rồi, vui vẻ. Chuẩn bị kết thúc nha.