Năm thứ năm. Có vẻ những người của cô ta thể hiện cảm xúc qua những hành động.
Ngài lãnh chúa cũng có nói rằng ngay cả ngài cũng không hiểu bọn họ cho lắm.
Để sống cùng những người mà chính mình cũng không giao tiếp được. Tôi rất là ngưỡng mộ luôn đấy.
Tôi thường gặp cô ta trong rừng. Những khi mà cô ta không bắt được con gì thì, tôi tặng cho cô ta các con vật nhỏ như thỏ.
Thật sự thì tôi không có làm việc này vì cô ta. Chỉ là việc giết mổ các con vật nhỏ quá ư là phiền phức thôi.
Gần đây tôi biết được rằng, những lúc mà cô ta nheo mắt lại và mở miệng ra là cách cô ta cười.
Cái gì chứ, cô ta có thể cười à.
◇◇◇
Ngài lãnh chúa không nổi tiếng mấy cho lắm cuối cùng cũng đã kết hôn và ngôi làng đang dần thay đổi.
Tôi vẫn chưa thấy được người vợ mà bọn họ đang nhắc đến. Có vẻ như là cô ta đi săn cùng ngài lãnh chúa, nên tôi chưa có cơ hội gặp mặt cô ta.
Quan trọng hơn nữa là, những thiếu nữ trong làng đang bị một thằng đàn ông tóc đỏ hấp dẫn.
Dù tin hay không, bọn họ tập trung tại cửa hàng chỉ để nói chuyện với hắn ta.
Khi tôi tình cờ đi qua cửa hàng và nhìn lén vào bên trong thì, tôi thấy một thứ rất là kì lạ.
Tôi bất ngờ trước độ tuổi của những người phụ nữ đang tụ tập tại đó. Từ những đứa bé ba tuổi cho tới những bà cô gần năm mươi tuổi.
Người phụ nữ gần năm mươi tuổi đó là mẹ tôi…… Chờ đã, mẹ đang làm gì bên trong, con cần phải hỏi chuyện tí.
Tôi thấy tên đàn ông được mọi người nhắc tới đó, nhưng hắn ta chẳng có tuyệt vời tí nào cả. Hông của hắn ta thì thon gầy như phụ nữ vậy, và hắn ta không có nhiều cơ cho lắm. Như thể một người như vậy có thể lo cho một gia đình được.
Họ chắc đang tò mò về hắn ta vì hắn ta đến từ thành phố thủ đô thôi. Vả lại hắn nhìn cũng khá điển trai.
May thay, cô ta không có ở trong đám đông đó.
Vì không có người phụ nữ nào với cặp mắt đen với mái tóc màu đen nên tôi nhận ra ngay.
Sau khi biết được điều đó thì, tôi không còn quan tâm mấy về cuộc gặp mặt này nữa.
Tôi đi ra ngoài để đi săn sau đó.
Vào ban đêm thì, cha hỏi mẹ rằng bà đã ở đâu từ chiều đến giờ.
Mẹ trả lời rằng mẹ đã ở cửa hàng để gặp một người đẹp trai.
Hình như mẹ không muốn giấu.
Mặt cha rất là phức tạp khi nghe được điều đó, nhưng ông không có la mẹ.
Vì cha chính là người ngỏ lời cầu hôn mẹ, một người ngoại quốc, trong lúc quỳ trên mặt đất cầu xin, nên từ lúc đầu thì vai vế trong nhà đã rất là rõ rồi.
Mỗi lần mà tôi nhìn cha mẹ mình, tôi tự hỏi vì sao.
◇◇◇
Ngày hôm sau.
Khi tôi ra khỏi nhà để đi săn thì, cô ta đang đi dạo bên ngoài.
Bởi vì cô ta đang mang theo một cái giỏ lớn, cô ta chắc đang đi mua sắm.
Khi tôi tới gần để nói chuyện với cô ta thì, ai đó bắt chuyện với cô ta trước cả tôi.
Đó là tên đàn ông tóc đỏ mà tôi thấy vào hôm trước tại cửa hàng.
Hắn ta lấy cái giỏ mà cô ta đang cầm và đi kề bên cô ta.
Mặt tôi nóng lên ngay vào lúc đó.
Đó trở thành tức giận khi tôi không thể thấy hai người đó nữa.
Xảo quyệt trong hành động. Xảo quyệt ngay trong cả cách ăn mặc nữa chứ.
Thường thì phải mặc dài tới hông, nhưng cái mà hắn ta đang mặc dài quá đầu gối lận. Mặc đồ truyền thống mà không tuân theo truyền thống, vô sỉ quá đi.
Tôi thấy bực bội với những thứ khác nữa chứ.
Cô ta thường thì nhìn không có hứng thú với đàn ông.
Ngay cả khi mà tôi mang đồ cho cô ta thì cô ta chỉ nghiêng đầu thắc mắc là cùng.
Bởi vì cô ta đang dựa dẫm vào một người lạ, tôi cảm thấy bực bội hết sức.
Ngày hôm đó, đầu tôi toàn những thứ gì đâu cho nên tôi không thể bắt được một con thỏ.
Khi tôi trở về tay không, thì tôi gặp cô ta tại pháo đài.
Tại sao mà tôi gặp cô ta vào ngày tôi không muốn gặp nhất chứ?
Tôi vượt qua cô ta mà không để cô ta vào mắt.
Sau đó, mấy ngày sau tôi rất là bực bội.
Khi tôi ra ngoài đi săn thì, tôi thấy tên đàn ông tóc đỏ đó cùng với một người phụ nữ khác, nên tôi nói lên, nghĩ rằng đó sẽ là một cơ hội tốt để nói chuyện.
“Ê!” Mọi thứ đều ổn cho tới lúc tôi gọi hắn ta một cách thô lỗ, nhưng tôi rất là sốc khi nghe được câu trả lời.
Giọng của tên đàn ông đó rất là cao so với một người đàn ông.
Đối với giọng nữ thì nó rất là trầm, nhưng đó không phải là giọng của đàn ông.
Để cho chắc thì, tôi kiểm tra giới tính. ……Một người phụ nữ mà.
Dễ gây hiểu lầm quá đi!!
Hơn nữa thì, cô ta là vợ của ngài lãnh chúa. Chắc đó là lý do vì sao mà hai người đó lại thân nhau như thế.
Giờ thì hiểu lầm đã được gở bỏ, tôi chẳng còn quan tâm nữa.
Tôi nghĩ tới việc xin lỗi, nhưng tất cả những gì tôi làm chỉ là lờ cô ta đi nên tôi nghĩ rằng nó sẽ ổn.
Năm thứ sáu. Ngôi làng vẫn rất là yên bình.
Một chút thay đổi nhỏ là tôi trở nên thân thiết với những tên lính canh tại pháo đài.
Khi tôi nói chuyện với bọn họ, họ rất là thú vị.
Nhà hàng tại pháo đài cũng có bán những món ăn từ thành phố cho nên tôi thường hay đến đó.
Đó là về cô ta.
Họ nói về một người có dáng người đặc biệt nhưng không quá tệ cho lắm.
Hơn nữa, dáng người cô ta thì khỏi phải chê.
Cô ta không mặc những bộ đồ truyền thống của ngôi làng.
Cô ta mặc những bộ đồ lạ hoắc.
Vào mùa đông thì, cô ta mặc áo ấm cho nên cô ta chẳng khác gì với những người còn lại cả, nhưng khác biệt là vào mùa hè cơ.
Những phụ nữ trong làng không có thích để lộ da, nhưng về phần cô ta thì, tôi nên nói thể nào nhỉ, cô ta ăn mặc rất là phóng khoáng.
Có thể nhìn rõ ngực của cô ta, và phần bụng của cô ta thì lộ ra. Váy của cô ta chỉ dài tới đầu gối thôi, phô ra phần chân.
Những người phụ nữ ở trong thành phố cũng không dám ăn mặc như vậy
Tuy vậy, đám lính nói rằng chúng không dám cặp kè với cô ta vì cha cô ta đáng sợ lắm.
Thật vậy, tôi chỉ có thể đồng cảm.
Hơn nữa, chúng tôi còn không thể nói chuyện với nhau, nên không phải cũng muốn cặp với một người như vậy.
Chủ đề dần thay đổi. Dù chủ đề chính vẫn là về phụ nữ.
Có vẻ như, một người phụ nữ khá là nổi tiếng đã được một tên người ngoại quốc mang đi mất.
Khi tôi hỏi đó là ai thì, tôi biết người đó là cháu gái của ông nội nhà Bergholm.
Tên cô ta là Aina, tôi nhớ là vậy?
Đám lính rất là thất vọng nhưng cô ta là một người phụ nữ với một tính cách mạnh mẽ. Tôi không muốn cưới một người phụ nữ như vậy.
Đàn ông ở độ tuổi cưới được thì rất là thèm phụ nữ.
Họ chỉ muốn cưới càng sớm càng tốt thôi.
Tôi không có suy nghĩ gì về việc kết hôn cả.
Trong nha của tôi, anh trai tôi đã kết hôn rồi cho nên ngôi nhà không có ồn ào cho lắm.
Những ngôi nhà với một con thì lúc nào cũng ồn ào cả.
Đó là một vấn đề không liên quan tới tôi.
Năm thứ bảy. Dạo gần đây, người đó đang bắt đầu qua lại với một ngươi phụ nữ khác.
Người đó là cô cháu gái nhà Bergholm gần đây đã trở về quê nhà.
Cô ta trở về làng sau khi dành một năm rưỡi sống cùng với một người đàn ông, anh ta cũng đến đây cùng cô ta.
Tôi có thể nhìn thấy hai người bọn họ đôi khi nhìn rất là hài lòng.
Tôi nhận ra rằng tôi không thấy cô ta đi cùng người phụ nữ nào khác cả.
Tôi tự hỏi cô ta có đang trở thành một người phụ nữ không nhỉ.
Thì, việc đó không liên quan gì tới tôi cả.
Năm thứ tám. Cha bắt đầu giục tôi kết hôn vì tôi đã gần mười chín tuổi.
Cha bảo tôi là hãy kiếm một cô vợ tại bến cảng trong lúc bán cả đi, vì khó có thể có con với phụ nữ trong làng lắm.
Đó không phải là một lời nói đùa, cha nói vậy, nhưng tôi lờ ông ấy đi.
Khi tôi trở về từ việc hái nấm cho mẹ thì, tôi gặp phải cô ta.
Có những dạo mà tôi bị làm cô ta giật mình, có những lúc mà tôi bảo cô ta là một người phụ nữ to lớn hay cô ta đi ra ngoài là để dụ trai thôi. Đúng là tôi đã nói nhiều điều xấu với cô ta.
Có lẽ vì cô ta đang mặc những bộ đồ truyền thớng của làng.
Cô ta nhìn dễ thương hơn thường lệ.
Tôi hối hận vì đã nói những lời như vậy với cô ta.
Hơn nữa, tôi đã quyết định là kể từ hôm nay tôi sẽ không nói chuyện với cô ta nữa.
Tôi chỉ nói những lời khó chịu khi gặp cô ta mà thôi.
Chẳng có thật lòng tí nào cả.
Cô ta không có phản ứng nào cả. Cô ta chỉ nhìn mặt đất mà không hề di chuyển.
Tôi không thể chịu nổi sự im lặng, nên tôi nắm vai cô ta và hỏi rằng cô ta có nghe những gì mà tôi nói không.
Khi tôi nhìn vào mắt cô ta thì tôi suy nghĩ.
Tại sao tôi lại không có đủ sự kiên nhẫn và tính học hỏi nhỉ?
Nhìn thấy tôi như thế, cô ta nói ra một tiếng.
Đó là một giọng nói đủ to để làm tôi giật mình.
Rất là dễ thương luôn, khác với vẻ ngoài của cô ta…… Chờ đã, đó không phải là vấn đề.
Trong khi tôi tự hỏi chính mình lý do tại sao mà tôi trở nên bất ngờ thì, cô ta nói với tôi trong ngôn ngữ này là tôi đã cao hơn một ít.
Thật vậy, tôi đã cao hơn cô ta từ khi nào rồi.
Khi tôi còn nhỏ, tôi luôn muốn cao hơn cô ta, nhưng gần đây tôi không còn quan tâm nữa nên tôi đã quên béng mất.
Quan trọng hơn là, từ khi nào cô ta học tiếng nước này chứ……
Tôi tự hỏi rằng cô ta đã học nó từ người phụ nữ mà cô ta luôn chơi cùng với, cô cháu gái nhà Bergholm?
Có nghĩa là cô ta có thể hiểu những lời tàn nhẫn mà tôi đã nói.
Mồ hồi đọng trên chân mày tôi.
Tôi lùi lại phía sau để trốn đi.
Tuy vậy, cô ta nói với tôi một cách vụng về dùng các từ ngữ mà cô ta đã học.
Tại sao mà tôi nói chuyện với cô!? Điều đó quá rõ ràng rồi còn gì nữa!!
Tôi có một câu trả lời trong đầu, nhưng tôi không thể nói ra.
Tôi nhanh chóng né tránh câu hỏi và chạy đi mất.
Từ ngày hôm đó trở đi, cô ta liên tục nói chuyện với tôi, tận hưởng việc này.
Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng vai vế của hai người sẽ đảo ngược như vậy.
Ngày hôm nay bắt đầu với việc sửa những từ mà cô ta nói sai.
Cô ta nói nhiều tới mức tôi không biết mình đã bắt đầu sửa sai cho cô ta từ khi nào nữa.