Một chút sau chuơng 47.
Câu chuyện về hai con người phải chạy trốn khỏi ngôi làng.
-----------------
Tôi đang chạy trốn khỏi ngôi làng và đang chuẩn bị đi tới đất nước của Emmerich.
Sau khi chạy trốn khỏi ngôi làng, tôi rốt cuộc cũng đã bình tĩnh lại sau khi chúng tôi leo lên thuyền.
Cabin có một chiếc giường tầng và cũng có một cái rèm để ngăn cách hai phòng.
Tôi có không gian cho riêng mình, nhưng việc đó cũng không chối bỏ được sự thật rằng chúng tôi đang ở cùng một phòng.
Với một thái độ vô tư, Emmerich hỏi tôi rằng, tôi muốn nằm trên hay nằm dưới.
“Một thứ như thế thì, cái gì cũng được hết.”
“A, được rồi, Aina-chan sẽ nằm trên vậy.”
“……
Cái gì đây. Cái này, cách mà anh ta muốn tôi nằm trên cứ như nó tốt hơn nhiều vậy.
Khi tôi hỏi anh ta về việc ấy thì anh ta nói rằng anh ta thường hay nằm trên khi ngủ cùng anh em của mình.
“Chúng ta nên đi ăn nhỉ?”
“Hể?”
“Có một phòng ăn ở bên trên mà.”
“……”
Tôi không có bụng ăn và buổi sáng nên tôi vẫn chưa ăn gì cả.
Tôi cảm thấy đói.
Trong khi chấp nhận lời mời của Emmerich, tôi đi theo anh ta.
Phòng ăn nơi mà chúng tôi có thể ăn các đồ ăn tây chật kín người.
“……”
Ngay cả lúc mà tôi thấy thực đơn thì, tôi không thể đọc được nó. Tôi đọc ngôn ngữ của Emmerich khá là tệ. Ông bà tôi không cho tôi học các thứ tiếng khác.
Ritz-oniichan thường sẽ bí mật dạy tôi, nhưng tôi vẫn chưa quen với ngôn ngữ cho lắm.
Với các cuộc trò chuyện mà chúng tôi có với nhau thì, một nữa những từ mà tôi biết là tiếng mẹ đẻ của tôi, và phần còn lại là ngôn ngữ của anh ta.
Anh ta cố gắng hết sức vì tôi.
Tuy vậy, tôi muốn học ngôn ngữ của đất nước của Emmerich nên tôi bảo anh ta nói chuyện với tôi nhiều hơn.
Có thể đọc những từ trên đó không giúp tôi biết được món ăn đó là gì cả.
Tôi cảm thấy như có những ánh mắt nhìn sang đây, nên tôi muốn trở về phòng càng nhanh càng tốt. Vì thế, tôi để việc đó cho Emmerich lo.
“Aina-chan, em muốn ăn cái gì nào?”
“……Cái gì cũng được hết.”
Tôi hối hận gần như ngay lập tức. Tại sao tôi lại nói một thứ không dễ thương như thế chứ.
Sẽ tốt hơn nếu như tôi có thể cười và nói thứ tôi muốn như Ritz-oniichan sẽ làm.
“Xem nào, thứ nào sẽ được nào.”
“……”
Sau khi nghe câu trả lời của Emmerich, tôi có thể ngẩng đầu lên.
Tốt rồi. Anh ấy không ghét thái độ này của tôi.
Tôi liên tục xin lỗi anh ấy trong đầu.
“Có các món ăn với các vị mạnh, nên~”
Emmerich bắt đầu giải thích về các món ăn trên thực đơn.
“Bánh mì thì chắc sẽ không quá khác với những cái mà ta ăn ở trong làng đâu. Về phần súp thì……”
Tôi bảo anh ta rằng mọi thứ đều ổn, nhưng anh ta cứ kiếp tục giải thích mọi thứ cho tôi nghe.
Tôi gọi một phần súp khoai tây gọi là ‘Kartoffelsuppe’ và một món thịt đùi bê gọi là ‘Schnitzel’.
Emmerich gọi một món súp làm với hành tây gọi là ‘Zwiebelsuppe’ và một món ăn khác gồm gà nấu với rượu vang.
Các món ăn được mang lên một cách nhanh chóng. Ở giữa bàn, một rổ bánh mì được đặt tại đó.
‘Kartoffelsuppe’ là một món súp hầm làm từ khoai tây nghiền, sữa từ một loại gia súc nào đó, và thảo dược, tôi chắc vậy? Nó rất là đậm đà, và rất mềm. Chấm bánh mì vào trong chúng cũng rất là ngon nữa.
‘Schnitzel’ là một món được nấu bằng cách chiên giòn thịt đùi của bò được phủ trong vụn bánh mì.
Anh ta nói tôi rằng tôi nên vắt chút ít chanh lên chúng và tôi nên ăn chúng cùng khoai tây.
Khi tôi cắt thịt, nó cắt một cách dễ dàng. Thịt của nó rất là mềm.
Trên bề mặt thịt thì giòn nhưng bên trong thì mọng nước. Bởi vì có một ít chanh lên chúng, vị của nó cũng rất là thanh mát nữa.
Đồ ăn tây ngon một cách bất ngờ luôn ấy.
Trên đường về phòng, Emmerich bảo tôi rằng anh ta sẽ đi tới một cửa hàng,
“Có cái gì mà em muốn thì hãy nói với anh.”
“……”
Emmerich trả tiền cho bữa ăn. Tôi nghĩ là tôi phải tự trả tiền, nhưng tôi để quên ví trong phòng.
“Aina-chan, em muốn ăn sô-cô-la không?”
“Không cần.”
“Đồ ngọt?”
“Tôi bảo anh là tôi không cần mà.”
“……Được rồi.”
Tôi lại như thế nữa rồi.
Tại sao tôi lại cứ nói những thứ không dễ thương như thế chứ.
Khi tôi nhìn bóng lưng của Emmerich đi xa dần, tôi muốn chạy trốn đi.
Tôi muốn mình trở nên hoà đồng hơn giống Ritz-oniichan vậy.
Những thứ mà tôi đột ngột nói toàn là những thứ độc ác cả.
“Chúng ta nên đi thôi nhỉ.”
“……”
Tôi đi theo Emmerich vào phòng trong lúc anh ấy cầm một cái túi giấy.
◇◇◇
Khi tôi vào phòng, Emmerich bày nước quả với thức ăn vặt ra.
“Hể, cái này, tại sao vậy!?”
“Hãy ăn cùng nhau một chút nha.”
“……Đ-Được rồi.”
Emmerich chỉ cười và nói rằng anh ta muốn ăn một chút.
Sau đó, khoảng thời gian còn lại được dùng để học ngôn ngữ.
Nếu như có gì mà tôi không biết, Emmerich sẽ dạy tôi.
Hai ngày đi thuyền trôi qua rất nhanh.
Tại bến cảng, chúng tôi mua đồ ăn tại khu chợ gần bên.
Trong khi ăn, chúng tôi thảo luận về những gì mà chúng tôi nên làm tiếp theo.
Nơi ở của Emmerich là ở trong thủ đô của đất nước này.
Vì sẽ rất là đáng nghi nếu như tôi mặc trang phục truyề thống, anh ta mua cho tôi một chiếc váy dài và áo khoác cho tôi.
Nhờ lòng tốt của người bán hàng tại đó, tôi có thể thay đồ trong cửa hàng.
Chiếc váy có các viền với các hoạ tiết hoa quanh đuôi váy và cổ tay. Chiếc váy rất là nhẹ, không giống như những trang phục truyền thống của ngôi làng. có nhiều ruy băng quanh phần ngực và phần eo cho nên nó rất là dễ thương. Cái áo khoác thì mềm, làm từ lông. Không giống như quê nhà ở đây, ở đây thì không có quá lạnh cho lắm, nhưng Emmerich bảo tôi mua nó vì tôi có thể bị bệnh nên tôi mua nó.
Tôi định là sẽ tự trả tiền cho nó, nhưng Emmerich trả tiền thay cho tôi. Tôi cảm thấy tệ.
“Chị có thể tạo cho em một kiểu tóc mới mà.”
“Hể?”
“Kiểu thắt bím hai bên nhìn rất là nhàm chán đó em biết chứ?”
“……”
Các bím tóc thể hiển đức tin của tôi với tinh linh đã bảo vệ ngôi làng.
Chị ấy đúng là một người tốt bụng mà. Tôi chỉ có thể từ chối.
Tuy vậy, nơi này không phải là quê nhà của tôi.
“……Vâng, ạ.”
“Hãy để đó cho chị!”
Tôi chưa bao giờ thử kiểu tóc nào khác ngoại trừ thắt bím cả. Tim tôi đập loạn lên một chút.
Tóc của tôi đưa chẻ ra làm hai sau đó được búi lại. Việc thắt bím thì vẫn như cũ, nhưng không xoã tóc xuống quả thật là một điều mới lạ.
Tôi nghĩ mọi việc như thế là xong, nhưng không phải là vậy.
Phần dưới của bím tóc tôi được nâng lên để nhìn to hơn và một thứ gì đó được cắm xuyên qua tóc tôi để giữ yên chúng lại.
“Được rồi, như thế là xong.”
“!”
—Tuyệt vời thật! Tôi nhìn giống người lớn quá đi!
Tôi kiểm tra bản thân mình trong tấm gương phản chiếu hình ảnh của tôi.
Không thể tin được. Tôi giống như một ai khác vậy.
“Nào nào, đừng có như vậy nữa, ta cần phải cho chồng em xem nữa”
“!?”
Tôi cố nói rằng anh ta không phải là chồng của tôi, nhưng chị ấy cứ thế mà đẩy tôi.
Tôi muốn phàn nàn, nhưng xui thay, tôi không biết những từ như thế trong ngôn ngữ này.
Cuối cùng thì tôi bị đẩy ra khỏi phòng với một tiếng bụp.
“A!”
Tôi mang giày cao gót, thứ mà tôi vẫn chưa quen mang, nên tôi mất thăng bằng.
Tôi sắp té rồi. Ngay lúc mà tôi nghĩ như vậy, Emmerich chạy tới và đỡ tôi.
“E-Em, ổn chứ?”
“……Ổn.”
Không phải là ‘ổn’ thôi chứ.
Tại sao tôi không thể nói một thứ đơn giản như, “Vielendank” thôi chứ.
“……!?”
Ngay cả khi đã được một lúc lâu sau, Emmerich vẫn không buông tay khỏi vai tôi ra, nên tôi ngẩng đầu lên một cách thận trọng
“!”
Khi hai mắt chúng tôi chạm nhau, Emmerich nháy mắt một cách không tự nhiên.
“Erm, anh ổn chứ?”
……Thật sự thì, anh đang giận tôi phải không?
Khi tôi chuẩn bị hỏi vậy, anh ta nói trước.
“Aina-chan, em nhìn dễ thương quá đi.”
“Hể?”
“Hợp với em lắm.”
“!”
Có vẻ như, Emmerich trở nên kì lạ như vậy là vì anh ta bị tôi mê hoặc.
Khi tôi biết được điều đó, tôi xấu hổ đến mức phải cách xa anh ta một khoảng.
“Nhanh nào, đi thôi.”
“……Ừ.”
Tôi cúi đầu chào chị bán hàng thân thiện và rời khỏi cửa hàng.
Có một xe ngựa dẫn tới thủ đô, nên chúng tôi đi trên nó. Sau nhiều giờ đi xe, chúng tôi cuối cùng cũng đã đến thành phố mà Emmerich đang sống.
“Ngôi nhà có thể sẽ hơi nhỏ.”
“……Được rồi.”
Anh ta sống trong một căn nhà ba tầng.
Nó bao gồm, một phòng khách, một phòng ngủ, một nhà bếp, một nhà tắm, một toa-két, hoàn hảo cho việc sống một mình.
“Aina-chan, em có thể dùng phòng ngủ.”
“Anh thì sao?”
“Tôi ổn với việc ngủ trên ghế sô-fa trong phòng khách.”
“……”
Nếu như tôi nói rằng tôi sẽ ổn với ghế sô-fa, tôi nghĩ rằng anh ta chắc chắn sẽ không nghe cho nên tôi đành phải chấp nhận lòng tốt của anh ta.
Tôi phát hiện ra rằng Emmerich rất là bướng bỉnh.
Hơn nữa, anh ta không bao giờ từ bỏ cái thái độ đặt phụ nữ lên hàng đầu trước đó.
“Từ bây giờ trờ đi, công việc sẽ nhiều hơn, cho nên tôi sẽ không có nhiều thời gian để trở về đâu.”
“……Được mà.”
“Chúng ta nên thuê một người hầu nhỉ?”
“Không cần đâu.”
“N-Nhưng mà.”
“Tôi có thể tự làm một mình được.”
Tôi tự tin với khả năng nấu nướng, dọn dẹp và may vá của mình.
Nếu như chúng tôi thuê thêm người, việc đó sẽ làm hao tổn tiền lương của Emmerich, và cảm giác có một ai khác trong nhà làm tôi khó chịu.
“Vậy thì, nếu như có cái gì mà em cần thì em có thể hỏi bà chủ nhà ở tầng dưới. Tôi sẽ nhờ bà ấy giúp đỡ Aina-chan.”
“……Được rồi.”
Và như thế, cuộc sống của tôi và Emmerich bắt đầu
◇◇◇
Như anh ấy nói vào ngày đầu tiên, Emmerich hầu như không hề về nhà.
Vào những ngày như thế, tôi đi ra ngoài để đi mua sắm hay đi dạo trong công viên, cố gắng ra khỏi nhà nhiều nhất có thể.
Tuy vậy có một việc rất đáng sợ đã xảy ra.
Trên đường đi về từ chợ, một người đàn ông trẻ bắt chuyện với tôi.
Hắn ta nói rất nhanh rất nhanh bằng ngôn ngữ nơi đây nên tôi không thể hiểu được dù chỉ một ít.
“Nó sẽ ổn nếu như cô đi chung với tôi!” đó là tất cả những gì mà tôi nghe được.
Đáng sợ quá đi.
Hắn ta thấp hơn Emmerich, nhưng hắn cho tôi một ấn tượng rằng hắn rất là đáng sợ.
Tôi lắc đầu để nói rằng tôi không muố. Tuy vậy, hắn ta nắm chặt tay tôi nên tôi vung mạnh chiếc giỏ tôi có bên tay vào vai hắn ta.
Hắn ta bất ngờ và thả tôi ra.
Tôi tập trung hết sức vào việc chạy trốn.
Tuy vậy, hắn ta cũng đuổi sát phía sau tôi. Tôi có thể nghe một tiếng hét đáng sợ từ phía sau tôi.
Tôi nghĩ rằng tôi chạy nhanh hơn, nhưng tôi không thể chạy tốt cho lắm vì đôi giày mà tôi đang mang.
Nước mắt trào ra từ mắt tôi vì sợ hãi.
Tôi đã gần tới nhà, nhưng khi tôi nhớ rằng tôi đã đặt chìa khoá vào trong giỏ, tôi khóc nhiều hơn.
Tôi không có thời gian để lấy cái giỏ mà tôi dùng để đánh tên đàn ông đó.
Tôi cũng đã gần tới nhà rồi.
Tôi tự hỏi rằng bà chủ nhà có đang ở nhà không.
Tôi xin đấy, ai cũng được giúp tôi đi, tôi vừa chạy vừa cầu nguyện.
“——!”
Từ cảnh tượng mà tôi thấy trước mắt, tôi nghi ngờ mắt của mình.
Emmerich đang đứng trước cửa.
“Hể? Aina-chan.”
Tôi bay ngay vào vòng tay của anh ấy và ôm anh ấy thật chặt.
“Hể, có gì vậy——!”
Tên đàn ông đó đã bắt kịp tôi.
“Cái gì thế cơ, ả có người khác rồi à.”
“Anh là ai?”
Họ nói chuyện về cái gì đó, nhưng Emmerich nói rất là nhanh nên tôi chẳng thể hiểu rằng họ đang nói gì.
“Con đàn bà đó, ả đã vung giỏ mình vào người tao. Tao có việc muốn nói với ả ta nên giao ả ra đây.”
“Tôi sợ là tôi không thể.”
“Ồ?
—Đáng sợ quá.
Lỡ như tôi làm cái gì đó mà tôi không biết thì sao?
Emmerich nhẹ nhàng vỗ hai vai đang run rẩy của tôi.
“Ôi chà, cái gì đang xảy ra đây?”
Bà chủ nhà đi ra ngoài khi nghe các tiếng ầm ĩ ở bên ngoài.
Emmerich nhờ bà ấy mang tôi vào nhà.
Khi tôi giải thích tình huống hiện tại thì tôi được bảo rằng tôi chẳng làm cái gì sai cả.
“Nó ổn mà. David-san sẽ lo mọi chuyện.”
Như thế đi nữa, tôi vẫn rất lo về Emmerich.
Nếu như anh ấy bị thương thì sao. Vai tôi cứ thể mà run lên.
Có lẽ là vì những gì mà tôi suy nghĩ hiện rõ trên mặt, bà chủ nhà nói cho tôi biết một thứ.
“Thằng đó từng làm trong quân đội. Đánh nhau với nó là chuyện thường thôi.”
“!”
Như bà chủ nhà nói, Emmerich đi vào nhà với một vẻ mặt như thường lệ.
“Cho cháu xin lỗi vì đã làm ồn như thế bên ngoài.”
“Không, nó ổn mà. Tuy vậy, gần đây trật tự công cộng ở khu này cứ tệ dần đi vì việc di cư số lượng lớn. Ta không muốn một cô gái trẻ tuổi cứ thế mà đi ra ngoài một mình đâu.
“Vâng. Đúng rồi ạ.”
Tôi là người đã phạm sai lầm đó, mà Emmerich lại bị la bởi bà chủ nhà.
Tôi nghe về việc trật tự nơi đây trở nên tệ hại hơn từ ngày tôi tới đây. Tôi còn được bảo là hãy mua hàng từ các thương nhân bán hàng dạo nữa.
Tôi trở về nhà với một bộ dạng chán chường.
Hôm nay, tôi có nghe là Emmerich sẽ trở về nên tôi định là sẽ nấu cho anh ấy một món thật là ngon, nhưng rốt cuộc thì tôi làm rơi hết nguyên liệu rồi.
Lần này thì tôi cần phải xin lỗi.
Tôi hít thật sâu để chuẩn bị tinh thần nói, nhưng Emmerich nói chuyện với tôi trước.
“Aina-chan, anh mừng là em vẫn ổn.”
“!”
Emmerich nắm lấy tay tôi và quỳ xuống.
Và sau đó anh ấy tự nói nhỏ rằng đó là lỗi của anh ấy.
“T-Tại sao chứ? Tôi mới là người có lỗi khi đi ra ngoải tuỳ ý như vậy mà.”
Emmerich nhẹ nhàng nói rằng đó không phải là lỗi của tôi, và im lặng.
“——Ah.”
Khi tôi đang nhìn mái tóc của Emmerich thì tôi nhớ ra một việc.
“Hể, cái gì vậy?”
“Chìa khoá nhà, tôi làm rớt nó trên đường cùng với cái giỏ rồi! Tôi phải lấy nó!”
Khi tôi nói vậy, Emmerich nói rằng anh ấy sẽ đi lấy nó.
“N-Nhưng.”
“Ổn mà, cho nên em chờ ở nhà đi.”
“…….”
Anh ấy không bao giờ nghe lời ai cả một khi anh ấy trở nên như này, nên tôi định là sẽ để việc đó cho anh ấy.
Khi Emmerich đang ở ngoài thì tôi bắt đầu nấu ăn.
Dù tôi nói là nấu ăn nhưng chỉ có các rau củ như khoai tây, một ít bánh mì, thịt hun khói và thức ăn đóng hộp mà thôi.
Trong nhà bếp, tôi phân loại khoai tây ra.
Ở đất nước này, có ba loại khoai tây chính.
Đầu tiên, đó là ‘Festkochende Kartoffeln’, loại khoai tây không dễ teo lại cho lắm.
Chúng được dùng để luộc hay chiên.
Thứ hai, đó là ‘Vorwiegend Festkochende Kartoffeln’, loại khoai tây lâu chín hơn. Chúng được dùng nếu có người thích ăn khoai tây hơi cứng xíu.
Cuối cùng thì đó là ‘Mehligkochende Kartoffeln’, loại khoai tây mềm, chín nhanh nhất. Chúng được dùng làm súp.
Khi tôi đi tới chợ, tôi thật sự rất là bất ngờ khi thấy lượng khoai tây khác nhau khổng lồ như vậy.
Tôi dùng các củ khoai tây mềm để làm súp. Tôi thêm vào thịt hun khói, khoai tây và một ít thảo dược và tôi bắt đầu đun nó lên một cách từ từ.
Tôi nướng các củ khoai tây cứng trong lò nướng.
Trong lúc đó tôi làm sốt trắng.
Sữa và bột mì được cho vào, và được nêm với gia vị. Tôi làm hơi bị nhiều. Cuối cùng thì, tôi trộn nó với một ít thịt xông khói băm nhuyễn và nấm ngâm trong dầu ăn.
Trên phần cắt dọc của củ khoai tây, tôi rưới lên đó một ít sốt trắng và bột phô mai, và nướng chúng lại một lần nữa. Món ăn sẽ hoàn thành một khi phô mai đã chảy ra hết.
Món súp được đun sau khi cho hết nguyên liệu vào hình như cũng đã xong rồi.
Vào lúc đó, Emmerich trở về.
“Aina-chan này, chìa khoá và giỏ với những thứ mà em mua đang ở đây này.”
“!”
Chị bán hàng tốt bụng tại cửa hàng quần áo đã nhặt chúng lên.
Tôi thấy nhẹ nhõm phần nào vì chúng tôi đã tìm thấy chìa khoá.
“Ca-Cảm ơn anh nhiều.”
“Nn. Khá là tốt khi nó vẫn còn ở đó.”
Emmerich cười một nụ cười ngốc nghếch như cũ.
Khi tôi nói với anh ấy rằng đồ ăn đã nấu xong rồi, anh ấy nhìn rất là vui.
Cho dù nó là một món ăn đơn giản làm từ những gì còn dư lại, nhưng Emmerich vẫn ăn chúng một cách ngon miệng.
◇◇◇
Cuộc sống tại đất nước này của chúng tôi vừa mới bắt đầu mà thôi, nhưng ngày nào tôi cũng thấy rất là thoả mãn.
Tôi cũng nghĩ là nó sẽ tốt biết mấy nên như tôi có thể thật thà hơn với Emmerich.
-----------------
Fun fact: Tiêu đề của chương này còn có thể được hiểu là 'Aina bỏ trốn theo trai' :v
P/S: Xém nữa là có NTR :v