Từ góc nhìn của cha Sieg.
-----------------
Tôi nhận một bức thư mời tôi đến làng của Ritzhard-kun một năm sau khi họ rời khỏi nơi này.
Tôi nghĩ tới việc cậu ấy sẽ rủ tôi tới khi cực quang được thấy thường xuyên hơn, nhưng cậu ấy viết trong thư là mùa đông tại nơi đây rất là khắc nghiệt, vì bến cảng gần làng đóng cửa và phải tốn hơn năm tiếng đi tuần lộc. Vì thế cậu ấy bảo rằng tôi nên đến vào mùa hè.
Thật vậy, càng về già thì cái lạnh dần trở nên buốt hơn. Vì thế tôi nghe theo Ritzhard-kun và quyết định là sẽ đến thăm vào mùa hè ấm áp.
Tôi hỏi vợ tôi rằng cô ấy muốn đi hay không, nhưng cô ấy nói rằng cô ấy không chấp nhận việc lãnh chúa và vợ cùa ông ấy đi khỏi vùng đất của mình. Khi tôi thảo luận vấn đề này với Lüneburg-san, ông nội của Ritzhard-kun, ông ấy nói rằng, “Tại sao chúng ta không đi cùng nhau nhỉ.”
Tôi thuê thêm người để làm việc cho trang trại và hoàn thành một chút ít việc trước khi đi.
Để tới ngôi làng ấy, tốn khoảng hai ngày. Vào khoảng thời gian đó, tôi uống rượu củng với Lüneburg-san và dành một khoảng thời gian đầy ý nghĩa.
Sau khi đi du lịch như này, tôi nghĩ đó là một lựa chọn đúng đắn khi đi mà không mời vợ tôi theo.
Thư giãn, uống rượu, ngủ. Sống một cuộc sống bình thường rất là thoải mái. Tôi làm việc gần như mỗi ngày, cho nên không tệ lắm nếu tôi thư giãn một chút.
Khi chúng tôi đến bến cảng, chúng tôi được chào đón bởi Ritzhard-kun.
“Lâu quá rồi nhỉ, cha vợ, ông nội.”
“A, đúng là quá lâu rồi.”
Cậu ấy đón chào chúng tôi với vòng tay rộng mở. Tôi chưa bao giờ làm việc này với con của tôi nên tôi cảm thấy lạ lẫm. Con rể tôi vẫn là một người hiền lành như xưa.
“Ông nội nữa!”
“Ta từ chối.”
Lüneburg-san từ chối, bảo rằng, “Ta sẽ không vui khi được một gã đàn ông quá ba mươi tuổi ôm đâu!” Như mọi khi, ông ấy vẫn không có thật lòng cho lắm.
Có vẻ như chúng tôi sẽ đi xe ngựa vào làng.
Chúng tôi leo lên xe chuẩn bị cho chúng tôi và bắt đầu từ thành phố cảng.
Trong xe ngựa, chúng tôi nói về những gì mà chúng tôi làm dạo gần đây.
Có vẻ như dạo gần đây Lüneburg-san tập trung vào việc từ thiện của ông ấy.
“Cha vợ này, cha thì sao.”
“Về phần ta, gần đây ta bắt đầu nuôi lạc đà.”
“A, phải rồi, không lâu về trước con mua áo lông lạc đà tại đó. Lớp lông rất là ấm áp và dễ chịu.”
“Thật vậy! Ngay cả vợ của ta cũng rất mong chờ tới việc mặc chúng vào mùa đông.”
Trước khi tôi đến đây, tôi đã cạo xong lớp lông đầu tiên. Có vẻ như lớp lông đầu tiên là lớp có chất lượng cao nhất. Với chúng tôi làm nón đội mùa đông cho hai cháu gái và vợ của tôi.
“A, phải rồi. Ông nội này, cha của con giờ ra sao rồi?”
“Thằng đó đang bị biệt giam trong biệt thự để nó khỏi chạy trốn, nên mi có thể thoải mái đi.”
Cha của Ritzhard-kun đang làm việc để hoàn tất bài thuyết trình cho dự án của mình.
Có vẻ như, anh ta rất là ham vui cho nên những người hầu đang canh chừng anh ấy một cách nghiêm ngặt.
Khi nói về những thứ như vậy, chúng tôi đến ngôi làng khoảng một tiếng sau.
Thứ đầu tiên lọt vào tầm mắt của tôi là khu rừng xanh mướt. Không giống những mảnh rừng u tối nơi tôi ở, đó là một khung cảnh thần tiên, cứ như có tiên thực sự sống tại đây vậy. Bầu không khí cũng rất là trong lành nữa.
Thứ tiếp theo làm tôi bất ngờ đó là pháo đài bao quanh ngôi làng. Có vẻ như, nó được xây dựng để bảo vệ người dân khỏi thú hoang khoảng ba thế kỉ trước.
Các tảng đá rất là vững chắc. Ritzhard-kun cười khổ nói rằng phần lớn ngân quỹ của làng được tiêu vào việc tu sửa các bức tường.
Còn có nhiều bất ngờ hơn ở bên trong nữa. Trẻ em chơi đùa bên ngoài, các thiếu nữ làm việc bên ngoài, các quý cô tụ tập bên giếng, ai cũng có mắt xanh với tóc trắng cả, có một vẻ ngoài thần tiên.
Đây quả là ngôi làng của tiên. Tôi không có lời thích hợp để nói.
“Ritzhard-kun, tuyệt vời thật đấy. Đây quả thực là ngôi làng của tiên mà.”
Tôi tin tưởng rằng, Edelgard và Adelgard, những ngươi thích tiên, sẽ rất thích nơi này. Tôi đã hứa là sẽ mang hai đứa bọn chúng đến đây chơi khi bọn chúng lớn hơn một chút.
Sau khi đi bộ một chút quanh làng, chúng tôi đã tới biệt thự của Ritzhard-kun.
Có rất nhiều nhà chòi tại nhà của cậu ấy.
Nhà kho để chứa các con vật săn được, một nhà kho để chứa lông, và nhiều kiến trúc khác để đảm bảo lối sống tự cung tự cấp.
Khi chúng tôi tới nơi, Ritzhard hét vào bên trong nhà.
“Sieg, mẹ này, Arno này, cha vợ và ông nội tới chơi này—!”
Khi cậu ấy hét vậy, Sieg đi ra từ biệt thự.
“A, quả thật là lâu quá rồi nhỉ, ông nội. Cả cha nữa.”
Thấy con bé sau vài tháng, Sieg vẫn là đứa con gái năng động mà tôi biết.
“Ôi trời ôi trời, cha của Linde-chan và cha chồng.”
Mẹ của Ritzhard-kun, người đi ra trễ hơn một chút, cũng nhìn rất là khoẻ mạnh nữa.
Arno giờ đã tròn một tuổi, đi cố gắng bước đi trong khi đang nắm tay mẹ nó.
“Ohhh!! Arno!!”
Trước khung cảnh đáng yêu như vậy, Lüneburg-san phản ứng trước. “Mi lớn thế rồi!”
ông ấy nói vậy trong khi bế chắt trai của mình với một nụ cười lớn trên mặt.
“Mi có thể đi được rồi à!? Thật là cuốn hút mà! Đúng là chắt trai của ta nhỉ!”
Lüneburg-san rất là yêu mến Arno. Thấy vậy, trái tim tôi thấy ấm áp hơn.
“Ông nội này, hãy để cha vợ thấy Arno nữa chứ.”
“A, a, xin lỗi về việc đó!”
Vẫn còn bế thằng bé, Lüneburg-san cho tôi xem Arno. Nhưng không buông thằng bé ra.
“Chào Arno, cháu lớn rồi nhỉ.”
Gặp thằng nhóc sau một năm, cháu trai của tôi thật sự phát triển rất là khoẻ mạnh. Khi tôi vỗ lưng thằng nhóc, thằng bé hí mắt ra mà cười. Nghĩ lại thì, con của tôi nói rằng thằng bé đôi khi cười một cách chán đời.
Gần đây, thằng bé có thể nói một ít, nên nó rất là dễ thương khi thấy thằng bé nói chuyện với những câu lủng củng. Tôi rất thích chơi với cháu trai của mình.
Khi chúng tôi chuẩn bị vào nhà với sự cho phép của mẹ Ritzhard, tôi cảm thấy ai đó sau lưng nên tôi quay người lại.
Gần hơn tôi tưởng tượng. Đó là lần đầu tiên tôi bị tấn công từ phía sau thế này, nên mồ hôi đọng trên chân mày tôi.
“—U-Uwa, một con gấu!”
Đứng tại đó là một con gấu trắng kéo một con gấu.
Không, nhìn kĩ hơn thì, đó không phải là gấu trắng, mà là ai đó mặc lớp lông của gấu trắng.
“A, Teoporon, cái gì vậy?”
Ritzhard-kun chạy tới chỗ người đàn ông mặc lông gấu ấy.
Mặc lông gấu trong khi phần trên để trần, ông ấy săn gấu cho chúng tôi để chào mừng chúng tôi với hai bắp tay lực lưỡng ấy.
Tôi đúng là có nghe về Teoporon, người thợ săn mặc lớp lông gấu từ một vùng đất khác, nhưng khi thấy anh ta tận mắt tôi không còn cách nào khác ngoài việc cảm thán với cơ thể đồ sộ đó và tấm lông màu trắng.
Tôi nghe rằng anh ta không hiểu ngôn ngữ của chúng tôi, nhưng không còn cách nào khác ngoài việc đưa tay ra. Tuy vậy, anh ta không nắm lấy tay tôi mà vỗ ngực của mình.
“Tôi hiểu rồi, vậy ra đây là một cách chào của Teoporon-dono.”
Khi tôi bắt chước anh ta và vỗ ngực đáp lại, Teoporon-dono cười, làm một vẻ mặt vừa cao quý vừa chân thành.
Theo cách nào đó, tôi cảm thấy rằng tôi có thể uống cùng anh ta cho dù hai bên không có hiểu nhau chăng nữa.
◇◇◇
Tôi tự hỏi rằng khi nào mặt trời mới lăn, nhưng có vẻ như chúng tôi đến vào thời kì đêm trắng lúc mà mặt trời không có lặn cả ngày. Khi tôi nhìn đồng hồ, rõ ràng là trời đã tối trong khi bên ngoài vẫn còn sáng.
“Tất cả dân làng đều thích mùa hè.”
Vào mùa đông, một hiện tượng đối lập hoàn toàn là đêm Bắc Cực, lúc mà mặt trời không bao giờ mọc cả.
Vào khoảng thời gian ấy, người dân ở đây không thể săn bắn được, và phải ở trong nhà mỗi ngày. Ritzhard-kun nói rằng việc sống một mình trong bóng tối rất là đáng sợ.
Khi tôi nghĩ tới cảnh tượng Ritzhard-kun ở một mình, vì lý do nào đó tôi cảm động đến rơi nước mắt.
Có vẻ như không phải chỉ mình tôi, vì Lüneburg-san cũng quay mặt đi để che đi nước mắt của mình.
“Tuy vậy, con bây giờ đã có gia đình của mình gần bên cho nên thời điểm ấy rất là vui.”
“Ta thấy rồi, đáng mừng thật đấy.”
Tôi cảm ơn cuộc gặp gỡ định mệnh giữa Sieg và Ritzhard-kun.
Sau bữa tối, đó là giờ để tặng những món quà chúng tôi mua cho họ.
Về phần Arno, một cuốn sách tranh và bịt tai làm từ lông lạc đà. Mỹ phẩm cho các quý cô và một con dao chất lượng cao từ một công ty có tiếng cho Ritzhard-kun.
Lüneburg-san mua đồ ngủ gấu con con cho Arno, và đưa nó với một vẻ mặt khó tả.
“T-thì bây giờ là mùa hè, nhưng ta mua đồ mùa đông cho thằng bé.”
“A, nhưng mà, ban đêm trời rất lạnh, nên sao chúng ta không mặc thử cho Arno nhỉ?”
“!”
Hiểu rõ mong muốn thấy thằng bé mặc đồ ngủ của ông ấy, Ritzhard-kun bắt đầu cho Arno mặc đồ ngủ gấu con ấy.
Nhìn thấy dáng người dễ thương của Arno mặc đồ ngủ ấy, Lüneburg-san gật đầu trong khi tự nhủ một cái gì đó một cách bí ẩn “Có tiềm năng,” hay như vậy.
Sau đó chúng tôi chơi các trò chơi với nhau, uống rượu Ritzhard-kun làm, dành một khoảng thời gian thoải mái.
Và như thế, trời tối lại một cách vui vẻ tại ngôi làng đó.
-----------------
Gần đây, Trans cũng dần bận lên, cho nên từ chương này trở đi là tiến độ chương chỉ có thể tuỳ vào độ rảnh của Trans thôi, mong mọi người thông cảm :3