Câu chuyện về hai cháu gái của Sieg.
◇◇◇
—Một chú tiên sẽ tới nếu như một lọ mật ong, bánh qui tự làm và một bông hoá trắng được đặt bên cửa sổ.
◇◇◇
Hai chị em Edelgard và Adeltraud chuyển tới sống nhà ông ngoại khoảng nửa năm về trước. Lý do là vì hai đứa nó bị viêm phế quản.
Bác sĩ khuyên rằng hai đứa tụi nó nên sống ở đồng quê một ít lâu, nên cha của hai chị em đã viết thư chuyển đi và chuyển về sống ở quê nhà xanh tươi của mình.
Ở thành phố mới, hai chị em không hề có bạn bè, và lượng cửa hàng cũng ít nữa. Bầu không khí ở đây khác hẳn khi trước, nên hai chị em rất là sợ hãi.
Với hai chị em quen sống trong thành phố, sống ở biệt thự được bao quanh bởi khu rừng tối tăm là một trải nghiệm đáng sợ, nên hai chị em cứ ru rú ở trong phòng.
Bà nội của hai chị em không thể cứ thế mà lờ mọi thứ được.
Bà ấy kể cho hai chị em về các câu chuyện cổ tích về khu rừng mà bà ấy đọc khi còn nhỏ, để cho hai chị em quen dần với vùng đất Thüringen.
“Vậy thì, bà nội kính mến, chú tiên sẽ tới vào mùa đông phải không ạ?”
“Đúng rồi đấy.”
Hai chị em rất hứng thú với việc triệu hồi một tinh linh, để đồ ăn cho tinh linh vào những đêm trăng tròn.
“Tuy vậy, cháu không thể thấy tiên được vì họ chỉ xuất hiện qua những lớp nguỵ trang mà thôi. Thêm vào đó, mấy đứa sẽ không thấy được cánh của họ khi hai đứa lớn lên.”
“Thật à!?”
“Ừ.”
Các chú tiên thích mật ong, bánh qui, các đồ ngọt và những bông hoa của mùa đông.
“Hai đứa sẽ thấy được khi hai đứa đi ra ngoài.”
Từ câu chuyện của bà nội, ánh mắt của Adeltraud và Edelgard sáng lên.
Và như thế, hai chị em bắt đầu đi dạo trong vườn, tìm kiếm một chú tiên.
“Oneesama, chẳng phải chú tiên thì sẽ nhỏ sao?”
“……Chị cũng không biết. Bà nội nói rằng có thể nó đang nguỵ trang thành cái gì đó.”
Edelgard nói rằng có thể chú tiên sẽ không có cánh như trong sách tranh.
Ngay khi các mùa thay đổi và tuyết bắt đầu rơi, hai chị em vẫn chưa tìm thấy chú tiên nào cả.
“Vậy chúng ta phải tự làm bánh qui à?”
“…….Nướng bánh, quá khó cho chúng ta.”
Hai chị em nghĩ rằng không có bánh quí thì sẽ rất khó nhưng mặc thế, hai chị em vẫn không từ bỏ.
Ngày hôm sau.
Hai chị em đi dạo trong khu rừng phủ tuyết với ông nội của mình.
“Edelgard, Adeltraud, có lạnh không?”
“Nó ổn mà, thưa ông nội.”
Edelgard cũng gật đầu để cho biết rằng con bé vẫn ổn.
Cả hai đang ở trong khu rừng để tìm một bông hoa của mùa đông.
“Thưa ông nội, đây là hoa thật à?”
“A, ta nghĩ có thể có, có thể không.”
Ông nội của hai chị em đi vào trong rừng dựa vào kí ức mờ nhạt của mình.
Càng đi sâu vào rừng, khu rừng càng trở nên tối tăm hơn và rậm rạp hơn. Hơi thở của hai chị có màu trắng, và ngay cả Adeltraud cũng bắt đầu ho.
“Chúng ta nên trở về sớm thôi?”
“Cháu vẫn ổn mà!”
“Ngay cả khi cháu nói vậy.”
Nếu như hai chị em cứ ở trong khu rừng này quá lâu thì chúng sẽ cảm lạnh mất. Nghĩ như vậy, ông nội của hai chị em gợi ý việc trở về biệt thự nhưng hai chị em từ chối.
Nếu như thế này thì, mình nên bế hai đứa nó về nhỉ, khi ông ấy nghĩ vậy, ông ấy nhận ra Edelgard đang quỳ xuống.
“Cháu có sao không, Edelgard!?”
“Onee-sama!?”
Khi Edelgard quay người lại, con bé có một bông hoa mỏng manh màu trắng trong tay.
“……Thấy rồi.”
“Waa!”
Dưới lớp cỏ rậm rạp đó, các bông hoa màu trắng ló ra.
“Đó là hoa tuyết điểm.”
“Đẹp quá đi!”
Những bông hoa mà Edelgard tìm thấy là những bông hoa nở hoa vào sớm xuân, nhưng vì lý do nào đó, chúng lại nở vào mùa này.
Hai chị em quyết định là sẽ hái một bông hoa mà thôi.
Ban đêm.
Hai chị em đặt đoá hoa mà chúng mới hái vào một cái bình và đặt nó bên cửa sổ, cùng với một lọ mật ong.
“Em ước rằng một chú tiên sẽ tới!”
“……Chị muốn thấy, dù chỉ là một lần.”
Khi hai chị em nhìn ra ngoài, mặt trăng trên bầu trời đã tròn hẳn. Và hai chị em cũng có nghe rằng là ban đêm là lúc các chú tiên có nhiều sức mạnh nhất.
Hai chị em nhìn bông hoa màu trắng lấp lánh dưới ánh trăng. Cho dù hai chị em đó có rung động đi chăng nữa, chúng đi ngủ.
Buổi sáng.
“Waa!”
“……Tuyệt vời thật."
Khi hai chị em mở mắt ra, một thế giới phủ tuyết đón chào họ. Tuyết đã rơi nhiều đến mức mà khu vườn được phủ một lớp tuyết.
“Oneesama, chú tiên chắc chắn đã làm gì đó.”
“……Hể?”
“Như em nói, chú ấy chắc chắn là đã làm gì đó.”
Edelgard tự nhủ, “…….thật sự, một chú tiên?” với một ánh nhìn trống rỗng.
“Oneesama, chuyện gì xảy ra vậy?”
Adeltraud nhìn chị gái của mình, và đánh hông chị mình.
Edelgard chỉ về phía khu rừng với bàn tay run rẩy. Sau đó, Adeltraud nhìn vào thế giới đầy tuyết ấy.
“Hể!?”
Trong khu rừng, có một người trắng từ đầu tới chân.
Mái tóc của anh ta được thắt lại, da của anh ta trắng xoá, và ngay cả đồ của anh ta cũng trắng nữa, làm từ lông.
“Onee-sama, có phải đó là chú tiên đó sao?”
“……Ừ-ừ, có vẻ như vậy, thật vậy.”
Hai chị em không thể tin vào mắt mình về người mình thấy và mở mắt to hơn nữa
Hai chị em mở cửa sổ ra để nhìn xem anh ta có phải là người thật hay không, và vóc dáng của anh ta không hề biến mất.
Edelgard cầm lấy bông hoa và chạy ra ngoài, Adeltraud chạy theo sau.
Ngay cả khi những người hầu bảo hai chị em cứ ở bên trong có thể hai chị em sẽ dính cảm, hai chị em cứ khăng khăng đòi đi ra ngoài. Một người hầu mang áo khoác tới cho hai chị em. Khi mà hai chị em đã ăn mặc ấm áp rồi, Edelgard bắt đầu chạy.
Khi thở hồng hộc trong lúc chạy đến, họ gặp chú tiên ở trước cửa.
Edelgard nhìn về phía chú tiên.
Như sách tranh trong những câu chuyện cổ tích, anh ta có mái tóc sáng bóng, cặp mắt xanh biển hiền lành. Chú tiên với vẻ ngoài lộng lẫy ấy nhìn bé gái và ngiêng đầu thắc mắc một cách đáng yêu.
Adeltraud đuổi kịp chị mình, và bất ngờ khi thấy chú tiên.
“W-Waa, chú tiên kìa, mugu!”
Edelgard nhanh chóng che miệng em gái mình lại.
“Mugumugu!” Chị đang làm gì vậy, cô em gái phản đối, nhưng cô chị cả chỉ nói rằng ”…….Nếu như mọi người biết anh ta là tiên thì anh ta sẽ biến mất,” làm cô em gái im lặng.
“Mấy đứa là?”
Nhận câu hỏi như vậy, hai chị em không biết trả lời sao.
“Đây là hai cháu gái của em. Edelgard là đứa trầm ổn và đứa năng động là Adeltraud.”
“Anh hiểu rồi~. —Chào hai đứa, Edelgard, Adeltraud.
Hai chị em không hỏi vì sao mà dì của mình mang chú tiên tới đây.
“Chào chú ạ.”
“……Ơ ưm.”
“Cái gì vậy?”
Edelgard đưa bông hoa màu trắng trong tay mình cho chú tiên.
“……Đây, nếu như chú thích.”
“Waa, bông hoa đẹp quá.”
Edelgard cúi đầu trong khi Adeltraud cười một cách sảng khoái.
“……Cảm ơn chú vì đã tới.”
“Chú mới là người cần cảm ơn này.”
Chú tiên ấy nhận lấy bông hoa từ hai chị em và đưa nó cho dì xem.
“Vậy thì, bây giờ, chú ăn ngon miệng nha~!”
“Hể!?”
Adeltraud đưa bông hoa cho chú tiên.
Chú tiên trở nên bối rối.
Không giống như chú tiên đó, dì của hai chị em có thể đã hiểu tình huống xảy ra và nói gì đó với chú tiên đang đứng với vẻ mặt bối rối.Đó là một món ăn chuẩn bị như một hành động chào mừng.
“A, thế à, nó!”
Hiểu được ý nghĩa của bông hoa mà mình được tặng, chú tiên tận hưởng mùi hương của bông hoa và nuốt nước bọt. Chú ấy sau đó nuốt bông hoa trong một ngụm.
“……Nó ngon lắm~. Cảm ơn hai đứa. Rất là khó để tìm một bông hoa như vậy khi trời tuyết nhỉ?”
“Dạ, onee-sama tìm thấy nó đấy!”
Chú tiên khom người xuống và nói những lời cảm ơn, làm cho Edelgard và Adeltraud thấy mơ màng.
Sau đó, khi chú tiên được giới thiệu là chồng của dì, hai chị em còn trở nên hưng phấn hơn nữa.
Một chú tiên phải lòng một con người, thật là tuyệt vời làm sao, hai chị em nghĩ vậy khi về phòng một cách hưng phấn.
Chú tiên đó là chú của hai chị em sẽ ở cùng với mình trong một khoảng thời gian dài.
Chú tiên tên Ritzhard rất là uyên bác, dạy cho hai chị em biết mọi thứ về cây cỏ và hoa trong khu rừng, và còn dạy hai chị em cách làm trà và đồ ăn vặt nữa.
Edelgard và Adeltraud bị những phước lành cuốn hút, đến mức mà hai chị em sẽ vào rừng cùng người hầu khi chú của họ không có ở đó.
Khu rừng hiền lành của mùa xuân, cơn gió thoải mái của mùa hè, cây cối kết trái vào mùa thu, và những đồng cỏ tuyệt đẹp được phủ tuyết vào mùa đông.
Trước khi kịp nhận ra thì, hai chị em bắt đầu yêu thành phố này.
Điều đó không thay đổi sau năm năm, hay cả mười năm.
Trong khi đang chờ đợi chuyến thăm mỗi năm một lần từ chú tiên, cuộc sống ấm áp của hai chị em cứ thế mà tiếp tục.
------------------
Loli quá ư là nguy hiểm :v