Hokuou Kizoku to Moukinzuma no Yukiguni Karigurashi

ngoại truyện 08: kho báu thật sự

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khu rừng vào mùa hè cứ như tràn đầy sức sống.

Đó là phước lành của những kỳ đêm trắng, lúc mà mặt trời cả ngày gần như không lặn, cho thiên nhiên xung quanh năng lượng để phát triển.

Với một cái giỏ lên trên tay, tôi với Sieg đi vào rừng.

“Sieg này, đây là một loài thảo dược gọi là thảo hoàng liên xạ hương—”[note30989]

Hay còn được gọi là ngò rí tây ngọt, giống cây với những tán lá thon dài này vừa có hạt dùng để làm rượu, vừa có rễ ăn được nữa.

“Từ xuân tới sớm hạ thì chúng sẽ nở ra những bông hoa màu trắng như này.”

Tôi hái một bông để cho Sieg thấy. Cô đưa mặt lại gần và tận hưởng hương thơm của hoa.

“Nó có mùi ngọt nhỉ.”

“Đúng đó.”

Mùi của hoa rất hợp với trái cây, nên nó thường được dùng làm gia vị trong bánh và mứt.[note30990]

“Hoa của cây cũng dễ thương nữa nhỉ.”

Vào mùa này thì giống thảo hoàng liên xạ hương thường nở ra những bông hoa trắng rất dễ thương.

Sieg vừa nheo mắt lại mà tận hưởng hương thơm. Có vẻ như vợ tôi rất là thích hoa nhỉ.

“Tiện thể thì, em thích hoa nào vậy Sieg?

Tôi hỏi vợ mình, mong rằng sẽ có gợi ý cho những món quà trong tương lai.

“Em không có thích cụ thể loài nào, nhưng hoa táo và hoa hạnh nhân luôn làm em nhớ tới mùa xuân.”

Tôi thực sự không ngờ tới hoa của một loài cây luôn ấy. Đúng là Sieglinde của tôi, khác người thật.

“Em cũng thích mấy bông hoa nhỏ mà ngày nào Ritz cũng hái trong làng hết ấy.”

“Ồ, đúng nhỉ. Mừng thật đấy.”

Thực sự thì ngày nào tôi cũng muốn hái hoa tặng Sieg và thốt lên những lời như “Anh yêu em”, nhưng tôi cũng thấy ngại, sợ rằng cô ấy sẽ nghĩ rằng tôi phiền phức lắm cơ. Nên rốt cuộc thì tôi cũng chỉ trưng nó trên bàn ăn.

Hoa chỉ nở từ sớm hạ đến sớm thu, nên tôi chỉ có những lúc đó.

Tôi thấy hạnh phúc khi cô ấy thích những bông hoa mà tôi đã trưng ra trong bí mật đó.

Chúng tôi cứ thế mà hái thảo dược trong rừng cho đến khi đủ một giỏ đầy. Xong xuôi hết thì chúng sẽ được hong khô, ngâm dầu để có thể dùng lâu dài.

“Được rồi, mình đi tiếp nhé.”

“Đã rõ.”

Nay chúng tôi đi hái nấm, nên hai người chúng tôi sẽ rời khỏi khu rừng và lên núi.

Tôi có mang theo chuông báo gấu và xịt loại khói mà loài gấu ghét quanh người để tránh trường hợp không may gặp gấu.

Cho dù tôi có phòng chừng thế ấy, lúc hái lượm thì rất khó để tự bảo vệ chính mình. Nên tôi càng phải cẩn thận hơn nữa.

Tôi từ từ leo lên dốc với Sieg.

Đây là khu vực của riêng gia đình công tước, nên không có ai khác được vào cả. Đó cũng là lý do tại sao nơi đây nhiều nấm với quả dại đến thế.

Tuy vậy, dốc ở đây rất cao, nên tôi cũng không thường xuyên đến đây.

“Quanh đây lắm đá thật.”

“Lỡ té thì em sẽ dễ dàng bị thương ấy.”

Quanh dốc chẳng có tí cỏ dại hay hoa gì hết, và có nhiều nơi đá còn đâm lởm chởm nữa. Đó luôn là một thứ mà ông ngoại luôn bảo tôi tránh xa.

“Sieg, em có ổn không đấy? Leo dốc như này có khó quá không?”

“Em không sao đâu. So với việc tập luyện trong quân đội thì nó còn dễ thương chán.”

“Thế à?”

Đời sống quân đội của Sieg khó khăn đến bao nhiêu nhỉ? Tôi chẳng thể nào tưởng tượng ra được.

Có lẽ nó chính là lý do tại sao vợ tôi có thể thích nghi với đời sống nơi đây được.

“----Hửm?”

“Sieg, có chuyện gì thế?”

“Không, em thấy có gì đó lấp lánh trên đống đá.”

“Lấp lánh ư?”

Tôi tiến gần tới đống đá.

“Ritz, cẩn thận coi chừng té.”

“Anh sẽ ổn thôi.”

Gió và tuyết cứ cào xé khu này, nên đất gần như bị xói lở và đá lại lộ lởm chởm như này.

Vào mùa đông thì coi như khỏi tới gần nơi này. Chỉ có vào hè chúng tôi mới có thể đi dạo như này thôi.

Càng tới gần viên đá mà Sieg chỉ, thì đúng là có thấy thứ gì đó lấp lánh thật.

Lấy ra một cây búa và một con dao từ túi, tôi đặt lưỡi vào khẽ và đập tay cầm với búa.

Sau một vài nhát thì một phần của viên đá nứt ra, cho thấy thứ bên trong viên đá lấp lánh ấy.

“Đây là…”

“Thạch anh tím.”

Sieg phát âm một cách tuyệt đẹp, rằng đó là một viên thạch anh tím.[note30991]

Màu của viên đá cứ như màu nho chín vậy.

Nó có một sắc tím tuyệt đẹp, và tôi không thể ngừng ngưỡng mộ nó.

“Ritz, anh bảo rằng tuyết và gió nơi đây tàn phá các ngọn núi xung quanh đúng không?”

“Đúng.”

“Lẽ nào đây là một quặng thạch anh tím?”

“Anh cũng nghĩ thế.”

Quan sát kĩ hơn thì, viên đá này hệt như hòn đá tinh linh ở trong làng, Siyeti.

“Có khả năng nào nó cùng một loại đá không?”

“Khả năng cao là thế.”

“……”

Có thật là có một viên thạch anh tím lớn ở trong làng?

“Lỡ đâu ông ngoại anh biết nên mới bảo anh không tới gần nó không?”

“Có thể lắm chứ.”

Điều đó có nghĩa là đây là một nơi đầy kho báu.

Tôi với Sieg không biết nói gì trong lúc nhìn viên thạch anh tím.

Nghĩ ngợi một lúc, tôi nghĩ ra được câu trả lời.

“Sieg này.”

“Gì thế?”

“Có thể coi như hai đứa mình chưa thấy viên thạch anh tím này không?”

“Được chứ.”

Sieg khom người xuống, lấy dao đào lớp đất, và khéo léo chôn đi viên thạch anh tím thô trong tay.

Những viên đá xung quanh được chất chồng lên để che đậy sắc tím của viên thạch anh tím thô nứt đó.

“Ritz, như này được chưa?”

“Cảm ơn em nhiều.”

Chúng tôi có thể kiếm được rất nhiều tiền từ việc đào thạch anh tím quanh nơi này.

Tuy vậy, nếu việc đó xảy ra thì ngọn núi này sẽ không còn nữa.

Khôi phục lại những vùng hoang tàn gần như là việc không thể.

Hơn nữa, không chỉ cây cối và hoa lá xung quanh sẽ bị phá hủy. Những loài động vật hoang và các tinh linh sống ở nơi này sẽ không còn nơi quay lại.

Nó là một việc rất là tệ hại.

Tài sản của công tước vùng Levantret chính là thiên nhiên rộng lớn quanh đây.

“Mình đáng giá hơn một viên thạch anh tím nhiều…”

Tôi nắm lấy một cây nấm mọc ngay dưới chân.

“Anh nghĩ những cây nấm này đáng giá hơn nhiều.”

“Em cũng thế.”

“Sieg!”

Tôi không thể kiềm lòng mà ôm Sieg.

“Anh hạnh phúc lắm luôn ấy!”

Nhưng tôi cũng cảm thấy có lỗi nữa.

“Anh biết rằng sau này chúng ta sẽ không thể sống một cuộc sống đầy xa xỉ được.”

“Đâu có đâu. Việc được ăn những cây nấm tươi này đối với em cũng rất là xa xỉ rồi.”

“Cảm ơn em, Sieg…”

Tôi không thể nào cảm ơn cho hết được.

Tôi được nhắc nhở rằng, việc có một người để chia sẻ những suy nghĩ như này quý giá đến nhường nào.

Và tôi cứ thế mà càng say mê Sieg hơn nữa.

Tôi sẽ truyền hết tấm lòng mình vào những bông hoa mình hái ngày mai.

“Trưa nay chúng ta ăn nấm xào bơ nhỉ?”

Chúng tôi cứ nói về bữa ăn trưa sắp tới trong lúc đi về.

--------------------

Đúng là lâu rồi không dịch cặp vợ chồng này, hai anh chị đúng là dễ thương thật nhỉ :3

Truyện Chữ Hay