Ngày hôm sau, khi tôi đến phòng khách sau khi đã thay đồ xong thì cả gia đình tôi đã ở đó rồi.
Ai cũng dây sớm được hết cả.
“Buổi sáng tốt lành.”
“Chào buổi sáng.”
Trong lúc đang ôm Arno trên đùi, ông nội chào lại tôi.
Có vẻ ông đã hoàn toàn sẵn sàng rồi, với hai tay áo được xắn lên, rất mong chờ tới việc đút cho Arno bữa sáng.
Sieg mang đồ ăn ra từ nhà bếp.
Thực đơn ngày hôm nay của Arno là cháo làm với rau củ chín và các loại hạt khác nhau, khoai tây hấp với phô mai, và súp đậu.
Thêm vào đó, món súp không có được nêm gia vị và các nguyên liệu thì được nghiền ra. Món ăn đó sẽ có rất nhiều hương vị từ số nguyên liệu dùng để nấu đó.
Thức ăn cho Arno lúc nào cũng được Sieg làm hết. Tôi có thể cảm thấy tay nghề của cô ấy dần tiến bộ theo ngày.
Có vẻ như ông nội đã học cách cho em bé ăn. Khi mà tôi nhắc tới việc đó, mặt của cha đen lại.
Khi tôi hỏi việc gì đã xảy ra thì, cha kể lại một việc rất là khó tin.
“Ông nội ác lắm đó. Ông nội bắt cha giúp ông với việc cho em bé ăn. Như thể nó sẽ được ấy.”
“Đó là vì mi còn rắc rối hơn mấy đứa trẻ sơ sinh.”
Cuối cùng thì, có vẻ như cha đã chạy trốn hết tốc lực và còn ở bên ngoài khoảng một tuần vì sợ về nhà.
“Thằng đó đúng là vô dụng thật mà.”
“Con không làm được mà.”
Thức ăn cho em bé hẳn đã nguội rồi. Arno đang cố với lấy cái muỗng.
“Ồ, cháu thấy đói à? Đừng lo, ông già này sẽ cho cháu ăn.”
“Dau!” Arno trả lời lại, trong lúc vung tay một cách năng động. Ông nội đeo yếm cho Arno với một nụ cười trên môi.
Đầu tiên thì, ông cho Arno ngồi xuống ghế có một cái bàn.
Sau đó thì ông đặt thức ăn sáng lên bàn.
Đầu tiên thì người lớn phải thứ nó trước để xem nó có quá nóng hay không.
“……Chắc được rồi nhỉ.”
Ông đặt một ít thức ăn lên cái muỗng. Sau đó thì Arno mở miệng ra. Ông nội từ từ đưa muỗng vào.
Khi được cho ăn như vậy, Arno nhai và nuốt lấy chúng.
“Non đoá!”
“Nn?”
“Ông nội, thằng bé bảo nó ngon quá đó.”
“V-vậy à. Tốt thật đó.”
Ông nội kiên nhẫn đút Arno ăn. Trong lúc lau chùi dụng cụ nấu ăn thì, Sieg cảm ơn ông.
“Ông nội, cảm ơn ông nhiều lắm.”
“Ta đã làm bao nhiêu việc đâu.”
Trong khi mồ hôi đọng trên chân mày của ông, ông nội nhìn rất là hài lòng. Nhìn thấy thế, cha làm một yêu cầu.
“Haru-kun, trưa thì tới lượt cha được không——“
“Mi không thể!”
“Hể~”
“Mi cần phải lo tới cái con mèo mà mi mang về kìa.”
“Con mèo đó à……”
Tối hôm qua, có vẻ như cha đã dành một đêm với con mèo rừng đó, nhưng nó không hề ngủ chút nào hết, meo lên để tìm kiếm mẹ của mình.
Với những tiếng kêu đó, chỉ có một người bị ảnh hưởng mà thôi.
“Nyan-nya!”
Sau khi nghe về con mèo rừng thì, Arno bắt đầu kêu nyannyan.
Tuy vậy, đáng buồn thay, thằng bé không được chạm vào những con mèo lớn.
Ngay cả trong lúc ăn sáng, Arno cũng bắt chước tiếng mèo kêu nữa.
Vì có cảm giác như tình yêu của thằng bé dành cho mèo không được ai đáp ứng, cho nên tôi đi ra ngoài một chút.
Tôi hướng tới ngôi nhà của Aina và Emmerich.
Emmerich thì đang chặt củi ở sân trước cho nên tôi nói chuyện với cậu ấy.
“Emmerich, chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng, Ritzhard-kun. Arno-kun, con nữa.”
Dưới đất thì có một đống củi đã được chặt.
Ngay cả với số lượng đó thì cậu ấy vẫn còn nhìn rất là thoải mái, không hề có dấu hiệu mệt mỏi hay gì cả.
Đúng là một cựu quân nhân có khác.
“Có gì sao?”
“Đó là——“
Vì Aina vừa mới ra khỏi nhà, cho nên tôi định là sẽ hỏi cái gì đó.
“Ôi trời, anh cần gì ư?”
“Nói sao nhỉ, anh muốn em cho anh xem Rossa.”
Tôi nói với cặp đôi rằng Arno rất là hứng thú với mèo.
Tôi bảo với bọn họ rằng nó ổn nếu như thằng bé không có chạm vào, cho nên tôi chỉ hỏi rằng thằng bé chỉ nhìn thôi thì có sao hay không.
“Nếu như anh tìm Rossa thì con bé đang tắm nắng bên cửa sổ. Sao anh không xem nó từ đó nhỉ?”
“Vậy thì, anh sẽ thằng bé nhìn nó từ cửa sổ.”
Con mèo của Aina, Rossa là một con mèo im lặng đến kì lạ, nhưng cũng rất là thất thường, tới mức mà khi Emmerich cố ôm con bé thì đôi khi con bé sẽ đấm trả lại những cú đắm mèo con.
Vậy nên Emmerich bảo chúng tôi rằng nó sẽ rất là nguy hiểm nếu như chúng tôi chạm trực tiếp.
“Nyanya.”
“Đúng rồi, hãy đi xem nyannyan nào.”
Chúng tôi đi vòng ra đằng sau ngôi nhà và nhìn vào bên trong cửa sổ. Tại đó chúng tôi tìm thấy Rossa đang nằm phơi nắng.
Arno, mèo-san kìa, khi tôi giới thiệu con bé thì thằng bé cười tươi lên.
Tuy vậy, Rossa đang nằm quay lưng lại về phía cửa sổ. Tôi cố gọi tên con bé nhưng con bé không có trả lời lại.
Đúng là một mèo-sama lạnh lùng mà. Tuy vậy, tôi đã đọc về những hanh vi của mèo từ một cuốn sách rồi.
Tôi lấy một ít cây rau tề đang mọc trên mặt đất và nhẹ nhàng gõ cửa sổ.
Sau đó thì Rossa quay lưng lại.
Khoảnh khắc mà con bé nhìn sang đây thì tôi lắc nhẹ cây cỏ đó. Rossa nhìn sang từ trái sang phải, và bắt đầu đuổi theo ngọn cỏ đó với ánh mắt của mình. Có vẻ như đây là bản năng của loài mèo.
Arno rất là vui khi được thấy Rossa
“Nyan nyan!”
“Đó là mèo-san~ con bé dễ thương chứ~ “
Arno đạt tay mình lên cửa sổ về đưa tay mình theo nó.
Chán với việc đuổi theo ngọn cỏ rồi, Rossa ngáp.
“Mèo-san, tôi tự hỏi rằng con bé sẽ làm gì tiếp nhỉ~”
“Ka nya~”
Bỗng nhiên có hứng chơi đùa, Rossa đặt bàn chân của mình lên cửa sổ.
Nhìn thấy bàn chân đó, Arno cười lên và vỗ tay một cách vui vẻ.
Tôi nghĩ rằng thằng bé sẽ hài lòng với việc đó rồi, nhưng thằng bé vươn tay về phía Rossa và vặn vẹo bàn tay của mình.
……Có thể nào thằng bé muốn được chạm vào con bé nhỉ?
“Arno này, đừng có chạm vào Rossa. Con sẽ bị mèo đấm đó.”
“Au~”
Tôi từ từ lùi về phía sau cùng với thằng bé, nhưng thằng bé vẫn cứ nhìn Rossa.
Đúng vậy, mèo thì rất là dễ thương, nhưng chúng rất là nhạy cảm cho nên không ai được chạm vào hết.
Tôi bảo con trai tôi một sự thật đáng buồn về mèo.
“Arno, xin lỗi con nhé!”
“Nyan nya~~!”
Tôi rời khỏi căn nhà của Aina và Emmerich và bắt đầu đi bộ về nhà.
Bởi vì con mèo đã biến mất, Arno bắt đầu ục.
……Rắc rối thật đấy, tôi không ngờ rằng Arno sẽ thích mèo đến vậy luôn đó.
Cuối cùng thì thằng bé bắt đầu khóc.
“Xin lỗi mà, ba xin lỗi mà!”
Sắp tới giờ mở cửa hàng rồi.
Trong lúc nghĩ rằng tôi nên để Arno lại cho Sieg, tôi nhanh chóng trở về nhà.
Khi tôi mở cửa ra và nhìn vào lối vào thì, có một bóng của một sinh vật màu trắng.
Nhìn thấy nó, Arno ngừng khóc và sáng mắt lên.
“Nyan nyan!!”
“……Nyan nyan ư?”
Sinh vật vừa quay lưng lại sau khi nhận thấy chúng tôi không phải là một con mèo trắng, nhưng đó lại là Teoporon đang mặc lông gấu.
“Nyan nya~n!”
“?”
Sau khi nhìn thấy Arno, Teoporon nghiêng đầu thắc mắc.
“A-Arno này, đó không phải là nyan nyan, mà là gấu gấu đi? ……Hình như không phải thế”
Đó là một gấu-san hiền lành, tôi bảo thằng bé. ……Thì, đó là Teoporon mà
Arno thì tập trung vào con gấu ——Teoporon. Bây giờ thì thằng bé nhìn như thế nó sẽ chết nếu như không được chạm vào vậy.
“Ừm, Teoporon, ông có thể cho thằng bé sờ lông một chút được không?”
Với cái tay còn trống lại đó, tôi truyền đạt ý đồ của mình bằng các cử chỉ.
Teoporon gật đầu và xoay người lại, đưa lưng ra cho chúng tôi.
“Teoporon, cảm ơn nhiều! Arno, con có thể chạm vào nó rồi đó.”
Khi mà chúng tôi tới đủ gần lưng của ông ấy rồi thì Arno bắt đầu sờ lấy lớp lông gấu mềm mại đó.
“Nyan~~”
“Đây là, gấu-san.”
“Ấu-san.”
“Gần đúng rồi!”
Có vẻ như thằng bé sờ đủ lông gấu rồi, thằng bé bắt đầu thấy buồn ngủ.
Khi tôi bế thằng bé một chút sau khi cảm ơn Teoporon thì, thằng bé sớm đi ngủ.
Đáng mừng thật đấy.
Nghĩ rằng con mèo rừng mà cha mag về sẽ làm mọi thứ tiến triển tới mức này.
Sau khi trở về nhà thì tôi kể về lớp lông gấu và Teoporon cho ông nội nghe, ông rất là thất vọng, nói rằng đáng ra ông nên mang theo lớp lông gấu của mình. Có vẻ như ông không mang theo lớp lông gấu mà chúng tôi tặng rất lâu về trước.
Sau đó thì, mỗi khi Arno nhìn thấy Teoporon, thằng bé sẽ nói, “Gấu!”
Nhìn thấy ánh nhìn mãnh liệt của ông, Teoporon cho ông mượn lớp lông gấu trắng đó.
Ông nội, khi mặc tấm lông gấu trắng đó, nhìn rất là hạnh phúc.
Sau khi trở nên bán khoả thân vì đã cho ông nội mượn tấm lông gấu của mình, Teoporon nhìn ông nội và Arno với một ánh mắt ấm áp.
-------------
Còn 4 chương nữa là kết thúc :3