Ngày hôm nay, tôi đặt mục tiêu là sẽ xử lý hết số quả hạch mà tôi mua được từ thương nhân.
Loại quả hạch mà tôi đang nói tới ở đây là quả óc chó.
Quả óc chó là một món ăn đặc biệt vào mùa thu. Tôi nghe từ cha rằng nó rất là bổ và rất tốt cho sức khoẻ.
Ngoài việc đó ra thì nó làm đẹp da và cũng ngăn ngừa lão hoá nữa. Dùng nó để chữa bệnh mất ngủ cũng rất tốt, và còn có thể dùng nó để tăng cường sức khoẻ.
Những quả óc chó mới thu hoạch thì rất là rẻ và việc chế biến chúng cũng rất là dễ dàng nữa.
Tuy vậy việc chế biến chúng thì có hơi phiền phức vì chúng có một lớp vỏ cứng bên ngoài.
Về phần quả óc chó thì, chỉ có thể ăn được phần bên trong mà thôi.
Nhìn thấy ba hộp đầy những quả óc chó như vậy, tôi tự kiểm điểm lại bản thân mình rằng tôi đã quá hưng phấn rồi.
Có lẽ là vì tôi nhìn rất là bối rối, Teoporon muốn giúp đỡ tôi.
“Vậy thì, ông có thể giúp tôi một chút được không?”
Tôi giải thích cho Teoporon và bắt đầu làm việc.
Tôi bóc vỏ của quả óc có màu xanh nhìn như thể chúng chưa có chín ra.
Cách chế biến nó thì cũng đơn giản thôi: Chỉ việc đập nó với một cái búa là được.
Còn có một cách khác là ngâm chúng với nước hay vùi chúng trong đất để chúng tự phân huỷ ra, nhưng vì nó tốn gần hai tuần cho nên dùng việc búa thì nhanh hơn nhiều.
Tôi mang hai tảng đả ở gần đó để bắt đầu lấy hạt.
.
“Vậy thì, chúng ta bắt đầu thôi nào!”
Một thứ nước màu nâu chảy ra từ các quả óc chó. Chúng nhuộm lấy các ngón tay của tôi. Chúng phiền phức không kém gì thứ nước của quả dại vậy cho nên việc lau sạch nó không phải là một việc dễ dàng. Tôi phải cẩn thận để nó không dính lên quần áo.
Chúng tôi tiếp tục làm việc trong im lặng.
……Ngay cả vậy thì, Teoporon làm rất là nhanh.
Teoporon đi vứt bỏ phần trái cây màu xanh đó đi và đổ đầy giỏ với những quả óc chó.
Nhờ người chiến binh mạnh mẽ ấy, việc chế biến ba giỏ óc chó được hoàn thành một cách nhanh chóng. Sau đó thì chúng tôi rửa chúng.
Trên bề mặt của của vỏ thì có các nếp nhăn mà chúng tôi cần phải gỡ bỏ.
Chúng tôi lấy nước từ giếng để rửa chúng.
Dù vậy, Teoporon vẫn cứ tiếp tục bơm nước lên cho tôi.
……Tôi thực sự rất là ghen tị với sức bền và những cơ bắp đó của ông ấy.
Nếu như tôi cố bơm nước như Teoporon bây giờ thì, một điều chắc chắn là ngày hôm sau cả người tôi sẽ đau nhức lên.
Đó là một sự thật đáng buồn.
Sau khi rửa sạch hết số quả óc chó đó thì, chúng tôi trải đều nó ra để phơi khô và đặt một tấm lưới lên để ngăn bọ và động vật.
Bốn ngày đã trôi qua kể từ những quả óc chó bắt đầu phơi khô. Chúng giờ đã có thể ăn được rồi. Nếu nhừ chúng vẫn còn ở trong vỏ thì chúng tôi có thể dùng nó từ một cho tới hai năm cơ, đóng vai trò như một nguồn dinh dưỡng quý giá.
Độ ẩm trong không khí là kẻ thù lớn nhất của quả óc chó.
Vì thế, tôi cất giữ nó trong một nơi thông thoáng.
“Tuyệt vời thật đấy.”
“Anh tự hỏi là anh có lỡ mua quá nhiều hay không?”
Nhìn thấy số lượng lớn như vậy, Sieg nói một cách bất ngờ.
Tôi đang tự kiểm điểm bản thân mình đây.
Tôi quyết định là sẽ cho nhà Rango một phần ba.
“Giờ thì, sao chúng ta không thử một ít nhỉ!”
Chúng tôi có thể cứ thế mà ăn sống nó, nhưng vì cạy vỏ ra sẽ rất khó cho nên chúng tôi định sẽ ăn sau khi rang chúng qua một lần.
“Anh định đập vỏ chúng ra như thế nào?”
“Anh nhớ là anh để đồ đập vỏ đâu đó gần đây mà~……”
Tôi nhớ là tôi có một cái đập vỏ rất tốt làm từ thiếc đâu đó mà, nhưng rốt cuộc thì tôi không thể tìm thấy nó.
Tôi không còn cách nào khác ngoài cách đập nó ra với tay mình.
“Vỏ của nó nhìn cứng lắm luôn đó, anh thực sự chắc là mình có thể đập nó ra không?”
“Nếu như em biết cách.”
Tôi lấy hai quả lên về cầm chúng sao hai đầu cứng chạm vào nhau, sau đó nắm lại thật chặt với hai tay.
Và như thế thì vỏ đã được đập ra. Nếu làm tốt thì vỏ của hai quả có thể sẽ vỡ ra cùng lúc.
“Được rồi.”
Tôi lấy hai quả óc chó và nắm lại thật chặt để đập chúng. Với một tiếng rắc rõ ràng, vỏ của chúng đã vỡ ra.
“Hể, tuyệt vời thật đấy.”
“Anh nghĩ rằng ai cũng có thể làm được hết mà.”
Tôi nói về việc đập vỏ như thể tôi biết rất nhiều về nó, nhưng sự thật thì tôi nghĩ mình đã gặp may mà thôi.
Lần cuối mà tôi đập vỏ bằng tay thì lâu lắm rồi. Tôi cảm thấy an tâm vì chúng được tách ra một cách hoàn hảo.
Sieg, con người khéo léo ấy đã học được tách chúng ra chỉ sau vài phút.
“Em nên cẩn thận để không bị đau tay.”
“Anh không cần phải lo đâu.”
Hai chúng tôi cùng hợp tác vả đập đủ số lượng cho hai người cùng ăn.
Tôi rang sơ những quả óc chó đó trong một cái chảo.
Một khi mà chúng được rang lên xong thì, lớp vỏ màu nâu cũng rơi ra nữa.
Đầu tiên thì, chúng tôi ăn nó với một ít muối.
Những quả óc chó được rang lên có một mùi hương khó cưỡng. Nó cũng rất là giòn nữa.
Tôi nghĩ rằng bấy nhiêu đó muối là đủ.
“Nó ngon thật đấy.”
“Đúng thật.”
Đúng là nó sẽ ăn rất hợp với rượu.
Vì cô ấy đang ăn kiêng cho nên cô ấy phải nhìn sang một hướng khác.
Tiếp đó thì tôi thử làm mứt óc chó với ca-ra-men.
Cách làm chỉ là thêm quả óc chó và mật ong vào sữa đặc rồi đun sôi nó lên thôi.
“Chúng ta sẽ ăn chúng với bánh mì!”
Tôi phết phần mứt ca-ra-men mới làm lên miếng bánh mì.
Và cắn một miếng.
Vị của quả óc chó và ca-ra-men rất là hợp với nhau.
Đó chỉ là sữa đặc đun lên thành caramen thôi, nhưng nó lại có một vị ngọt nhè nhẹ.
Tôi nghĩ rằng ăn chúng với bánh mì nướng hẳn phải là việc tuyệt vời nhất.
Sieg cũng khen rằng phụ nữ hẳn sẽ rất thích thứ này.
“Vậy thì anh nên làm một set ăn với bánh mì nướng nhỉ……”
“Em nghĩ rằng nếu như anh thêm chúng vào bột làm bánh thì sẽ rất ngon.”
“Bánh mì caramen với quả óc chó!! Uwa, nó sẽ rất là ngon luôn đó.”
Vì thế, tôi nhờ Ruruporon làm một ít.
◇◇◇
Thực đơn của quán rượu đang dần dần được thêm vào.
Những món ăn được quyết định là:
Súp cùng bánh khoai tây với nhân thịt muối (giới hạn năm phần một ngày)
Thịt muối chiên với khoai tây
Súp cá sốt cà
Hào chiên với nấm
Súp theo ngày
Về phần thực đơn thường ngày thì sẽ là những món ăn đơn giản có thể làm với đồ hộp.
Với phần bánh khoai tây nhân thịt thì nó sẽ tốn kha khá thời gian, nên nó sẽ ở trên phần thực đơn giới hạn.
Về phần bánh mì thì có bánh mì đen và bánh mì caramen với quả óc chó.
Về phần thức uống có cồn thì có:
Rượu hoa quả
Rượu vang
Vodka
Bia
Thêm vào đó chúng tôi quyết định là sẽ bán rượu ba tiếng mỗi đêm mà thôi. Không ai được phép say hết, không một ai.
Những thức uống không cồn:
Nước ép quả
Cà phê
Trà
Vì lý do nào đó mà không có quá nhiều loại, nhưng thật sự là chúng tôi không còn cách nào khác.
Tôi cũng đang cố làm những thứ khác nữa. Dù tôi không chắc là nó sẽ thành công hay không.
Cuối cùng là tráng miệng:
Bánh táo caramen
Về phần đồ ngọt thì, tôi vẫn còn ở trong quá trình thử nghiệm.
Đúng là làm đồ ngọt mà không dùng tới trứng hay sữa thì rất là khó nhỉ.
Sau khi đêm Bắc Cực kết thúc thì, tôi muốn làm một thực đơn hoàn chỉnh hơn.
Tôi rất là tò mò về món ăn vặt làm từ kiều mạch mà bà chủ tiệm từng nhắc tới.
Ban đêm.
Sau khi mọi người đã đi ngủ hết rồi thì tôi lẻn vào nhà bếp.
Để làm thêm một thức uống mới tôi quyết định làm thêm một loại nữa.
Những nguyên liệu cần dùng là mật ong, đường nâu, đường, chanh, nho khô và men.
Đầu tiên thì, đun sôi nước trong nồi lên.
Đường sẽ được thêm vào vào hỗn hợp và sẽ được để nguội một lúc, sau đó thì thêm nước cốt chanh vào.
Sau đó lại tiếp tục để cho nguội.
Một khi hỗn hợp đủ ấm rồi thì tôi bỏ men vào vả để nó qua đêm. Sau đó thì sẽ có một chút ga trong nước.
Hỗn hợp được rót vào chai cùng với nho khô và đường, và bịt lại với một tấm vải.
Sau một tuần để trong một nơi mát mẻ thì nó sẽ hoàn thành.
Nước chanh có ga, xong.
Nếu như nó hơi chua thì, họ có thể thêm mật ong vào.
Nếu như có quá nhiều men thì nó sẽ trở thành một loại thức uống có cồn, nên tôi cần phải cẩn thận.
Tôi tham khảo lấy công thức của mẹ cho cái này.
Nó là một loại nước mà tôi từng uống từ lâu lắm rồi.
Sau một tuần thì tôi uống thử nó, và với một người lần đầu làm nó thì nó rất là ngon.
Nó rất là sảng khoái, cho nên dùng nó cùng với các thức ăn vặt có vị hơi nặng một chút.
◇◇◇
Toà nhà mà tôi nhờ một thợ mộc xây đã được xây xong dạo gần đây.
Những bức tường màu xanh và mái nhà màu trắng ấy được một người hàng xóm khen dễ thương.
Vì bà chủ tiệm nói rằng nhiều người thắc mắc toà nhà kế bên là gì, nên tôi quyết định là sẽ làm một biển hiệu.
——Quán rượu vùng biên giới ‘Huyết Ưng’, mở cửa trước đêm Bắc cực.
Bắt đầu từ bây giờ thì chúng tôi sẽ làm vào những ngày được nghỉ, mở cửa từ sáng cho đến tối.
Tôi không tưởng tượng được rằng bao nhiêu người sẽ tới và chúng tôi sẽ tiếp bao nhiêu người.
Tôi cần phải học cách quản lí cửa hàng nữa.
Chúng tôi cũng đã làm xong một tấm áp phích để quảng cáo nữa.
Tôi đã nhờ mẹ vẽ nó.
Tôi được bảo là nên viết cái gì đó, nên tôi viết về quán rượu ‘Huyết Ưng’ sẽ là một nơi mà mọi người có thể ăn ngon.
Hơn nữa, tôi còn nhớ tới việc ghi, ‘Cô gái dễ thương và nổi tiếng nhất ngôi làng sẽ chào đón mọi người!”
Tôi đặt tấm áp phích ở nhà ăn của pháo đài và bảng thông báo của làng.
Một chút nữa thôi là chúng tôi có thể mở quán rượu rồi!
Tôi tiếp tục chuẩn bị trong lúc tận hưởng nó nhiều nhất có thể.