Hokuou Kizoku to Moukinzuma no Yukiguni Karigurashi

chương 108: thử thách mới của ritzhard!

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Xảy ra sau khi gia đình trở về ngôi làng khi Arno được sinh ra ở nhà của Sieg.

------------------

Hôm nay thì, mẹ lại đang làm việc hết sức vào buổi sáng sớm nữa.

Mẹ làm bữa sáng với Ruruporon, hát ru Arno ngủ trong lúc làm mứt, chế biến con cá mà Sieg mới bắt thành cá khô và trở về làm việc sau bữa trưa.

Sau khi tôi bắt đầu sống cùng mẹ thì, tôi thực sự không thể dùng hết số thời gian rảnh mà tôi có. Ngay cả khi tôi muốn giúp mẹ thì, mẹ khuyên tôi là hãy nghỉ ngơi đi. Tôi có chỉ ra rằng mẹ đang làm việc quá mức, nhưng mẹ nói rằng việc này là một việc rất là bình thường.

Khi tôi bảo Sieg nói gì đó với mẹ thì, cô ấy làm một vẻ mặt rất là bối rối.

Theo những lời cô ấy nói thì, mẹ con chúng tôi thì rất là giống nhau.

Anh không có mềm mại và tưng tửng như mẹ mà! Khi tôi nói vậy thì, Sieg chuyển ánh nhìn của mình sang chỗ khác.

Khi tôi nghe những gì cô ấy nói thì, Sieg chỉ ra rằng cả tôi và mẹ đều là những người siêng làm việc đến mức mà chính chúng tôi không nhận ra, có vẻ là như thế.

N~n, siêng làm việc à?

Thì, nó cũng ổn mà, vì bây giờ chúng tôi có rất nhiều thời gian rảnh. Tôi định bắt đầu làm một cái gì đó mới mẻ, nên tôi lấy ra một thứ đã làm phiền tôi nhiều năm từ những nghiên cứu, những tập giấy nghiên cứu của cha.

Trên bìa thì, ‘Nuôi ong tại một đất nước đầy tuyết’ được viết lên.

Việc nuôi ong là nuôi ong để lấy mật ong và sáp. Theo những gì mà cha nghiên cứu thì, nơi đây là nơi cực bắc của những nơi mà ong sống.

Trong làng thì, mọi người nghĩ tới mật ong như một thứ gì đó được nhập vào từ bên ngoài.

Có khá là nhiều tổ ong trong rừng, nhưng không ai quan tâm tới chúng vì việc đó chỉ làm họ bị thương thêm thôi.

Chắc là có nhiều dân làng chưa bao giờ thử mật ong. Nó rất là ngon luôn ấy, đáng buồn thật luôn đó.

Riêng phần tôi thì, tôi rất là thích mật ong.

Rưới mật ong lên sau khi phết bơ lên để nướng trên bánh mì ấm, rưới thật nhiều mật ong lên các miếng bánh mì nướng giòn tan, ngay cả việc thêm mật ong vào sữa ấm thì cũng rất là tuyệt vời nữa chứ. Vị ngọt dịu đó thực sự rất là khó cưỡng.

Hơn nữa, những lần mà tôi ăn mật ong là ở nhà của ông nội.

Thỉnh thoảng thì tôi cũng có nhận các tổ ong từ Teoporon, nhưng ông ấy thu hoạch chúng bằng cách nào vậy chứ? Đó là một bí ẩn.

Tôi rất là biết ơn vì ông ấy cho tôi thứ mật ong quý giá như vậy, nhưng tôi lại không biết cách xử lý chúng cho nên có nhiều lần tôi đã phung phí lượng mật ong và sáp ở bên trong.

Khi tôi trở về nhà sau khi được thưởng thức mật ong bất cứ lúc nào mà tôi muốn tại nhà của ông nội, đôi khi tôi thấy nhớ cuộc sống xa hoa tại đất nước đó.

Với số tiền dùng để mua mật ong, chúng tôi có thể mua nhiều thứ khác. Với suy nghĩ đó thì, việc mua mật ong từ các thương nhân là một việc rất là phung phí.

Cho nên khi tôi phát hiện ra bài nghiên cứu của cha có viết về việc nuôi ong thì tôi thấy rất là hạnh phúc.

Tuy vậy, khi tôi đọc nó thì, có rất nhiều quá trình tốn thời gian xử lý mà tôi không có thời gian rảnh để làm nên tôi đã cất nó đi.

Nhiều năm trôi qua. Tôi gặp Sieg và cưới cô ấy và có con với cô ấy.

Mẹ cũng trở lại nữa, nên giờ thì tôi có rất nhiều thời gian rảnh.

Cho nên đây có thể là lúc tôi thử nuôi ong.

Bài nghiên cứu của cha có các thông tin về việc nuôi ong với các bài viết và các bức ảnh được đính kèm theo. Nó rất là dễ hiểu.

Để lấy mật ong thì, tổ ong phải được đặt trong rừng vào sớm xuân, và mùi sáp và nước đường phải được đặt vào trong để dụ ong tới. Nếu như chúng thấy nơi đó là một nơi tốt đẹp hơn tổ ong của mình thì, chúng sẽ chuyển vào.

Công đoạn lấy mật ong sẽ xong khi tuyết tan đi vào mùa xuân.

Bất ngờ thay thì, mật ong có thể được thu hoạch cho tới mùa thu. Vào mùa đông thì, chúng làm việc khác để sống sót qua mùa đông. Bất ngờ hơn nữa thì, ong có thể sống sót qua mùa đông.

Tôi bắt đầu dành thời gian học cách nuôi ong, sắp xếp những thứ chi tiêu khác. Tôi kiểm tra những tổ ong trong rừng và làm các bản thảo, bắt đầu mọi thứ một cách trơn tru theo như những gì tôi đả lên kế hoạch.

Đầu tiên thì, tôi nên báo việc này cho gia đình tôi trước.

“——Và như thế thì, anh định là sẽ nuôi ong.”

Tôi báo cáo thử thách mà tôi đinh bắt đầu cùng với những bản thảo mà tôi bày ra, nhưng mẹ và Sieg không nhìn hài lòng với chúng cho lắm.

Họ lo về việc tôi sẽ bị ong chích.

“Ritchan, sẽ rất là tệ nếu như con bị ong chích ấy~”

“Mẹ không cần phải lo quá đâu. Ong không phải là một loài vật sẽ tấn công con người trước đâu.”

Ong là một loài côn trùng rất là hiền lành, trung thực, rất tôi còn có thể nói là rất là quý phái.

Chúng sẽ khôn tấn công nếu như tôi không di chuyển quá nhiều.

Ong sẽ trở nên hung dữ khi có việc gì đó xảy ra với nhà của chúng hay chúng bị ép làm cái gì đó thôi.

Ong mật thì rất là hiền lành và nhút nhát, nên nếu như một người tới gần chúng một cách hiền lành thì chúng sẽ không tấn công. Nếu tôi cẩn thận thì tôi không cần phải sợ gì cả.

Sau khi tôi giải thích nó một cách đầy mong muốn thì, Sieg và mẹ cũng phải chấp nhận nó.

Từ ngày hôm sau thì tôi bắt đầu làm tổ ong.

◇◇◇

Việc nuôi ong không thể nào bắt đầu cho tới lúc sớm xuân được.

Bây giờ thì đang là mùa thu cho nên kế hoạch phải bị tạm dừng một chút.

Trong lúc đó thì, tôi định thử một thứ khác.

Ngay cả như thế thì, tôi không có ý tưởng nào cả. Đầu óc tôi thì trống rỗng, nên tôi định là thảo luận việc này c2ung với Sieg.

“Này Sieg, anh có một thứ mà anh muốn nói với em.”

“Có gì vậy?”

Tôi quyết định là giải thích cho cô ấy về ý tưởng mới của tôi.

Tôi bảo cô ấy là tôi muốn mở một cửa hàng có thể mở cửa xuyên suốt đêm Bắc Cực đầy tuyệt vọng đó.

“Anh nghĩ rằng nó sẽ là một ý tưởng tuyệt vời.”

Sau khi tôi nghĩ kĩ hơn thì, tôi nghĩ tới một quán cà phê mà người tới có thể chơi các trò chơi, nhưng nó lạ theo cách nào đó.

Dân làng không phải là những người duy nhất cảm thấy tuyệt vọng, nhưng các người lính tại pháo đài cũng thấy như vậy nữa.

Vào đêm Bắc Cực thì, mọi thứ đều tối đen hết, đến mức mà trái tim của mỗi người tại đây như bị nhuộm đen vậy.

“Sieg này, khi còn ở trong quân đội thì em hay làm gì?”

“Xem nào…”

Cô ấy nói rằng các người lính thì không có quá nhiều thời gian rảnh vì họ rất là kỷ luật.

Cô ấy chỉ thường hay đi dạo trong công viên, hay chơi tennis cùng với Claus.

“Em nghe rằng chơi thể thao là một cách để ngườ ta cảm thấy thoải mái hơn.”

Nhưng mà, chơi thể thao vào những ngày tối tăm đầy tuyết như này thì sẽ rất là khó.

“Ngoài việc đó ra thì, em đi vào các quán rượu mỗi tháng một lần.”

“!”

Đúng rồi! Một quán rượu!

Một cửa hàng với các món ăn đơn gian cùng với rượu sẽ làm người ta thấy vui.

“Một quán rượu! Có thể nó sẽ thành công đấy!”

“Nhưng chẳng phải là nó rất khó để mua thức ăn trong lúc đó sao?”

“A!”

Phải rồi.

Vào đêm Bắc Cực thì, chúng tôi lặng lẽ dành thời gian để chuẩn bị các thức ăn được chế biến sẵn.

Chúng tôi còn cuộc sống của riêng chúng tôi nữa, cho nên sẽ rất là khó để mở các cửa hàng.

Về phần phí mở thì, tôi nghĩ tới việc dùng các thỏi vàng mà ông nội cho tôi.

Tuy vậy, ngay cả khi tôi có tiền thì, thương nhân sẽ không đến vào lúc đó.

“Anh nghĩ là việc mở một quán rượu sẽ là một ý tưởng tuyệt vời mà~”

“……”

Trong khi tôi đang cúi đầu xuống một cách thất vọng thì, Sieg cao giọng lên.

Khi tôi tự hỏi nó là gì, cô ấy nói với tôi rằng có một thứ rất là tốt.

“Ritz, anh thử dùng đồ hộp đi.”

“Đồ hộp á?”

Đồ hộp là các thức ăn được chế biến sẵn rồi được giữ trong các lon sắt đã được khử trùng để đảm bảo việc bảo quản lâu dài.

Khi mà cô ấy đi tập luyện ở trên núi thì, Sieg giải thích rằng các thức ăn đóng hộp được dùng như lương khô.

“Hể, có một thứ như thế à~”

Tại đất nước của Sieg thì, có những thứ cho dân thường nữa.

Chúng tôi để mọi thứ liên quan tới các bữa ăn cho các đầu bếp, nên tôi không còn cơ hội để đến chợ vì lý do đó.

“Nghĩ lại thì, anh chưa bao giờ thấy chúng ở đây.”

“Phải rồi.”

Tại đây thì, thương nhân không bán đồ hộp.

Có một người từng thử mang tới, nhưng chúng không có bán chạy cho lắm vì dân làng nơi đây rất tự tin về khả năng làm thức ăn chế biến sẵn của mình.

“Thức ăn đóng hộp không phải là một thứ mà em chủ động tìm kiếm, nhưng nó sẽ rất ngon nếu như anh chế biến chúng lại một chút.”

“Anh hiểu rồi!”

Thức ăn đóng hộp à.

Liệu đây sẽ là một thứ giúp đỡ ngôi làng không nhỉ?

Đầu tiên thì, tôi cần phải thảo luận với một thương nhân để xem tôi có thể mua chúng hay không.

-----------------

Chương mới cho một tập mới :3

Truyện Chữ Hay