Góc nhìn của Luca
------------------
Hôm nay mẹ vợ bảo rằng cả gia đình nên đi cắm trại trên núi.
Tôi nghĩ rằng chúng tôi nên dành thời gian vào buổi sáng một cách thoải mái vì cả gia đình được nghỉ, nhưng một lần nữa thì, cha vợ lại đứng bên giường tôi, rù tôi đi săn.
……Như tôi nói thì, từ sớm hè tới đầu thu, việc săn bắn hoàn toàn bị cấm.
Ngay cả khi tôi cố nói vậy thì, cha vợ vẫn không hiểu.
Tuy vậy, có vẻ như ông ấy hiểu là vào thời điểm này thì việc săn bắn bị cấm.
Thế nên chúng tôi đi vào rừng để ‘săn gấu’, thứ mà chúng tôi có thể săn quanh năm. Nói đùa thôi chứ, chúng tôi tập trung hết sức lực vào việc hái nấm vào buổi sáng.
Cha vợ thường săn ít nhất là một con gấu một tuần, không chỉ có thể, ông ấy còn bắt rất nhiều cá mỗi ngày nữa. Tôi nhớ có lần nghe ông ấy phàn nàn cho dù chúng tôi bắt được nhiều cá đi chăng nữa vì ông ấy không bắt được con nào lớn cả.
Tuy vậy, chúng quá là nhiều chỉ để cho chúng tôi ăn, cho nên chúng tôi phải chia phần còn lại với hàng xóm của chúng tôi.
Trong lúc chúng tôi hái nấm với sương trên bọn chúng thì, cha vợ mang về một tổ ong.
Những con ong mật thì không biết chúng ở đâu hết cả. Cách mà ông ấy đang cầm một tổ ong lớn nhìn rất giống một con gấu.
……Hơn nữa thì, ông ấy phải chiến đấu với cái gì sớm vậy nhỉ.
Mẹ vợ đang đi ra ngoài để chào chúng tôi trở về rất hài lòng với lần thu hoạch lần này
“Tôi, ong mật, vui.”
“……”
Cứ như mọi khi thì, khả năng ngôn ngữ của mẹ tôi vẫn tệ như trước. Thì bà ấy vẫn tốt hơn người cha vợ ít khi nào nói chuyện của tôi.
Tuy vậy, tôi đã học rằng rất dễ để biết cha vợ đang suy nghĩ gì.
Khi nhìn thấy phản ứng của vợ ông ấy thì, môi ông ấy cong lên.
Người lạ sẽ không biết ông ấy đang nghĩ gì đâu. Ban đầu thì tôi cũng không hề biết.
Tuy vậy, vì tôi dành mỗi ngày cùng ông ấy, tôi bây giờ có thể đọc được cảm xúc của ông ấy qua
vẻ mặt rồi.
Thì vẫn có nhiều thứ mà tôi không thể biết được từ cha vợ tôi.
“Luca, chào mừng trở về.”
“A.”
Miruporn, người đang ăn sáng, ló đầu ra.
Cô ấy cứ dính vào tôi sớm như vậy vào buổi sáng nên tôi đẩy cô ấy ra. Tôi tự hỏi rằng cô ấy có thấy xâu hổ khi cha mẹ của mình cứ kế bên vậy không.
“Chạ và mẹ lúc nào cũng dính chặt lấy nhau hết mà?”
“Nghĩ lại thì, em nói đúng!”
Cha vợ và mẹ vợ rất là thân với nhau.
Họ không có tán tỉnh nhau, nhưng khi vào trong nhà rồi thì lúc nào họ cũng sát với nhau cả.
Đáng ghen tị thật đấy.
Khi có người khác kề bên, tôi không dám mạnh bạo. Thêm vào đó thì, tôi không muốn làm thế khi trời còn sáng.
“Được rồi. Em cố chịu cho đến tối vậy.”
“!”
Miruporon nói vậy với ánh mắt sụp xuống.
Tại sao cô ấy lại dễ thương đến vậy vào sáng sớm chứ.
Tôi nhìn khuôn mặt cứng rắn của cha vợ để bình tĩnh lại.
Bữa sáng hôm nay là bánh mì chiên và súp thịt gấu.
Đó không phải là những món thường của khu vực này mà là những món mà họ hay ăn tại quê nhà.
Bánh mì chiên thì dẹt như một cái đĩa vậy. Bên ngoài thì giòn, trong khi phần ruột bánh thì mềm. Nó vừa đủ mặn, và ăn rất hợp với thịt.
Phần súp thịt gấu thì đỏ. Nó có cà chua, nhưng không chỉ có thế.
Súp còn có một gia vị gọi là ‘ớt’ thứ mà có một vị cay nồng.
Lần đầu tiên mà tôi ăn thì tôi rất là bất ngờ. Nó cay đến mức mà tôi muốn khóc luôn.
Tuy vậy, càng ăn thì tôi càng thích.
Mẹ vợ mang ớt về từ bên ngoài. Bà trồng chúng vào mùa hè và thu hoạch chúng vào sớm thu.
Bởi vì vào những đêm trắng thì chúng nhận được nhiều ánh mặt trời cho nên chúng cay hơn thường lệ.
Tuyệt vời thật đấy, đêm trắng ấy.
Bánh mì chiên ấy ăn rất hợp với một súp cay ấy. Thịt gấu thì mềm và ngon một cách khó tả.
Khi tôi gần ăn xong thì trán của tôi đầy mồ hồ. Miruporon lau chúng đi cứ như nó là một việc làm quá ư là tự nhiên vậy.
Sau khi nghỉ bụng một tí thì, tôi chuẩn bị đi ra ngoài.
Bởi vì người tôi đầy mồ hôi, tôi thay đồ.
Khi mà tôi cố thắt tóc mình lại thi, Miruporon đi về phía tôi với một cái lược khi nói rằng cô ấy muốn làm việc đấy.
“Em á, thắt cho đàng hoàng.”
“Nhưng mà, thắt bím, kiểu mềm mại thì, rất là dễ thương luôn đó!”
“Em nói cái gì vậy, em bị đần à!”
Tôi bảo cô ấy rằng cô ấy không được làm vậy, nhưng cuối cùng thì bím tóc của tôi mỏng hơn thường lệ.
Hơn nữa thì, tóc mái mà tôi thường chải ngược về bây giờ đã được rũ xuống, với một phụ kiện gắn kèm.
“Thấy chưa, nó rất là đẹp mà!”
“……”
Vì tôi phải làm cho gia đình của mình hài lòng cho nên hôm nay tôi phải cố chịu đựng.
Miruporon thì đang mặc bồ độ hở hang đó với một tấm khăn choàng, và một cây trâm bạc trên ngực.
Hơn nữa thì, cô ấy mang một cái lông vũ khác màu với mọi khi.
Cha vợ và mẹ vợ có vẻ như cũng đã sẵn sàng. Cha vợ thì vẫn cởi trần và đang đứnng khoanh tay. Mẹ vợ thì cũng mặc đồ như Miruporon, mặc một chiếc khăn choàng chồng lên bộ đồ truyền thống của mình.
Nhìn thấy tôi ăn bận như vậy, mắt mẹ vợ sáng lên.
“Luca! Dễ thương quá, dễ thương quá, con nhìn tuyệt vời. Tuyệt thật.”
Ý mẹ là gì khi nói con dễ thương chứ!? Ngay cả cha vợ cũng đang cười mỉm khi nhìn thấy tôi kìa!
“Oi, mấy người không cần phải làm cha vợ dễ thương hơn sao?”
“Cha, mẹ đã làm cha dễ thương rồi.”
“……”
Tôi định nhìn ông ấy như vậy, nhưng có vẻ như cha vợ đã được làm dễ thương rồi.
Tôi kiểm tra, nhưng đó vẫn là người cha vợ cởi trần hoàn hảo của tôi.
……Những người này, họ bị nhầm lẫn ý nghĩa của từ dễ thuơng rồi à.
Cả nhà bọn họ đang nhìn tôi, nên tôi giục bọn họ đi.
◇◇◇
Tôi nghĩ rằng một chuyến dã ngoại là thứ gì đó mà họ làm để đi dạo chơi một chút trong lúc tận hưởng thiên nhiên.
“Mấy nguời đi nhanh quá đấy! Chúng ta đang tập luyện hay sao vậy!?”
Với cha vợ đi đầu thì, chúng tôi bắt đầu leo núi.
Hơn nữa, bọn họ đã bỏ xa tôi rồi.
Sức họ bền thật đấy. Tôi đi theo bọn họ trong lúc mồ hôi chảy ra như nước.
Trên đỉnh núi.
“Tại sao chúng ta lại leo núi chứ!! Thường thì, đi dã ngoại, chỉ là đi ra bờ hồ hay bờ sông thôi mà, những nơi như vậy đấy!”
Tôi hét lên trong lúc ném xuống cây gậy mà tôi tìm thấy được trên đường lên.
Giọng tôi vọng lại làm cho tôi cảm thấy trống rỗng hơn.
Họ không hề mệt dù chỉ một chút. Cơ thể họ là như thế nào vậy?
Miruporon nói với tôi một cách hạnh phúc.
“Đỉnh núi, cảnh vật, đẹp.”
“Hả!? Anh chỉ thấy rừng, rừng, rừng, rừng, rừng, mấy cái hồ, và thêm rừng nữa thôi!”
“Làng, cũng có thể thấy mà.”
“Thì sao chứ!”
Tôi hết hơi trong lúc nói chuyện với Miruporon nên tôi gục tại chỗ.
“Luca, ăn, trưa.”
“……”
Cô ấy kéo lấy tay tôi, nên tôi định là sẽ tới nơi mà cha vợ và mẹ vợ đang ngồi ấy.
Về bữa trưa thì, mẹ vợ đã cố hết sức từ sáng sớm.
Bốn hộp ăn trưa được đặt trên thảm.
“Luca, ăn nhiều vào.”
“……Ừ.”
Mẹ vợ bày thức ăn lên đĩa.
Bữa trưa là thịt gấu cùng với rau củ chiên giòn bọc trong bánh mì làm từ bột bắp cùng với nước, các xiên thịt gấu, thịt gấu hầm cùng đậu, thịt gấu viên. Một bữa ăn hoành tráng làm từ thịt gấu.
Tuy vậy, nhiều năm nấu cho lãnh chúa, trình độ nấu ăn của mẹ vợ thì hơn cả tuyệt vời.
Cơ thể tôi rất là mệt, nhưng thức ăn rất là ngon.
Sau đó thì, tôi dành khoảng thời gian còn lại nhìn vào khoảng không. Tôi tự hỏi rằng cha vợ đã đi đâu để đi xả nhỉ. Tôi không thấy ông ấy được một khoảng thời gian rồi.
Ngay cả như vậy, ông ấy đã đi khá lâu rồi.
“——Haaaa!?”
Từ những thứ bất ngờ xảy ra như này, ngày cả Miruporn và mẹ vợ cũng rất là bất ngờ.
Cha vợ trở về với một con gấu trên lưng.
Có vẻ như, ông ấy siết cổ nó cho đến chết vì nó tấn công ông ấy trong lúc ông ấy đang đi xả.
“Khôngkhôngkhông, không thể nào!!”
Tôi hét lên vậy, nhưng quả thật, cha vợ có một con gấu trên lưng ông ấy.
Hơn nữa, thì ông ấy định xuống núi với một con gấu trên lưng à? Tôi sợ nên tôi không dám hỏi.
Cha vợ xuống núi một cách dễ dàng trong lúc mang một con gấu. Sau đó thì, ông ấy còn đủ năng lượng để giết mổ nữa.
Tôi theo ông ấy đến nhà mổ để giúp, nhưng khi tôi ngồi xuống thì, tôi không thể đứng lên. Tôi đành phải nhìn cha vợ với một vẻ mặt trống rỗng trong lúc ông ấy làm việc.
Đó là cách mà nhà Rango dành kì nghỉ của mình.
Hơn nữa thì, cơ thể của bọn họ không có thời gian để nghỉ!! Tôi đành phải nói như vậy thôi.