Solo: Loli666
==============================
“Tớ nghĩ mình muốn đi đâu đó khác hôm nay, được chứ?”
“Ừ-ừm.”
Trưa hôm sau của vụ lần trước, Yui đứng ngay ngay trước nhà mình và trông nhẹ nhõm khi thấy tôi đến đón như thường lệ, nhưng ngay sau câu vừa rồi, Yui liền thấy lo lắng.
“Đó không phải tiệm internet café như mọi khi?”
“Ừ, không phải chỗ đó.”
“….Chúng ta có thể cứ đến tiệm ấy không…? Có hơi sợ…khi phải đi nơi khác…”
Yui trông bồn chồn như một con thú nhỏ. Thấy vậy, tôi có hơi muốn nuông chiều cô nàng nhưng đã kiềm lại.
“Xác nhận cho chắc thôi, Yui vẫn muốn vượt qua chứng rối loạn giao tiếp và cần tớ giúp, đúng không?”
“….Phải.”
“Được rồi. Mà mấy ngày trước cậu còn khá e dè tớ nhỉ?”
“…Ừm. Chí ít mình không còn căng thẳng và cứng họng nữa đúng không?”
Điều đó làm tôi nhớ về lần đầu cả hai gặp nhau.
(Thật tình…khi đó đúng là loạn thật.)
Đến giờ, cô ấy đã có thể nhìn vào mắt tôi và nói. Chỉ thế thôi đã là một bước tiến lớn rồi.
Nhưng đồng thời, tôi không nghĩ cả hai có thể phát triển nếu cứ như vậy.
Tôi vốn là bạn của Yui nên có thể dễ dàng chấp nhận.
Song những người khác thì không như vậy. Tôi không khỏi quan ngại khi cô ấy đứng trước ai đó.
Vấn đề đến từ việc Yui mặc cảm về màu tóc trắng.
Dù cho không thể hoàn toàn vượt qua…tôi vẫn cần Yui cố hơn một chút để tiến bước… tôi muốn giúp cô ấy tự tin hơn vào bản thân.
“Tớ từng nói bản thân từng kém giao tiếp chưa?”
“Eh? Có hả?”
“Ừ phải. Mà nói sao nhỉ? Tớ cũng giống Yui thôi, và tớ muốn cậu kết thêm bạn mới khi hai ta chơi game cùng nhau.”
“…Ehehehehe ♪”
Yui mỉm cười xấu hổ.
“Tớ rất vui. Yuuma cũng giống như mình vậy.”
“Đúng vậy.”
“Nhưng thực sự cậu từng tệ giao tiếp ư? Ngày đầu tiên gặp mặt, tớ luôn nghĩ cậu là người rất hoạt bát.”
“Ừ thì, đó là bởi tớ được mọi người xung quanh tác động, ví dụ như chị gái tớ. Chị ấy rất chi là hoạt bát mà. Cậu còn nhớ ngày hôm qua chứ?”
“Còn.”
“Vậy, nếu thấy ổn, tớ muốn cậu gặp chị ấy, hoặc ít nhất là quen biết….. Cậu thấy sao?”
“……….”
Yui trùng mắt, trông có phần lo lắng.
“…C-có ổn không vậy? Liệu chị của Yuuma có nghĩ…tóc tớ kỳ quặc hay gì không…?”
“Không, chắc chắn sẽ ổn thôi. Cậu có thể yên tâm về điều đó.”
Đôi mắt Yui run lên khi Yuuma trả lời ngay tắp lự.
“C-cậu có chắc là ổn không đấy?”
“Ừa. Đúng hơn thì tớ đã nói cho chị biết tình hình rồi, và chị ấy rất nhiệt tình, bảo rằng hãy dẫn cậu tới…..Oh, nhưng tất nhiên, nếu cậu không thích tớ không ép đâu nên là……”
“….M-mình nghĩ là được.”
Dù lo lắng nhưng Yui vẫn nói vậy.
“Nếu Yuuma nói vậy…thì mình tin là ổn…”
Trước lòng tin của Yui, tôi cảm thấy hai má nóng lên cùng cảm giác hạnh phúc nhưng cũng thật xấu hổ.
“Được rồi, vậy đi thôi.”
***
Điểm đến của cả hai có hơi xa so với trạm xe tấp nập.
Bởi khoảng cách tương đối lớn nên cần phải bắt xe bus, và sau tầm 10 phút di chuyển thì chúng tôi bước xuống và hướng tới…
“Eh…”
“Yeah…tớ biết cậu sẽ phản ứng như vậy trước tiệm salon tóc mà…”
Hơi cách trung tâm thành phố có một tiệm salon tư nhân mang tên World breaker.
…Đúng vậy, cái tên nghe như chiêu thức của boss đó khiến Yuuma bật cười.
Biển hiệu vẽ cảnh những mỹ nhân đang cầm lược và kéo để chiến đấu.
Tôi tự hỏi bao người có thể nhận ra đây là tiệm salon ngay lần đầu bắt gặp.
Và kế biển hiệu có dòng chữ [Cho những ai muốn thay đổi bản thân, đây chính là thời cơ].
Mặt khác, có một bức tranh về cô gái tóc tết đang chảy máu và chiến đấu. Vậy thay đổi là thay đổi cái gì cơ?
Đúng hơn, cái đó chẳng phải có hơi lệch mục đích à?
Yui ngẩng lên nhìn tôi với biểu cảm khó tả.
“……C-chỗ này ư?”
“Ừ thì…đây chỉ là một tiệm salon thôi. Cậu không cần sợ hãi vậy đâu.”
“Nhưng nó ghi là chỉ phục vụ cá nhân kìa.”
“Yeah, họ làm nó cho chúng ta đấy.”
“Eh? Cậu chắc chứ, Yuuma? Về chi phí…”
“Không sao. Chị tớ là chủ tiệm. Chà, tớ cũng bất ngờ khi chị ấy quyết dành riêng chỗ này cho mỗi chúng ta đấy.”
“Chị cậu là người điều hành cửa tiệm?”
“Ừ. Tuy có hơi huênh hoang và kỳ quặc nhưng chị ấy chắc chắn là người tốt nên cậu không cần lo gì cả.”
“Ừ-ừm.”
Tôi cười tươi nhất có thể để không khiến Yui căng thẳng.
(….Nói là thế nhưng mình cũng thấy chút lo lắng. Nene khi có và không đáng tin cậy lại cực kỳ khác nhau.)
Tôi cười mỉm, nhớ tới những điều từng làm trong quá khứ. Tuy nhiên không thể cứ đứng đây mãi được nên tôi đẩy cửa kính và tiến vào.
“Ojamashimasu.”
Khác với vẻ ngoài độc nhất, bên trong tiệm lại giống như một quán café hiện đại.
Yui đi theo sau, e dè hướng mắt nhìn quanh, có vẻ là không quen với nơi kiểu này.
Vừa trốn sau lưng tôi, cô tò mò quan sát.
“Onee-chan? Chị có đó không?”
“Đây, đây, chị ra liền.”
Khi tôi gọi, một giọng vui tươi vọng ra từ phía sau tiệm.
Nhưng rồi, tôi nghe thấy tiếng loảng xoảng cùng với tiếng bước chân kim loại.
Và──một người mặc giáp váy cùng mũ trụ che kín mặt bước ra.
“Eh!?”
Yui đứng hình. Còn tôi đưa tay lên mặt như đang muốn trốn tránh thực tại.
Bộ giáp váy kia thuộc loại chỉ có thể thấy trong manga hoặc anime──chúng vốn dùng để bảo vệ nội tạng nhưng sao phần ngực lại hở ra vậy? Bộ giáp này đủ khiến bạn phải ngoáy đầu nhìn.
Phần đầu thì được mũ trụ thô kệch che kín mít. Hai tay chị cầm một thanh đại kiếm dài ngang người được làm bằng giấy bồi. Đây chính là nhân vật anime yêu thích của Nene.
“Hahahaha! Ta đang đợi ngươi đây! Giờ là lúc để giải quyết ân oán!”
“……..Eh!? Gì cơ!?”
Yui bắt đầu hoảng loạn bởi bỗng dưng bị hỏi với tư thế kỳ lạ.
“….Chị đang làm cái gì đấy?”
“Hể? Ừ thì, chị nghe rằng cô bé căng thẳng khi đứng trước người khác nên muốn xóa tan điều đó. Với cả, ấn tượng đầu tiên rất quan trọng mà, phải không?”
“Rồi vì sao chị nghĩ bộ dạng ấy là ấn tượng tốt vậy?”
“Mắt…Yuu-kun…lạnh lẽo quá…”
“Cởi mũ trụ ra dùm em. Nó được làm rất tốt nhưng lại xấu quá. Yui đang sợ đấy ạ.”
“Okay.”
Chị đáp và cởi mũ ra. Từ đó hiện ra một mỹ nữ với mái tóc vàng được tết lại và nụ cười ngây thơ như một đứa trẻ nghịch ngợm. Đó chính là Nene, chị gái của tôi.
Yui vẫn trốn sau lưng tôi với vẻ thận trọng. Khá chắc rằng cô ấy đang sợ hãi. Mà tôi không nghĩ Nene lại gây nhiều tác động đến vậy.
“……Yui, cậu ổn chứ?”
“M-mình ổn.”
Yui sợ sệt ló ra từ lưng tôi.
“Xin chào, Yui-chan. Chị là Sugisaki Nene, đang được em trai chăm sóc. Rất vui được gặp em♪.”
Nene nói và đưa tay ra.
Yui hoảng loạn ngước lên nhìn và đợi tôi xác nhận. Khi thấy tôi gật đầu, cô ấy mới bắt lấy tay Nene.
“….R-rất vui được gặp chị…Em là Kamishiro Yui…”
Nene nhìn tới khi cả hai bắt tay.
“A-ah, um………?”
“Em đáng yêu quá đi~~!!♡”
“Mugu!?”
Nene túm lấy tay Yui và kéo về phía bộ ngực mềm mại của mình.
Yui ụp người vào hai đồi nũi đó khi bị đung đưa qua lại.
“Yuu-kun, sao bé này đáng yêu thế!? Ánh mắt sợ sệt của loài động vật nhỏ ấy đúng gu chị luôn! Nè, nè, chị có thể mang bé này về nhà được không!? Được không!?”
“Tất nhiên là không! Chị đang nói cái quái gì vậy!?”
“Không ư? ……ra vậy.”
“Em không biết phải phản ứng sao nếu chị trông bối rối vậy đâu…”
Khi Nene thả ra khỏi ngực, Yui liền chạy vọt ra sau lưng tôi thút thít.
“Y-Yuuma…”
Cô móc điện ra và nhìn tôi.
Có vẻ như vì sợ quá nên mất giọng luôn rồi. Hiểu ý Yui muốn sử dụng phòng chat, tôi cũng lấy điện thoại ra.
Vì tôi đã giải thích với Nene từ trước nên chị ấy chỉ quan sát mà không hỏi gì.
[Yuuma, người này có ổn không vậy!? Chị ấy sẽ không ăn thịt mình đâu ha!?]
[Không, tớ nghĩ là ổn thôi….chắc vậy.]
[Chắc vậy!? Sao nghe chẳng dám chắc gì thế!? Hơn nữa, chị ấy là một Onee-san damdang!? Đó chẳng phải chỉ xuất hiện trong manga thôi sao!?]
[Đúng là có vẻ giống vậy, nhưng cậu có thể nói tế nhị hơn không!?]
Khi cả hai đang chat chít, Yui bỗng để ý điều gì đó.
[Yuuma, thế cậu có thích chị gái không?]
[Cậu đang nói gì vậy!?]
[Đó chẳng phải thường thức khi bố mẹ vắng nhà và phải sống cùng người chị damdang sao?]
[T-thường thức!?]
(Ừ thì, đúng là có thời điểm mình hứng thú với chị ấy, cũng là lúc mà mình phải hứng bao màn trêu chọc! Biết làm sao được. Con trai cấp hai không thể kháng cự lại mấy bộ ngực như thế!)
──Và rồi…
“Hmm, hóa ra khi trò chuyện thì Yui-chan trông thế này. Em quả là một cô bé thú vị và hài hước đó.”
Trước khi kịp nhận ra, Nene đã nhìn lén điện thoại của tôi.
“Này!? Nhìn lén điện thoại của người khác là không được đâu!?”
“Ôi chao. À mà, em thực sự thích chị sao, Yuu-kun? Nếu em nghiêm túc thì chị có thể sẽ xem xét đấy~?”
Chị ấy vui vẻ nói và khoanh tay lại, phô ra bộ ngực đầy đặn một cách phóng đãng.
Đồi núi đó nhô lên khỏi bộ đồ khiến tôi không khỏi đưa mắt tới.
──Bên cạnh đó, có chết tôi cũng không tiết lộ rằng lý do mà tôi thích lái máy bay ngực bự khi lên cấp ba là bởi việc gặp gỡ Nene đâu. Khi đó tôi chỉ là một thằng nhóc nên điều đó hơi quá kích thích mà thôi.
“Yuu-kun, nhìn chằm chằm ngực chị mình như vậy…rất là xấu hổ đấy, biết không…”
“Không, không, chị hiểu lầm rồi…!”
“Nhưng Yuu-kun cũng là con trai. Không còn cách nào khác nhỉ. Vậy muốn sờ nó không nè?”
“K-không, không, không và không! Em sẽ không làm thế!”
“Ufufu♪ chị thích phản ứng ngây thơ đó đấy♪”
“Không, tha cho em đi…”
Chưa gì tôi đã thấy đuối rồi. Nene cười mỉm và quay sang Yui.
“Vậy, Yui-chan. Em thích anime và game đúng không? Chị cũng vậy á nên hãy làm bạn nào~”
“V-vâng…”
“Thế Yui-chan, em thích ‘hoa hồng và hoa loa kèn’ chứ?”
“Eh? E-em không phải người yên hoa…nên…”
“Ý chị không phải thế. Thôi thì, chị sẽ đề xuất cho em sau nếu có thời gian, được chứ?”
“V-vâng…”
Yui đã bị sự nhiệt tình của Nene áp đảo từ lúc nãy.
Ngược lại, chị ấy dường như đang có tâm trạng tốt. Vừa ngân nga, Nene luồn ra sau Yui và nhẹ đẩy vai cô về phía trước.
“Vậy thì đi thôi nào.”
“Đi…? Đ-đâu ạ…?”
“Đây là tiệm salon tóc mà. Chị sẽ làm tóc cho cưng nên hãy ngồi vào chiếc ghế kia nhé.”
“…..”
Nhắc đến tóc hiển nhiên sẽ khiến cơ thể Yui cứng đờ.
Nene thấy thế liền nở một mỉm cười dịu dàng.
“Chị có nghe về chuyện của em rồi. Em tự ti về mái tóc trắng của mình và thấy xấu hổ khi bị người khác nhìn vào, đúng không?”
“………”
Yui do dự gật đầu.
“Chị hiểu mà. Cảm giác khác biệt thật đáng sợ nhỉ? Nhưng sao em không thử cải thiện vẻ ngoài xem? Ăn diện đẹp sẽ giúp em tự tin hơn đấy?”
“N-nhưng…”
“Chị là một chuyên gia trong mảng này nên dù chưa từng gặp gỡ, em có thể tin chị không? Đừng lo, em sẽ không phải hối hận đâu.”
Yui quay sang nhìn tôi như muốn nói, ‘Mình nên làm gì đây?’
“Đừng lo. Chị ấy trông thế thôi nhưng cậu có thể tin tưởng được.”
“Moo, Yuu-kun, em thô lỗ quá đấy! Nhưng phải đó. Chị rất giỏi việc này nên đừng lo gì cả.”
Yui trông vẫn còn đắn đo khi rầu rĩ nhìn tôi.
“Uh….uh…Y-Yuuma…”
“Hmm?”
“Y-Yuuma, tớ muốn cậu…ở bên cạnh. Đ-đã lâu rồi mình mới cắt tóc…tại tiệm…nên có hơi căng thẳng…”
“Khoan, thế bình thường em cắt tóc thế nào?”
“Em nhờ cha hoặc mẹ giúp……hoặc tự làm…”
“Ôi trời. Có vẻ chị đang mang trọng trách lớn rồi đây. Phải để khách hàng cảm thấy thư giãn mới được. Vậy thế này thì sao? Nếu muốn thì chị sẽ cắt tóc cho Yuu-kun luôn.”
“…..Tóc em chưa dài đến thế.”
“Okay. Nyufufu~♪ Cũng một thời gian rồi em chưa cắt tóc đấy…”
Và rồi khi Yui và tôi ngồi cạnh nhau, việc cắt tóc bắt đầu.
Yui quấn một tấm khăn lớn quanh cổ như áo choàng, trông vẫn sợ sệt và đóng băng trên ghế.
“Nếu thấy lo, em có thể trò chuyện với Yuu-kun đấy. Làm vậy sẽ giúp em thấy khá hơn, đúng không? Đây.”
Khi được Nene đưa lại chiếc điện thoại đặt trên giá hành lý, Yui bồn chồn nhìn sang tôi.
Tiếp đó, tôi cũng nhận lấy điện thoại của mình và nhẹ gật đầu trước khi bắt đầu nhắn tin.
[Mình lâu lắm rồi mới tới salon nên thấy bồn chồn.]
Tôi nhận được lời đó cùng một nhãn dán hình nhân vật anime đang rưng rưng nước mắt.
[Xin lỗi. Có phải tớ ép cậu hơi quá không?]
[Ổn thôi mà, nhưng……tại sao cậu phải mất công dẫn tớ đến đây?]
[Có rất nhiều lý do, nhưng trên hết, chỉ là tớ thấy bản thân không đủ khả năng…nên đã cảm thấy bực bội…]
[Không đủ? Bực bội?]
[Cậu từng nói tớ không hiểu được cảm giác của cậu, đúng không?]
[Cậu lo về chuyện đó á!? Tớ chỉ buộc miệng thôi nên đừng nghĩ gì cả! Tớ mới là người phải thấy có lỗi!]
[Không, chắc cậu không hiểu ý tớ đang nói rồi. Dù biết mặc cảm của cậu, tớ vẫn cố khiến cậu bớt tự ti để có thể bước ra khỏi cửa. Nhưng sự thật là, tớ nên giúp cậu yêu bản thân mình hơn.]
[Vậy có hơi…khắc khe đấy? Đó chỉ còn là một nỗi lo cũ thôi…]
[Để tớ nói lại lần nữa. Cậu rất dễ thương.]
Bỗng có tiếng kêu kỳ lạ ‘Hui!?’ vang ra từ Yui cạnh đó.
Mặt tôi cũng dần nóng lên nhưng vẫn tiếp tục.
[Tớ thực sự bực bội khi có ai đó chẳng hề biết gì về cậu mà vẫn nói ra những lời làm cậu tổn thương trong khi Yui là một cô gái dễ thương và thú vị. Nhưng mỗi lời nói là không đủ thuyết phục, nên tớ nghĩ sẽ để cậu lột xác ở đây và phải thừa nhận rằng cậu rất xinh đẹp.]
Mặt tôi càng lúc càng nóng hơn theo từng con chữ.
(……..Tệ rồi. Gõ ra chỉ thấy xấu hổ hơn. Chẳng phải điều này vô cùng ngượng để nói sao? Thật không muốn lướt lên và xem lại chút nào.)
Tôi gửi một nhãn dán hình nhân vật anime đang đưa tay ôm khuôn mặt đỏ, ám chỉ rằng tôi quá xấu hổ để nói tiếp.
Sau một hồi không trả lời, tôi nhìn sang và thấy Yui đang đưa tay ôm mặt, y hệt như nhãn dán tôi vừa gửi.
[Tớ cũng vậy. Đúng hơn, tớ từng ghét chính mình.]
Và rồi, tôi nhận được hồi đáp.
[Nhưng sau khi chơi với cậu mỗi ngày, tớ bắt đầu thích bản thân hơn. Mình đã có thể gặp Yuuma ngoài đời và nói rằng muốn cả hai trở thành bạn.]
Tôi cảm thấy trái tim mình rộn ràng trước những lời đó. Khi nhìn qua lần nữa, tôi thấy mặt Yui cũng nhuốm đỏ nhưng cô vẫn cố gõ điện thoại.
[Tớ có rất nhiều phức cảm và nhiều lúc tự hỏi vì sao mình lại được sinh ra thế này. Nhưng tớ đủ can đảm để trở thành bạn thân của Yuuma, và giờ đã yêu bản thân hơn. Tớ cũng yêu Yuuma nữa.]
Đồng thời, Yui gửi thêm một nhãn dãn ‘I love you ♡’.
Tôi vui lắm……Tôi hạnh phúc khi cô ấy cũng để tâm đến quan hệ của cả hai như vậy.
Tôi định đáp lại rằng ‘tớ cũng vui khi được làm bạn cậu’ …..nhưng, tôi bỗng nhận ra Nene đã ngừng tay lại.
“…..Onee-chan?”
“…….Không ổn rồi Yuu-kun ơi. Chị đang khâm phục đến độ sắp chết một cách đầy lộng lẫy đây……”
“Đừng bảo là….chị nhìn lén điện thoại của bọn em nữa nhé!?”
Nene ôm lấy tôi từ phía sau──và cảm giác có thứ gì đó mềm mại khiến tôi bất giác hét lên.
Song, chị ấy nhanh chóng thả tôi ra rồi nhảy sang ôm lấy Yui.
Lần này, Yui la lên một cách vô thanh và hoảng sợ.
“Không thể! Chị không thể! Chị thực sự rất yếu lòng trước mấy chuyện thế này…Điều này còn quý giá hơn cả lúc chị gặp Yuu-kun hồi còn trầm lắng nữa. Cậu bé rụt rè ngày nào giờ đã mang về một cô bạn gái dễ thương và dốc hết lòng vì cô ấy…hah, chúa ôi.”
“Không, Yui và em không phải như thế!?”
“Oh, xin lũi, xin lũi. ‘Hiện giờ’ thì hai đứa vẫn là bạn ha. Không sao cả. Onee-chan đây cũng thích kiểu đó lắm.”
Nene đang ở trên chín tầng mây rồi.
──Mất 10 phút sau thì chị ấy mới bình tĩnh lại.
Khuôn mặt ấy ánh lên sự nghiêm túc hiếm thấy, hẳn là vì thấy khó chịu khi chểnh mảng trong công việc.
“Xin lỗi nhé, Yui-chan. Mỗi lần chị phấn khích đều vậy cả.”
“Oh……..um…..nhưng…….”
“Nhưng?”
“Em rất vui…khi được chị ủng hộ mối quan hệ giữa em và Yuuma.”
“Ôi trời. Em đang cố giết chị sao, Yui-chan? Em lại khiến tim chị ‘kyun-kyun’ nữa rồi. Bình tĩnh, bình tĩnh nào tôi ơi.”
Nene tiếp tục công việc trong khi vừa lầm bầm như vậy.
Dù tính cách có hơi vấn đề nhưng kỹ năng của chị ấy rất tốt. Cử động khi cắt tóc cho Yui không chút do dự. Từng chút từng chút mẩu tóc mềm mịn rơi xuống sàn.
“Mái tóc em rất đẹp nhưng có vẻ em không chăm chút lắm. Mặt mộc còn quần áo thì quá đơn sơ…hẳn là em không quan tâm tới thời trang, hay là em thấy quá xấu hổ khi ăn diện?”
“A-ah…uh…vâng…”
“Vậy là không được đâu. Thời trang giống như vũ khí của thiếu nữ vậy. Càng chăm chút thì sẽ càng mạnh mẽ đấy, biết không?”
“N-nhưng, em…kỳ quặc và…”
Nghe Yui nói vậy, Nene nhẹ nhàng vòng tay qua cổ cô.
Thay vì trò đùa như lúc nãy, cảm giác này thật dịu dàng, như một người mẹ đang ôm lấy đứa con.
“Nè, Yui-chan? Với em, em có nghĩ chị kỳ quặc khi cosplay ở tuổi này không?”
“U-Uhm….”
“Không sao, cứ trả lời thành thật. Chị không cắn đâu mà lo.”
Sau một hồi chần chừ, Yui mở miệng.
“…nó rất ngầu ạ.”
“Oh?”
“Em nghĩ chị thật tuyệt khi có thể tự tin làm những gì mình thích.”
“Ufufu, vậy là em không biết rồi.”
Nene nhẹ nhàng xoa đầu Yui.
“Em biết không Yui-chan? Khác biệt không có nghĩa là thấp kém.”
“…….”
Lời nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại đầy sức nặng. Tôi cảm thấy hơi thở của Yui khựng lại trước điều đó.
──Hồi trước, Nene từng là một học sinh danh dự nghiêm túc với hạnh kiểm hoàn hảo.
Tuy nhiên, chị ấy yêu cosplay và đã bí mật hành động…. Bỗng một ngày, chị nói rằng muốn theo nghề liên quan tới cosplay và phải chịu sự phản đối kịch liệt từ bố mẹ. Cuối cùng, Nene đã bỏ khỏi nhà đi.
Lý do khiến chị ấy tốt với tôi và Yui đến vậy là chính từ quá khứ đó. Cả hai đều muốn thay đổi và tiến bước nên chị không thể ngó lơ được.
…Tiện nói luôn, sau khi bỏ nhà, chị ấy tự mình dựng nên một cửa tiệm và ăn nên làm ra. Chỉ trong vài năm, Nene đã vô cùng thành đạt, thành lập nhiều chi nhánh tại Nhật Bản với thành tựu to lớn.
“Em nên tự tin hơn. Yui-chan rất dễ thương và dù muốn thì cũng không thể có được mái tóc đẹp như em đâu.”
“Hmm….”
“Trên hết, em có một người bạn là Yuu-kun luôn hết lòng vì em mà. Chuyện đó rất đáng lấy làm tự hào phải không?”
“…….”
Yui nhẹ gật đầu và nhìn sang tôi, khuôn mặt cô ửng đỏ vì xấu hổ.
….Hai má tôi cũng nóng lên. Nhưng khi tôi gật đầu đáp lại, cô ấy mỉm cười hạnh phúc.
“Ehehe!”
“Ah, không ổn. Chị đã nói nghiêm túc về chuyện này từ trước rồi mà. Tee-hee♪. Cảm ơn hai đứa, chị vừa được xem vài thứ tuyệt lắm.”
“Không đâu, chị đã mất công sắp xếp cả nơi này chỉ vì bọn em. Em không biết nói gì hơn, nên là, cảm ơn chị….”
“Không, không, chị chỉ làm vì đứa em trai dễ thương và bạn cậu thôi.”
Nói rồi, Nene dừng tay và bước tới chỗ tôi.
“Gì vậy chị?”
“À không, chỉ là Yuu-kun giờ đã có thể nhìn vào chị và nói chuyện lưu loát. Lần đầu gặp gỡ, mắt em luôn giấu sau tóc và trông như một người tăm tối không chút sức sống. Nhưng em đã trưởng thành hơn rồi.”
“……Không, em đâu thể tự mình làm được. Vốn dĩ, em luôn phải dựa dẫm vào người chị…Ouch!?”
Trán tôi nhận lấy một cú búng.
“Em mới là người quyết định giúp Yui-chan. Em là người đã gặp cô bé và làm tất cả. Em cũng là người đã cúi đầu trước chị khi thấy rằng bản thân không có đủ sức mạnh. Nên là ưỡn ngực lên nào. Đó không phải điều ai cũng làm được đâu.”
Với một nụ cười, Nene quay lại làm việc.
Vừa xoa xoa trán, tôi cười trừ và nói,
“Quả nhiên, em không đủ trình trước kẻ địch của mình mà.”
***
Sau tất cả, quá trình vẫn tiếp diễn.
“Oh, em có đọc Maoshitsu sao, Yui-chan? Chị cũng thích nó lắm. Em yêu nhân vật nào vậy?”
“Uh………Fee-chan ạ.”
“Fee-chan tuyệt đấy~ Chị có thể cảm thấy hint yuri tỏa ra khi bị Sara-same quấy rầy.”
“Uh-huh?”
Mới đầu Yui rất căng thẳng, nhưng có vẻ cô ấy đã thả lỏng hơn khi cả hai nói chuyện.
Xứng danh là chuyên gia, Nene có thể bắt nhịp với Yui rất lão luyện.
Chị cắt tóc rồi gội đầu và thậm chí là trang điểm nữa.
Khi đã xong xuôi, Yui nhìn vào gương và tự lẩm bẩm với khuôn mặt bối rối.
Cô cầm lấy một dải tóc và ngửi nó.
“Mềm mịn và óng ả….mùi cũng thơm nữa….”
“Ufufu, em thích chứ?”
“Mmm……..”
Yui rõ ràng rất thích nó. Lúc mới đến, cô còn không dám nhìn vào gương nhưng giờ lại đang quan sát mọi góc cạnh có thể trên khuôn mặt.
“Y-Yuuma.”
Yui quay về phía tôi.
──Tôi vẫn luôn nghĩ Yui dễ thương, nhưng hiện giờ thì đã lên một tầm cao mới.
Một khuôn mặt được chuyên gia trang điểm, dù có thế nhận ra nhưng lại trông không hề đậm.
Làn da màu trắng sữa được khai phá hầu hết đặc tính vốn có của mình.
Đôi môi cô trông thật mềm mại cùng sắc đỏ anh đào.
Mái tóc sau khi được gội và chăm sóc cẩn thận tỏa ra một vầng sáng như thể vòng thiên sứ xuất hiện trên đầu cô.
Đích thị Yui là một mỹ nhân, làm ta liên tưởng tới những con búp bê đẹp nhất từng thấy trên mạng.
“Vậy…trông tớ thế nào?”
Biểu cảm không còn vẻ lo lắng thường ngày mà là sự kỳ vọng, mong muốn được ai đó khen rằng mình dễ thương… Và cô ấy muốn người đó là tôi.
Vì vài lý do mà suy nghĩ ấy khiến con tim tôi loạn nhịp. Song có vẻ tôi không thể cất lên nổi hai chữ ‘dễ thương’.
“D-dễ thương đấy chứ?”
Nhưng tôi đã cố nói ra được dù rất kỳ quặc.
Thậm chí nó còn kỳ lạ hơn bình thường, vậy mà Yui vẫn vui khi nghe vậy, thậm chí còn thì thầm, ‘Heh heh♪”
….Và không biết vì sao, chị gái Nene của tôi lại ôm ngực.
“Chị vui vì em thích nó. Giờ thì phần còn lại đây.”
Nene đưa cho Yui một cái túi giấy. Yui nghiêng đầu với dấu chấm hỏi xuất hiện trên không trung.
“Chị sẽ chia sẻ dầu gội mà bọn chị dùng với em. Lần sau sẽ không còn miễn phí nữa nhưng chị có dự trữ với giá rẻ vì công việc nên hãy quay lại khi em dùng hết nhé.”
“V-vâng, nhưng…”
“Không, không, chị nói thật, đừng khách sáo. Đúng ra, chị nên trả tiền cho em vì hôm nay được chứng kiến vài thứ vô cùng tuyệt diệu cơ. Ahh, tuổi trẻ thật tuyệt~♪”
“Eh, uhm…vậy, cảm ơn chị vì hôm nay!”
Yui cố hết sức nói thật lớn.
“Em không giỏi mấy chuyện kiểu này, nhưng em rất vui…và Yuuma còn khen em dễ thương nữa…nên em hạnh phúc lắm…”
“Nfufu, bầu không khí này là sao ta…”
“Eh?”
“Nếu phải nói thì với chị, đây mới chỉ là bắt đầu.”
“Eh? Um, gì ạ? Từ giờ…..?”
“Đương nhiên khi đã xong phần tóc và trang điểm thì phải đến trang phục chứ nhỉ? Ý chị là, việc một mỹ nữ mà mặc trang phục đơn điệu và sơ sài như vậy để toát lên vẻ ngây thơ cũng chẳng sao. Nhưng chúng ta ở đây để giúp em ăn diện mà? Em không muốn thử các kiểu trang phục sao? Nên là đi thôi, Yui-chan, đến vô cùng và xa hơn nữa!”
“Nè, thôi nào, Yuuma~…”
Nene nắm lấy tay Yui và kéo đi.
“….Chị đang phấn khích vì cái gì vậy chứ…”
Cảm thấy có gì đó khó chịu, tôi bước theo cả hai.