Solo: Loli666
==============================
Ngày hôm sau, tôi (Yui) ngồi trước bàn trang điểm tại phòng khi dùng xong bữa trưa.
Tôi vùi mặt vào bé cừu nhồi bông yêu thích, nhìn vào chiếc gương bị phủ khăn vì không muốn nhìn nó.
(—Mình…..t-thật sự…dễ thương ư?)
Tôi luôn sợ việc nhìn vào gương.
Mỗi lần làm thế, tôi sẽ lại nhớ tới việc tôi ‘khác với phần còn lại’ nên luôn tránh né nó.
(Nhưng Yuuma lúc nào cũng nói mình dễ thương.)
Tất nhiên, tôi được khen ngợi và thấy xấu hổ. Tuy mong cậu ấy đừng làm thế nhiều quá nhưng tôi vẫn rất vui.
Vào lần đầu gặp gỡ, cậu đã bất ngờ trước mái tóc trắng của tôi nhưng sau đó cậu đã không nghĩ ngợi nhiều và đối xử với tôi như một người bình thường.
Hơn nữa, Yuuma còn lo lắng và cố giúp đỡ tôi vượt qua chứng rối loạn giao tiếp và phức cảm tự ti nữa.
“Ehehe…..♪”
Dù biết đã khiến cậu ấy vất vả nhưng tôi thấy hạnh phúc lắm.
(Mình c-cũng…phải cố hết sức….!)
Tôi vui vì có Yuuma chăm sóc nhưng đâu nên dựa dẫm mãi được.
(Mình phải làm những gì có thể.)
Nghĩ vậy, tôi nhìn vào gương. Đã bao lâu rồi tôi mới thấy mặt mình gần đến vậy?
—Tôi vẫn ghét mái tóc trắng này. Và nếu được hỏi rằng có chắc không thì tôi không biết phải trả lời sao. Nhưng…tôi nghĩ bản thân khá dễ thương?
(Dễ thương…..mình dễ thương…..vì Yuuma đã nói vậy….dễ thương……rất dễ thương….)
Tôi tự khích lệ bản thân.
Vì đã hứa với Yuuma rằng hôm nay sẽ lại đi chơi cùng nhau, và giờ đã gần tới lúc cậu tới đón.
Bình thường, tôi sẽ mặc áo hoodie để che đi mái tóc nhưng hôm nay, tôi quyết sẽ thử khác đi—một chiếc áo cánh trắng.
Liệu cậu ấy có khen tôi giống hôm qua không nhỉ?
Khi đã sửa soạn phần nào, tôi căng thẳng ngồi đó và chờ đợi.
—Tsu, tsu♪
Điện thoại rung lên vì nhận được tin nhắn.
Tôi liền nhìn vào, người gửi rõ ràng không ai khác ngoài Yuuma.
[Xin lỗi nhé, Yui. Có lẽ tớ sẽ đến trễ do bận vài việc vặt.]
Cùng một lời đáp [Okay], tôi thở dài.
Dường như sẽ còn lâu đây.
(…...Mình có nên tới chỗ cậu ấy không….?)
Bỗng suy nghĩ đó chạy vụt qua đầu tôi.
Từ ngày bắt đầu ra ngoài chơi cùng nhau, Yuuma đã luôn tới tận nhà để đón tôi.
Tòa căn hộ nơi cậu sống ở ngay gần đây nên không đời nào tôi đi lạc được.
(Không biết cậu ấy có bất ngờ nếu mình đợi sẵn ở cổng? Yuuma sẽ cảm thấy vui chăng….?)
Nó làm tôi nhớ lại.
Khi cả hai rời nhà vào hôm qua, tôi rất xấu hổ vì đã bám chặt tay Yuuma suốt thời gian dài. Nhưng khi tới nhà cậu ấy—
Yuuma đã cười vui vẻ và khen ngợi sự cố gắng của tôi.
“…………được rồi!”
Tôi cất tiếng đầy động lực và rời khỏi nhà.
***
[Được rồi!], tuy nói là thế nhưng tôi liền cảm thấy hối hận.
Thật quá xấu hổ khi phải ra ngoài một mình mà không che đi mái tóc trắng.
Có vẻ vì đang là giờ trưa trong kỳ nghỉ xuân nên đường phố có khá đông những đứa trẻ cùng tuổi tôi.
Dù Yuuma nói là đừng để ý người khác nói gì và tự tin lên, nhưng tôi không thể không dè chừng được.
Tôi có thể cảm thấy nó,
—Ánh nhìn của mọi người xung quanh cùng tiếng thì thầm.
(Ổn thôi…..ổn thôi mà…..)
Tôi liên tục lặp lại lời tự nhủ trong đầu. Lồng ngực cứ thắt lại như thể tôi sẽ bị bóp nghẹt nếu lỡ bất cẩn.
Từ từ hít một hơi sâu, tôi giục bản thân tiến về phía trước.
(Ngay đó thôi. Mình gần tới được nhà Yuuma rồi.)
Những lời đó cứ lặp lại hết lần này đến lần khác.
(Dù định chờ ở cổng nhưng mình sẽ nhờ cậu ấy ra giúp. Nên cho tới lúc đó, cố lên nào, chỉ một chút nữa thôi…)
Nhưng rồi—
Ở trước mặt là một nhóm ba cô gái tầm tuổi.
….Tôi cảm thấy sợ hãi dù cùng lứa với nhau. Thật lòng, tôi không muốn tới gần họ thêm chút nào.
Tuy nhiên lại không hề có đường lui khi bộ ba đang bước dàn hàng cả lối đi.
Chẳng thể chạy trốn, tôi đứng như trời trồng và tự hỏi rằng ‘mình nên làm gì đây?’
Rốt cuộc, bộ ba đã đến ngay trước mặt.
Tôi hiểu rõ là lỗi tôi khi chắn đường họ.
Nhưng dù cho cố nép mình, tôi vẫn sẽ bị nhìn chằm chằm dù có thích hay không.
“Uwa, tóc trắng bệt luôn kìa.”
“Kỳ quặc.”
“Tởm vãi.”
Giọng họ nhẹ tênh như thể đang có một cuộc nói chuyện thường ngày.
“Ah….”
Họ là kiểu người không hề ngại nói ra những điều như vậy.
Người như thế không đáng để bận tâm.
……Dù biết thế, ngực tôi vẫn thắt lại và hơi thở trở nên ngắt quãng.
Chuyện vừa rồi là điều từng diễn ra trong quá khứ. Đó là một dạng bắt nạt.
Những ký ức hồi đó bắt đầu ùa về trong đầu tôi.
“Hah……Hah……”
(Mình…không…thở được…)
—Chứng thở nhanh sâu.
Một bệnh gây ra bởi sự căng thẳng và lo lắng cực độ.
Tôi cũng biết rõ căn bệnh đó…
Dù đã tìm thời điểm thích hợp để tới trường bất chấp cơ thể ốm yếu, những ngày cấp ba của tôi luôn khép lại vì nó.
Hồi tiểu học, tôi đã bị bắt nạt và bắt đầu xuất hiện triệu chứng này.
Tôi đã sợ nó sẽ tái phát. Nỗi lo ấy lại càng khiến bệnh nặng hơn….rồi tạo thành một vòng luẩn quẩn. Thời gian tới trường của tôi vốn đã ít, nay càng ít hơn nữa.
(L-lần cuối bệnh tái phát là từ rất lâu rồi…mình tưởng nó đã khỏi, nhưng…..)
….Tôi không nghĩ nó lại xuất hiện chỉ vì vài lời nói như thế.
Tôi bắt đầu cảm thấy choáng váng, mắt xoay vòng còn hai chân thì run rẩy, và rồi—
Tôi ngã xuống đất.
“Này, có hơi tệ rồi đấy!?”
“T-tôi không biết gì hết!”
Bên khóe mắt tôi, bộ ba cô gái liền bỏ chạy.
(Thở….l-làm sao mà…m-mình nên làm gì…cứu với….)
Đau quá….
“Y-Yu….Yu….Yuuma…cứu mình…”
Khi nhận ra thì tôi đã gọi tên của Yuuma.
Đầu tôi cảm thấy đau nhức.
Cảnh vật xung quanh cứ xoay tròn chao đảo.
“—Yui!”
G-giọng nói đó….là…Yuuma?
Tôi giật mình và nhẹ mở mắt ra, Yuuma đã ở ngay trước mặt.
“Yuu…ma…”
Tôi ôm lấy cậu ấy như bám chặt lấy.
….Tôi cũng biết cách đối phó với chứng bệnh: vùi mặt mình vào ngực Yuuma, trấn an bản thân và cố hít thở sâu và chậm rãi.Yuuma cũng dịu dàng xoa lưng tôi, cảm giác nhẹ nhàng ấy giúp tôi cảm thấy an toàn.
Vài phút sau đó, triệu chứng đã an toàn tan biến.
“Cậu ổn chứ?”
“Ừm…cảm ơn cậu…”
Tôi tách khỏi người Yuuma và nhận ra đôi mắt lo lắng ấy.
—Xấu hổ quá đi mất….
Thật không thể tin rằng tôi lại để cậu thấy bộ dạng khó coi của mình.
“Ow.”
Khi nhìn xuống, tôi thấy đầu gối của mình đã bị xước và chảy máu. Có vẻ chỗ tôi vừa ngã có vài viên đá trên đấy.
“Hmm? Cậu bị thương sao? Để mình xử lý cho.”
“Ổ-ổn thôi mà, chừng này…không sao đâu…”
“Không được. Dù chỉ là vết thương nhỏ nhưng nếu để nhiễm trùng thì sẽ nguy hiểm lắm.”
Yuuma nhẹ trách mắng và đưa tôi đến một công viên gần đó.
Tôi rửa vết thương bằng vòi nước và ngồi trên băng ghế để Yuuma giúp dán băng cá nhân.
“Cậu mang theo băng cá nhân trong người à…?”
"Chị gái tớ lúc nào cũng bắt phải mang theo khăn giấy, khăn tay và băng cá nhân mọi lúc.”
“Nghe cứ như mẹ mình vậy…”
Tôi chỉ muốn nói chuyện vui vẻ để chứng tỏ bản thân không sao nhưng lại hoàn toàn phản tác dụng. Giọng tôi run lên, như thể sắp tắt ngúm.
—Tôi không muốn Yuuma thấy bản thân thế này.
Tôi muốn tự tới căn hộ của cậu và thể hiện rằng mình đã gần vượt qua sự tự ti.
Tôi muốn được cậu ấy khen ngợi.
Tôi muốn cậu ấy được vui.
Từ ngày bắt đầu chơi và ra ngoài cùng Yuuma, tôi cứ tưởng bản thân đã tiến bộ.
Nhưng nó chẳng đến đâu cả.
Tôi vẫn không thể tự làm được gì.
Mọi thứ vẫn y như vậy.
Nghĩ đến điều đó, tôi cảm thấy đau đớn và chỉ muốn bật khóc.
“…….Đã có chuyện gì thế….?”
“…….K-không gì cả.”
Giọng tôi đang run rẩy.
Còn Yuuma thì lo lắng nhìn tôi.
Một mặt, tôi muốn Yuuma để mình lại và về nhà….nhưng mặt khác, nếu cậu ấy làm thế thì có thể tôi sẽ lại bị người khác nhìn ngó.
Tôi muốn được ở một mình, nhưng thật lòng, tôi cũng muốn được an ủi.
Thật thảm hại làm sao.
Cảm xúc trong tôi là một mớ hỗn độn.
“……Nếu cậu không thích, tớ sẽ ở lại đây. Còn nếu muốn nói chuyện thì tớ cũng luôn sẵn sàng.”
Yuuma lên tiếng như thể hiểu rõ cảm giác của tôi.
Dù không nói thêm lời nào, cậu ấy vẫn ngồi ở bên cạnh.
Yuuma đang thật lòng lo lắng cho tôi.
—Phải rồi. Cả hai có thể dùng phòng chat như mọi khi cơ mà.
Vì quá hoảng loạn mà tôi đã quên mất sự tồn tại của điện thoại.
Tôi sẽ kể cho Yuuma nghe, nhưng trước đó, tôi cần phải cho thấy rằng mình ổn để không khiến cậu ấy lo lắng.
Tôi lấy điện thoại ra và bắt đầu gõ chữ. Khi nhắn vào ‘gửi’, một tiếng Pekon♪ vang lên từ điện thoại Yuuma.
[Yuuma, mình có thể nói chuyện chứ?]
Cậu ấy đáp lại [Tất nhiên rồi] bằng tin nhắn.
[Mình đã cố để tới căn hộ của Yuuma nhưng trên đường đi, tớ đã gặp một nhóm giống gyaru.”
“!”
[Và rồi họ bắt đầu cười nhạo, gọi mình là ‘kỳ quặc’ và ‘kinh tởm’. Đám đó thật không biết nghĩ tới cảm xúc người khác nhỉ?]
Tôi tiếp tục.
[Mình hiểu rằng có những con người như vậy. Nhưng…khi họ làm thế…tâm trí tớ trống rỗng…và không thể thở được.]
[Dù tuyệt vọng nhưng lại không thể đáp lại. Nó đau lắm…sao tớ lại thảm hại thế chứ…]
—Eh?
Một giọt nước rớt lên điện thoại tôi.
Mưa sao?
……..
L-là tôi đang khóc ư….?
Tôi đã không nhận ra mắt mình đang trào lệ và không thể kiềm lại.
“Không, không….tại sao chứ…?”
Yuuma vỗ về lưng tôi và dịu dàng an ủi.
Thật đáng xấu hổ, tôi bị đối xử như một đứa trẻ vậy. Hơn nữa, vì lý do nào đấy, nước mắt tôi vẫn không ngừng rơi.
Sau đó, Yuuma đưa tôi về nhà.
Bị nhìn thấy bộ dạng này thật xấu hổ….nhưng tôi cũng nhẹ nhõm khi được cậu lo lắng và dẫn về.
—Tâm trí tôi đang loạn hết cả lên.
“Này, đừng lo lắng về nó quá nhé?”
Trước cửa nhà, Yuuma cất tiếng dỗ dành khi sắp rời đi.
“Họ là đám khờ khạo không nhận thức được lời nói thôi.”
—Tôi biết, tôi biết chứ, nhưng vẫn không thể…
Đầu óc tôi quay cuồng và rồi—
“Đừng có nói như thể cậu biết tớ đang nghĩ gì….!”
Khi nhận ra, bản thân tôi đã nói vậy.
“Y-Yui?”
“Tớ là một đứa kỳ quặc! Người bình thường như Yuuma sao hiểu được cảm giác đó!”
Dứt lời, tôi mới nhận ra.
—Chuyện này…..nghĩ kỹ lại, tôi không bao giờ nên nói ra một điều như vậy.
“………..Xin lỗi.”
Yuuma lầm bầm xin lỗi với vẻ mặt đau đớn.
(Không…không! Đừng làm thế! Tớ mới là người cần xin lỗi!)
Nhưng…câu từ chẳng thể phát ra. Tôi không thể nói điều đơn giản như ‘Tớ xin lỗi’, cứ như thể
quên mất cách nói chuyện.
“Vậy…tớ về đây.”
Nói rồi, Yuuma quay lưng đi.
‘Khoan đã!’ – tôi cố hét lên bằng tất cả tâm can nhưng vẫn không thành lời. Tôi muốn giữ Yuuma lại và ôm cậu ấy nhưng cơ thể này không chịu di chuyển.
Cứ thế…
Yuuma rời đi mà không nói thêm lời nào.