Solo: Loli666
===============================
Một thời gian sau, bài kiểm tra giữa kỳ đã kết thúc một cách suôn sẻ.
Hôm nay là ngày kiểm tra cuối nên chỉ kéo dài trong một buổi. Hẳn vì thế nên chuyến tàu thưa thớt hơn thường lệ, Yuuma và Yui ngồi cạnh nhau trong lúc kiểm tra lại đáp án.
“Có vẻ tớ làm khá ổn. Cậu thì sao?”
“Hmm. Tớ cũng vậy. Nếu không có lỗi tính toán nào thì tớ có thể đạt điểm tuyệt đối đấy.”
“…Cậu thông minh phết nhỉ?”
“Hmm… Yuuma, cậu nghĩ tớ ngốc à?”
“Ah, không, không phải. Cậu từng nói là hiếm khi tới trường nên tớ chỉ lo về học lực của Yui thôi.”
Đúng ra, khi học cùng nhau, Yui lại khá giỏi trong học tập, thậm chí là có phần hơn Yuuma. Vốn dĩ, cậu muốn giúp cô nhưng giờ cậu lại thấy xấu hổ về điều đó.
“Hmm, kể cả không tới trường, tớ vẫn học nghiêm chỉnh đấy nhé. Tớ không muốn làm bố mẹ bận lòng.”
Giờ nhắc lại, Yui thạo việc nhà cũng là vì cô muốn giảm bớt gánh nặng cho gia đình. Sự cố gắng ấy quả là đáng nể và quý giá.
“Nhưng bất ngờ là cậu lại giỏi nhất môn toán. Tớ thường nghĩ con gái sẽ sợ tính toán cơ.”
“Megu-chan cũng chật vật lắm đó. Với tớ thì, um, đã quen với con số khi chơi game từ lúc nhỏ rồi. Trong Grand Gate, nắm rõ mấy yếu tố như DPS và HPS rất quan trọng. Rồi tính toán thời gian buff và debuff nữa.”
“Ah, hợp lý nhỉ. Chơi game giúp ta cải thiện khả năng tính toán mà.”
“Phải… Mà Yuuma này, nếu được thì cậu muốn so điểm không?”
“Được thôi. Nhưng hiếm khi thấy cậu đề xuất kiểu vậy.”
“Hehe. Tớ thấy trong manga nên luôn muốn thử xem sao.”
Lời đó khiến Yuuma kinh ngạc. Tới tận bây giờ, Yui chưa từng được làm những điều tưởng chừng đơn giản như so điểm với bạn bè.
Nghĩ tới điều đó, tuy không thể diễn ra thành lời nhưng ngực cậu như thắt lại. Cậu khẽ đưa tay ra và dịu dàng xoa đầu Yui để chúng không bị rối.
Cô chấp nhận hành động ấy với vẻ hạnh phúc. Cậu cảm thấy ngực mình lần nữa nhói lên và không khỏi muốn bù đắp lại toàn bộ những gì cô đã bỏ lỡ.
“…À mà, về buổi hẹn chúng ta từng nhắc. Chủ nhật tuần này có được không?”
Khi Yuuma nói thế, Yui kêu lên. Hai má cô ửng đỏ và gật đầu cùng một nụ cười xấu hổ.
“Um…được chứ.”
“Vậy chốt Chủ nhật này đi. Tớ nhớ chúng ta sẽ xuất phát từ buổi sáng nhỉ?”
“Um…”
“Dù nói là sáng nhưng cậu muốn mấy giờ?”
“Um… Khoảng 8h sáng chăng?”
“Chẳng phải hơi sớm à?”
“…Tớ nghĩ như thế thì chúng ta sẽ có thêm thời gian bên nhau… không được sao?”
“K-không thành vấn đề. Vậy sẽ bắt đầu từ 8h…”
—Tới lúc này, hai người đã chẳng còn che giấu tình cảm dành cho nhau nữa.
Mỗi khi một bên chủ động, phía còn lại sẽ sẵn lòng đón nhận. Đó là một niềm vui sướng, hạnh phúc xen cả xấu hổ.
…Trong tim, Yuuma lần nữa thầm quyết tâm.
(Mình sẽ thổ lộ vào buổi hẹn hò này.)
Đúng ra, cậu đã có thể bày tỏ từ lâu. Nhưng vì trì hoãn với lý do ‘bài kiểm tra giữa kỳ đang tới gần…’ khi cậu không có đủ can đảm.
Nhưng khi bài thi đã qua là lúc cậu đối mặt với Yui.
Cậu khẽ đặt tay mình áp lên tay cô.
Yui tuy có chút ngượng nhưng vẫn nhẹ nắm lấy như thể đang chờ đợi điều đó.
Họ tiếp tục nắm tay, cảm nhận sự hiện diện và hơi ấm của nhau mà không cần lời nói… Yuuma nghĩ cả hai đều cảm thấy như vậy.
Nếu cậu tỏ tình, liệu Yui sẽ xấu hổ chăng? Cô có thấy vui không? …Một khi trở thành một đôi, mối quan hệ giữa hai người sẽ thay đổi thế nào?
Chỉ nghĩ tới thôi cũng khiến cậu không khỏi mỉm cười. Cố ngăn khoé môi cong lên thôi đã là một thử thách rồi.
…Nhưng trước hết, Yuuma còn một chuyện cần giải quyết.
***
“Oh, Onne-chan? Chị có biết chỗ làm thêm nào mà em nhận được không?”
Vào bữa tối, Yuuma mở lời hỏi Nene.
“Oh, em hết tiền tiêu à?”
“À vâng. Nên nếu có gì em làm được như vệ sinh điều hoà hay phụ việc tại tiệm thì cho em biết với.”
Tiền tiêu vặt của Yuuma dựa vào việc giúp đỡ cửa tiệm của Nene. Một hệ thống giúp cậu kiếm thêm tiền bằng những công việc như dọn phòng cho Nene dựa trên mức độ hoàn thành.
—Nói cách khác, cậu đang cố tăng thêm hầu bao.
Yui và Yuuma định tới net café vào buổi sáng, ra ngoài ăn trưa, trong khi tiền tiêu vặt của học sinh cao trung vẫn khá khiêm tốn.
…Cậu muốn tránh trường hợp tệ nhất là hết tiền ngay giữa buổi hẹn và phải để Yui thanh toán. Nếu điều đó xảy ra, cậu cảm thấy không còn mặt mũi để mà tỏ tình nữa.
“Em muốn mua thứ gì à?”
“Oh… um, chỉ là… bài thi qua rồi và em hứa sẽ đi chơi cùng Yui vào chủ nhật này.”
“Hmm? Nghĩa là tiền để hẹn hò hửm?”
“…Vâng.”
Yuuma xấu hổ trả lời và đảo mắt đi. Khoảnh khắc đó, Nene dường như hiểu ra điều gì với hai mắt mở lớn. Cuối cùng, người chị nở một nụ cười tươi rói.
“Nhưng nếu thế thì chị không thể để em làm việc nhà được. Yui-chan sẽ không thích em chạm vào đồ lót của chị để kiếm tiền cho buổi hẹn đâu.”
“…Kết luận đó từ đâu ra vậy?”
“Từ kinh nghiệm thực tế thôi. Yui-chan khá là chiếm hữu đấy nên em ấy sẽ không vui đâu. Vậy nên, chị sẽ cho vay trước thì sao?”
“Em muốn tránh kiểu đó…”
“Vậy thế này đi? Chị sẽ cấp trước cho em một khoản và không kèm thêm điều kiện nào. Chị ủng hộ cả hai, và không gì vui sướng hơn nếu hai đứa có buổi hẹn hò suôn sẻ. Cứ coi như là lòng tốt của chị đi, vì tương lai!”
“Onee-chan, em phản đối. Dù là người thân, em muốn rạch ròi chuyện tiền bạc.”
“Yuu-kun, em cứng nhắc trong chuyện này quá đó.”
Tuy nhiên, Yuuma cũng không hẳn là sai. Nên Nene không cố thúc ép nữa và nghĩ tới giải pháp khác.
Rồi, một ý tưởng chợt tới khiến cô vỗ hai tay lại.
“Vậy hai đứa làm người mẫu thì sao?”
“…Người mẫu ư?”
“Yeah, nhớ lần đầu em và Yui-chan tới tiệm của chị không? Cả hai đã mặc nhiều bộ trang phục nhỉ? Hai đứa đáng yêu quá chừng và khiến chị có động lực để may thêm đồ mới. Vì thế chị muốn thử lại lần nữa. Với cả, chị nghĩ đó sẽ là một kỷ niệm quý giá cho cả hai.”
“L-làm vậy có ổn không vậy, Onee-chan? Nhất là để em làm người mẫu nữa.”
“Tất nhiên rồi. Yuu-kun có tiềm năng hơn em tưởng đấy. Chưa kể, để mỗi Yui-chan làm thì có hơi tội.”
“Xin đừng làm lố và bắt tụi em mặc mấy bộ đồ kỳ lạ vì được chị trả tiền nhé?”
“Em đang nhắc khéo là muốn Yui-chan mặc đồ sexy ấy hả?”
“Em giận thật đấy”
“Haha, xin lỗi, xin lỗi. Đừng lo, chị sẽ giữ mọi thứ ở ngưỡng bình thường.”
“…Vậy em sẽ báo với Yui.”
Nếu cậu muốn giải quyết vấn đề hầu bao thì làm người mẫu cũng là một ý tưởng hay.
Sau khi thảo luận với Yui, cả hai đã tới gặp Nene và quyết định thêm việc làm người mẫu vào lịch trình của ngày chủ nhật.
***
Và rồi, ngày hẹn cũng tới, Yuuma thức dậy từ sớm và tắm rửa.
“Phew…”
Cậu hít một hơi thật sâu để bình tĩnh lại. Chưa gì hết mà cậu đã căng thẳng đến nỗi tim nhảy loạn rồi. Cậu tự hỏi liệu bản thân có trụ được tới cuối hay không.
—Hôm nay, cậu sẽ tỏ tình với Yui.
Yuuma khá tự tin cả hai đều có tình cảm với nhau, và việc Yui vui vẻ chấp nhận là gần như chắc chắn. Biết là thế, nhưng vì là lần đầu nên cậu không khỏi thấy căng thẳng.
…Tuy nhiên, cậu không thể để chuyện tỏ tình làm hỏng bầu không khí. Trước hết, Yui nên có khoảng thời gian vui vẻ. Nếu bước đầu mà hỏng thì tất cả sẽ thành công cốc hết.
Sau khi tính đến nhiều trường hợp trong đầu, cậu cũng tắm xong xuôi.
Nene đã rời nhà từ trước để chuẩn bị nên hiện giờ chỉ có Yuuma ở nhà. Cậu tính ngồi đợi trên sofa trong phòng khách cho tới giờ hẹn nhưng cậu vẫn chưa bình tĩnh lại được.
(…Tuy có hơi sớm nhưng mình cứ đi thôi.)
Dù biết thời gian chưa điểm nhưng Yuuma vẫn quyết định rời khỏi nhà còn hơn là sốt ruột ngồi yên. Cậu có thể giết thời gian bằng cách lượn lờ đâu đó.
Cứ thế, cậu rời căn hộ và thong thả dạo bước.
Hôm nay, thời tiết rất đẹp với bầu trời trong xanh và dự báo từ TV càng thêm đảm bảo. Khi Yuuma thầm nghĩ thật may khi buổi hẹn không bị trời mưa phá hỏng, cậu đồng thời nhớ về chuyện cách đây không lâu.
Khi ấy, Yui còn sợ giao tiếp và tự ti về bản thân, cô đã tự mình tới nhà cậu nhưng rồi thất bại. Cả hai đã có chút cự cãi nhưng rồi Yui đã chủ động tới xin lỗi. Đó cũng là lúc cô nhờ cậu giúp mình vượt qua chứng rối loạn giao tiếp.
Nhớ lại, nó giống như một bước ngoặt vậy. Một chất xúc tác giúp hai người thân thiết hơn… Trôi lạc trong ký ức, cậu để ý thấy hình bóng ở bên kia đường.
“…Yui?”
Mái tóc trắng của Yui vẫn nổi bật dù đứng từ xa. Dường như cô cũng nhận ra cậu và đưa tay lên vẫy đồng thời chạy tới.
“Yuuma, chào buổi sáng!”
“Chào buổi sáng. Mà chuyện gì thế? Giờ vẫn còn sớm so với giờ hẹn mà?”
“Um, tớ nóng lòng quá nên đã tới sớm. Yuuma cũng vậy à?”
“À…ừm, đúng thế.”
“Thật ư?”
Có lẽ vì cả hai đều đến sớm với cùng một lý do, Yui nở một nụ cười e thẹn.
Thấy vậy, mắt của Yuuma cũng dịu lại.
“…Cậu đã trưởng thành hơn rồi nhỉ?”
“Huh?”
“Xin lỗi, tớ tự nói với mình thôi… À mà, dù còn sớm nhưng chúng ta đi luôn chứ?”
“Ừm, cứ chậm rãi thôi.”
Chúng tôi bắt đầu đi cạnh nhau. Như thể được đắm mình vào làn nước ấm, thời gian trôi qua vô cùng dễ chịu.
“Vậy chúng ta sẽ làm người mẫu tại tiệm của chị Nene nhỉ?”
“Phải, theo lịch trình là thế.”
“…Nhưng làm vậy có ổn không? Tuy nói là công việc bán thời gian, nhưng lần trước rất là vui nên giờ được trả công cảm giác cứ hơi kỳ kỳ…”
“Chị ấy là người đề nghị nên đừng đắn đo quá. Quan trọng hơn, nếu họ có bắt cậu mặc hay làm điều gì khó chịu thì phải nói ra nhé? Chị Nene có thể sẽ quá trớn vì là người trả lương mà.”
“Tớ không nghĩ Nene-san là kiểu người vậy đâu…”
“Nếu chị ấy bật mode nghiêm túc thì không sao, nhưng tớ sợ cái trường hợp còn lại cơ.”
“Ahh~”
Yui bật cười.
…Tuy nói miệng là thế, nhưng thật lòng, Yuuma lại mong đợi tới lúc đó.
Tuy lúc quá khích, Nene sẽ gây rắc rối, nhưng nhắc tới mảng trang điểm và ăn mặc, cô là một chuyên gia. Cô còn chuẩn bị từ sáng sớm nên hẳn sẽ khiến Yui vô cùng dễ thương vào hôm nay.
—Khi cả hai tiếp tục dạo bước, Yuuma nhận thấy Yui thỉnh thoảng lại liếc nhìn tay cậu.
“…Muốn nắm tay chứ?”
“…Mm-hmm♪”
Có vẻ Yui thấy vui khi cả hai hiểu được nhau dù không cần nói ra. Yuuma nắm lấy tay Yui và đan từng ngón lại khiến cô nở nụ cười tươi rói.
Tuy nắm tay đã quen thuộc nhưng cảm giác hạnh phúc mang lại vẫn y như ngày đầu.
…Yuuma muốn có Yui ở bên cạnh kể cả sau này.
Khi cậu một lần nữa quyết tâm sẽ tỏ tình, cả hai bước về phía cửa tiệm của Nene.
Họ thong thả bước và đứng trước cửa tiệm.
Dường như vẫn chưa đến giờ mở cửa nên còn treo tấm biển “đang chuẩn bị”… Kể cả là người thân thì bước vào tiệm trước giờ mở cửa cũng khá kỳ quặc. Yuuma nhẹ đẩy cửa và ngó đầu vào.
“Onee-chan? Tụi em đến rồi?”
“Em xin phép ạ.”
Vừa thông báo, họ căng thẳng bước vào thông qua khe cửa được mở một nửa.
“Ah, tụi nhỏ đến rồi kìa.”
Tuy nhiên, điều bất ngờ là sự hiện diện của một nhóm người bên cạnh Nene.
“Đó là Yui-chan ư? Wow, tóc của em ấy thực sự màu trắng kìa!”
“Hoá ra quản lý có em trai thật à… cứ tưởng chị ấy tự nghĩ ra chứ, kiểu sống chung nhà với em trai kế ấy…”
“Và thằng bé cũng dễ thương ghê. Ghen tị với quản lý quá.”
Theo sau Nene là ba người phụ nữ trưởng thành. Một người mang phong Onee-chan sành điệu, một người thì tóc mái che khuất mắt và người còn lại thì là định nghĩa của tomboy. Có vẻ họ đều là nhân viên của cửa tiệm.
“…Onee-chan, em không biết là có ai khác ngoài chị đấy.”
Yuuma tiến tới để bảo vệ Yui và lạnh lùng nhìn chị mình.
“Xin lỗi nhé. Chị nên báo trước nhỉ? Nhưng không sao đâu, em có thể tin họ mà.”
Dù được an ủi, Yuuma vẫn cảm thấy không hài lòng. Thế nhưng, Yui đã khẽ kéo tay áo cậu.
“Yuuma, tớ ổn mà.”
“…Nhớ đừng kiềm chế nhé? Nếu có gì khiến cậu khó chịu thì cứ nói ra.”
“Um. Cảm ơn vì đã lo lắng cho tớ.”
Thấy hai đứa trẻ bán cơm chó, bộ ba cấp dưới của Nene liền trố mắt phấn khích mà thốt lên, “Đáng yêu ghê,” “Tuyệt đỉnh…” và “Mị cũng lên thuyền rồi.” …Theo mặt nào đó, trông họ có vẻ đáng tin thật.
“Chúng ta không có nhiều thời gian nên hãy bắt đầu thôi, các cô gái. Tới đây nào, Yui-chan.”
“Huh? Um… Chúng ta sẽ đến phòng thay đồ ạ?”
“Hôm nay, phòng thay đồ có hơi chật nên không thể dùng được.”
“Vì thế, cả bốn tụi chị sẽ giúp em thay trang phục tại phòng để đồ nhé.”
“Sẽ ổn thôi…tụi chị sẽ nhẹ nhàng mà…”
“Nói thế nghe còn đáng sợ hơn ấy, nên dừng lại đi.”
Và rồi, Yui được dẫn ra phía sau tiệm. Yuuma với chút gì đó bất an cũng đi theo.
“Được rồi. Yuu-kun đợi ở đây môkt chút. Sẽ tới lượt em sau khi tụi chị xong việc bên Yui-chan.”
Phía sau tiệm, Nene nói với Yuuma ở trước phòng để đồ. Thật lòng thì nỗi bất an của cậu không hề tiêu tan… Cảnh tượng bốn người phụ nữ vây quanh một cô bé nhỏ nhắn như Yui trông khá đáng quan ngại.
“…Nene, cậu ấy sẽ ổn thôi phải không? Ý em là thực sự ổn ấy?”
“Đừng lo lắng thế chứ. Bọn họ sẽ không làm gì kỳ lạ với ai có bạn cặp đâu.”
…Thế nghĩa là họ sẽ làm gì đó nếu đối phương đi một mình à?
Thấy Yuuma càng tỏ ra lo lắng, Nene bật cười.
“Cứ yên tâm. Tụi chị sẽ dồn hết sức để khiến em ấy siêu cấp dễ thương luôn.”
Và rồi, Yui được dẫn vào phòng để đồ.
Yuuma bồn chồn đợi trước cửa. Việc con trai đợi con gái thay đồ làm cậu có chút không yên.
—Và rồi.
“Em phải thay cả đồ lót ư!?”
—Cửa tiệm vốn yên ắng nên giọng của Yui có thể nghe rõ từ bên ngoài phòng.
“Tất nhiên rồi! Thời trang bao gồm cả những phần mà chúng ta không thể thấy đó~”
“N-nhưng…xấu hổ lắm ạ…”
“Ổn thôi mà… Tụi chị quen với cosplay rồi nên không sao đâu…”
“Ugh~…”
“Oh? Nhưng bộ em đang mặc đã đáng yêu sẵn rồi. Lẽ nào là đồ lót đặc biệt ư?”
“K-không phải, chỉ là, um, vì biết hôm nay sẽ phải cosplay nên em…”
“Wow, vậy là cố tình chọn loại dễ thương vì biết đâu bạn trai của em sẽ nhìn thấy sao? Hehe, đáng yêu chưa kìa~”
“E-em chưa có bạn trai.”
“…Chỉ phủ nhận đoạn đó thôi sao?”
“~~~~!”
“Hehe, chưa gì đã cosplay quả cà chua rồi, dễ thương quá đi~♪”
“Một cô gái rụt rè đang dốc sức để cưa đổ crush… 10 điểm luôn…”
“Chị cũng thích kiểu đó. Để Onee-chan đây dạy em cách quyến rũ con trai nhé?”
—Yuuma cảm thấy mình vừa nghe thấy điều gì đó không nên.
Vừa bồn chồn, Yuuma tiếp tục đợi Yui thay xong trang phục.
Một lúc sau, cánh cửa phòng bật mở.
“Xin lỗi vì để Yuu-kun đợi nhé. Hãy nhìn qua tác phẩm của tụi chị này.”
“V-vâng…”
“Nào nào, Yui-chan tới đây. Không sao đâu, đừng ngại, trông em đáng yêu lắm đó?”
“Um… N-Nene-san, cái này… um… n-nó…”
“Hmm…có vấn đề gì sao?”
“~~~! K-không, không…có gì ạ…”
Yui chần chừ mất một hồi, nhưng từ giọng điệu, rõ ràng cô đang cực kỳ xấu hổ.
Yuuma có chút lo lắng liệu cosplay có phải hơi quá không, nhưng… khi Yui tự mình bước ra ngoài, cô đang diện một trang phục không thể ngờ tới.
Một chiếc váy đen với phần eo ôm sát như coóc-xê đi kèm với áo cánh có ruy băng quanh phần cổ, cho ta ấn tượng về sự tao nhã và thuần khiết.
Tuy gần như không lộ da thịt, Yui lại toát lên nét quyến rũ kỳ lạ khiến tim cậu loạn nhịp.
(Sao trông quen thế nhỉ? Khoan, chẳng phải là trang phục ‘diệt trai tân’ đấy à!?”
Thỉnh thoảng, bạn sẽ bắt gặp trên mạng—bộ trang phục nổi tiếng với biệt danh ‘diệt trai tân’ làm bao thiếu niên rung động. Với một người rành internet như Yui, rõ ràng cô cũng biết rõ với bằng chứng là khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ.
Kể cả Yuuma có chút tức giận khi nhóm Nene lại mở màn bằng bộ đồ này nhưng sát thương nó gây ra là khỏi phải bàn cãi. Cậu thậm chí không thể nhìn thẳng vào Yui được.
Trái lại, Nene cùng cấp dưới đang cười cười trước cảnh tượng ngượng ngùng của cặp đôi.
“Sao thế, Yuu-kun? Nhưng lúc thế này, em phải bày tỏ rõ ràng về cảm nhận của mình chứ~”
“À…um…phải rồi. Trông cậu đáng yêu lắm…”
Yui vô cùng dễ thương trong bộ đồ này, và hai gò má ửng đỏ cô chỉ càng khuếch đại điều đó.
“Tốt, phản ứng phải thế chứ. Nào, Yui-chan, chúng ta chuyển sang bộ khác thôi.”
(Hả, còn nữa à?)
Cậu suýt thì thốt ra suy nghĩ ấy. Yuuma đã lãnh phải một đòn chí mạng rồi, cậu không chắc bản thân sẽ trụ nổi nếu họ còn tiếp tục tấn công thêm nữa.
Sau đó là show diễn thời trang của Yui.
Từ váy trắng rồi tới Lolita, phong cách nữ tính và cả những bộ mà bình thường cô không động tới như kiểu tomboy, váy ngắn kèm quần bó với đủ thể loại phụ kiện, thậm chí là trang phục có phần punk nữa.
“Yuuma, trông tớ thế nào?”
Khi đã dần thoải mái hơn, Yui bắt đầu hỏi ý kiến của Yuuma về trang phục.
Tuy thấy ngượng với nhiều bộ đồ lạ lẫm, cô lại hạnh phúc khi được khen ‘dễ thương’ và ngước nhìn cậu với đôi mắt háo hức.
“Um…tớ nghĩ đáng yêu lắm.”
“Hehe, Yuuma, từ đầu tới giờ cậu toàn bảo đáng yêu thôi nhỉ?”
“…Ừ thì cậu đáng yêu thật mà…”
Biểu cảm của Yui giãn ra trước những lời đó. Nene lầm bầm mấy câu như ‘cô bé có tài đấy chứ…’ nhưng Yuuma quyết định giả điếc.
“Hehe… Nếu Yuuma thích thế thì tớ sẽ mặc chúng vào lần hẹn hò tới nhé?”
Yuuma bỗng nhận ra điều gì đó trong lời nói của Yui. Tuy đã thử nhiều trang phục rồi nhưng đúng ra chưa có cái nào thực sự gọi là ‘cosplay’ cả.
Cứ như thể cô đang chọn trang phục cho lần hẹn hò—Yuuma đang nghĩ thế thì bị tiếng vỗ tay của Nene cắt ngang.
“Được rồi. Yui đã thử nhiều bộ rồi nên giờ chị sẽ lo phía Yuuma, còn bộ ba tập trung trang điểm các kiểu cho Yui nhé.”
“ “ “Tuân lệnh.” ” ”
“Xem nào… Yuuma, tóc em có hơi dài rồi. Trước tiên hãy cắt nó một chút nhé?”
Nói rồi, Yuuma và Nene di chuyển sang khu làm tóc.
“Tuy không đến mức quá dài nhưng cũng khá lâu rồi chị chưa cắt tóc cho em nhỉ.”
Nene vừa nói vừa khéo léo nhấp kéo, từ từ chỉnh tóc cho Yuuma đang ngồi trên ghế.
“Chẳng phải lần cuối chỉ mới hai tháng trước sao? Em tưởng chị sẽ chú tâm tới Yui nhiều hơn cơ, Onee-chan.”
“Không sao đâu. Lần này, tụi chị có kế hoạch khác.”
“Kế hoạch khác?”
“Nào nào, đừng bận tâm… Mà Yui-chan thực sự đã thay đổi nhỉ? Con bé vẫn còn nhát người lạ nhưng đã có thể nói chuyện với ai đó vừa gặp rồi.”
“Vâng, cậu ấy cũng làm được thế khi ở trường nữa.”
“Hehehe, Yui-kun làm tốt lắm. Onee-chan rất tự hào về em đó♪”
“Này!? Đừng ôm, buông em ra, Onee-chan!”
Yuuma kêu lên khi cảm thấy thứ gì đó mềm mại từ phía sau.
Trái lại, biểu cảm của Nene trở nên nghiêm túc khi khẽ thì thầm vào tai Yuuma.
“Em nhận ra cảm xúc của Yui-chan rồi phải không?”
“Sao tự dưng chị lại hỏi vậy?”
“Đừng dùng câu hỏi để trả lời câu hỏi chứ.”
“…Chắc thế ạ.”
—Đến cả những người đầu đất nhất cũng phải nhận ra. Yuuma biết rằng Yui yêu cậu, đó không phải là tình bạn hay quen biết nữa.
“Hehe, phải đó! Vậy là tình cảm song phương rồi, giờ chỉ còn việc tỏ tình thôi.”
“Đó là phần khó nhất đấy ạ?”
“Ừm. Chính vì thế hãy để Onee-chan này tiếp thêm động lực cho em.”
“Ý chị là sao cơ?”
“Cứ yên tâm. À mà, tóc em xong rồi nên hãy dùng chút sáp tóc sau khi gội lại nhé? Tiếp đó sẽ là trang điểm.”
“Trang điểm? Thực sự phải làm tới thế ạ?”
“Tất nhiên rồi! Trang điểm có thể giúp con gái dễ thương thì cũng có thể làm con trai ngầu hơn đó”
“Thật lòng thì em có chút phản đối…”
“Đừng kén chọn thế! Nếu còn phàn nàn, chị sẽ khẽ khiến em trở nên xinh trai luôn đó! …Khoan, nghe cũng không tệ nhỉ? Yuu-kun có khuôn mặt khá đẹp nên nếu diện đồ dễ thương tí…một cậu bé xinh xắn…ổn phết đấy chứ?”
“Em xin chị hãy làm bình thường thôi.”
Nene lẩm bẩm điều gì đó kỳ lạ khiến cậu phải vội ngăn lại.
Nếu không…có khi điều đó thực sự sẽ xảy ra mất.
Sau đó, Nene đã trang điểm cẩn thận và đưa cậu một set quần áo.
“…Cái này ư?”
“Em không ưng à?”
“À không, chỉ là…nó bình thường hơn em nghĩ.”
Một chiếc áo trắng cùng quần dài màu đen được ủi phẳng phiu.
Thật lòng thì Yuuma đã nghĩ tới trang phục cosplay nào đó nhưng hoá ra chúng lại khá bình thường. Cậu có thể thoải mái mặc chúng ra ngoài…chính xác thì còn cực kỳ ổn và ngầu nữa.
Cậu nhanh chóng thay đồ và đứng trước gương. Có chút xấu hổ khi tự khen bản thân,
song quả thật cậu thấy mình trông rất hợp với chúng.
Nene tuy thường tinh nghịch nhưng những lúc thế này lại trưng ra dáng vẻ chuyên nghiệp. Từ chọn kiểu tóc tới trang điểm và trang phục được phối một cách hoàn hảo.
“Xong, làm tốt lắm.”
Nene dường như cũng hài lòng trước thành quả. Đúng lúc ấy, điện thoại cùa cô bỗng reo lên.
Nene liếc nhìn màn hình và mỉm cười.
“Có vẻ Yui-chan cũng xong rồi. Chúng ta đi thôi chứ?”
“V-vâng?”
Khi cả hai trở về quầy, Yui đã diện đồ và trang điểm đang đợi sẵn.
Yui mặc chiếc áo cánh trắng với ruy băng xanh ở trước ngực cùng chiếc váy ôm eo cao. Tuy chúng na ná với bộ ‘diệt trai tân’ hồi nãy nhưng giờ đã có thêm diềm xếp làm cho vẻ tao nhã và tinh tế được nâng thêm một bậc.
Có vẻ phong cách này đặc biệt hiệu quả với các chàng trai trẻ vì cậu không khỏi bị Yui hớp hồn.
Song Yui cũng tương tự khi chớp mắt kinh ngạc trước dáng vẻ khác lạ của cậu. Má cô chẳng mấy chốc đỏ ửng khi bốn mắt chạm nhau và phải vội quay mặt đi.
“…Ah, um, cảm ơn vì đã đợi.”
“Mm, không có gì…”
“Vậy là cậu sẽ mặc bộ đó nhỉ?”
“Phải. Um…Yuuma thấy sao?”“Đáng yêu lắm. Hợp với cậu đấy.”
“Hehe…Cảm ơn. Um, Yuuma cũng đẹp trai lắm.”
“Yeah, cảm ơn nhé. Chỉ là…có hơi xấu hổ nhỉ?”
“Tớ hiểu mà.”
Hai người ngượng nghịu nói. Còn bộ ba nhân viên cùng Nene lại đang giơ ngón cái lên như nói rằng với nhau rằng “Làm tốt lắm.”
Để giấu đi sự xấu hổ, Yuuma đưa tay gãi đầu và quay sang Nene.
“Onee-chan, chúng ta làm gì tiếp ạ? Chụp thêm ảnh ư?”
“Nah, công việc bán thời gian tới đây là xong. Chị sẽ trả lương nên hai đứa đi chơi với nhau đi.”
“Huh? Gì cơ ạ?”
“Oh, và không cần trả lại đồ đâu. Đúng hơn, cả hai nên mặc chúng.”
“…Chị đang mưu tính gì vậy?”
Yuuma dần hiểu được kế hoạch của Nene. Làm người mẫu chỉ là cái cớ để chị gái chuẩn bị đồ hẹn hò cho đứa em mà thôi.
Dù nghĩ rằng Yui trông đáng yêu vô cùng và cậu cũng không tệ, Yuuma vẫn thấy tình huống này thật kỳ quặc.
“Nếu đã là tiền lương thì em muốn làm tới nơi tới chốn.”
“Yuu-kun cứng nhắc quá đó. Nhưng đừng lo, tụi chị thấy hài lòng rồi.”
“Phải, như quản lý đã nói.”
“Tụi chị đã tạo ra một cặp đôi tuyệt vời…Chỉ nghĩ tới thôi cũng đủ ăn ba tô cơm rồi.”
“Nên là cứ chấp nhận thế đi.”
“Nhưng…”
Thấy Yuuma chần chừ, Nene khẽ rướn người tới, gần tới mức môi sắp chạm vào tai cậu mà thì thầm.
“Hôm nay, em định tỏ tình với Yui-chan đúng không?”
“…Hả!?”
“Nên cứ coi đây là sự giúp đỡ từ Onee-chan dành cho em trai đi.”
“Ugh…”
Cậu chẳng còn cách nào khác ngoài chấp nhận. Cả hai sau đó nhận tiền lương của mình và rời khỏi tiệm.